Hôm sau, đến tận buổi chiều tôi mới có thể đăng nhập game. Bạn hỏi vì sao ư? Tất nhiên là vì tôi phải ra khỏi nhà và mua nguyên liệu cho bữa ăn, quét dọn nhà cửa, giặt giũ và chuẩn bị bữa sáng.
Tại vì tôi muốn chơi game nên trưa nay sẽ ăn cà-ri với rau. Bữa tối cũng thế, có phàn nàn thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
“Onii-chan, sau khi [Sword] của em lên cấp thì Skill cũng xuất hiện rồi.”
“Mừng cho em.”
“Với lại em cũng đã có bạn mới. Cậu ấy rất xinh và lịch sự.”
“…vậy à.”
Mày may mắn lắm rồi đó. Vì không giỏi việc nhà nên rãnh rỗi chơi game. Nhưng thế liệu có ổn không hả? Con nhóc sơ trung năm ba?
Dù cho không cần phải thi đầu vào cao trung nên không có nghĩa là không cần học bài. Tôi đã nói thế nhưng nó chẳng thèm bỏ vào lỗ tai. Đấy, em gái tôi đấy.
Chơi game thì hết mình, nhưng ngoài vụ đó ra thì vẫn còn là một đứa trẻ. Dù cho đời thực nó luôn khiến tôi phải lo lắng, thế nhưng trong game thì lại đáng tin cậy.
Thế nhưng, tôi là một Supporter, là một Supporter. Tôi tự nhủ như vậy.
Và rồi tôi đăng nhặp vào game với tư cách là Yun.
Nơi tôi đang đứng là khu an toàn ở phía tây, dù cho hôm qua tôi đã làm một ít [Thuốc phép] và [Độc dược] vào tối qua nhưng tôi vẫn chưa dự trữ đủ. Không chỉ vậy, Sense tôi vừa có được cần phải có một bộ đánh bóng cơ bản và một [Lò nung di động] để có thể sử dụng.
Giá 300G một bộ đánh bóng và 800G một lò nung. Tôi bây giờ vẫn chưa đủ số tiền ấy nên phải kiếm tiền trước đã.
Tôi vẫn chưa biết được [Đất phủ] có tác dụng gì. Tôi cũng đã làm [Thảo dược] dược cùng với [Nấm] bằng cách dùng để có thể nâng cấp < Mixing> và .
Tất cả tài sản hiện giờ là: [Tên gỗ x90], [Thuốc phép x25], [Thuốc phép Tân thủ x50], [Đá x75] và vài thứ khác như [Nấm] và [Đất phủ].
“Liệu mình đem bán đống này có được 300G không nhỉ? Hiệu quả của chúng cao hơn bình thường mà.”
Cùng với sự tự tin, tôi rời khỏi rừng và quay về lại thị trấn. Trên đường quay về, tôi vẫn tiếp tục tập luyện bằng cách bắn vài con quái. Dù rằng hôm qua tôi có bắn trúng vài vài con mà không có nhưng bây giờ, khi đã dùng thì tôi dễ dàng hạ gục chúng chỉ bằng vài mũi tên.
Không, tất cả là nhờ mới được như thế. Giờ đây tôi đã có thể bắn ít nhất bốn phát trong khoảng cách mười lăm mét trước khi quái kịp chạy đến gần. Tuy phải mất đến bốn hoặc năm mũi tên mới hạ gục được một con nhưng cũng chẳng đáng nói, dù gì nó cũng miễn phí mà. Và nếu có bắn hụt thì cũng không phải lo về việc hiệu suất với chi phí. Tên thì khá nhanh hết nên tôi cũng phải nâng cấp Sense và tiếp tục chế tạo thôi.
Tôi bước vào thị trấn với vẻ mặt mãn nguyện. Tại đây tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò đang nhìn tôi. Chắc là vì vẫn đang mặc đồ tân thủ, thêm cây cung đáng chú ý này nên mới bị người khác nhìn.
Nhận thấy ánh nhìn có vẻ mờ ám, tôi tăng tốc.
“, Speed….”
Tội niệm và đi ngang qua cửa Tây nhanh nhất có thể. Thi thoảng vẫn có người ngoáy lại nhìn nhưng tôi vẫn mặc kệ, tôi đi một mạch thẳng đến quãng trường, nơi mà trải dài toàn là những quầy hàng.
Ngay lập tức tôi quên đi đi những thứ lặt vặt khi nãy. Bán đồ ở đâu nhỉ? Tôi đảo mắt nhìn từng quầy.
Dù biết rằng không phải ai cũng có thể mở quầy hàng. Cần phải có tài năng cũng với những vật phẩm cần thiết thì người ta mới biết đến. Hơn nữa, những Crafter có thể thuê một cửa hàng và trang trí tùy thích.
Mở một gian hàng thì có giá 10.000G, thuê một cửa hàng có giá 50.000G, và tôi đang có 130G.
Có rất nhiều người đang đứng trong các quầy hàng. Chỗ thì bán thuốc, chỗ thì bán vũ khí. Những người có thể mở quầy hàng trong thời gian này là những người đã chơi bản Beta và giữ lại được số tiền đã có.
“Này em gái, lại đây nào, chị có phụ kiện cần thiết cho em đấy.”
Một cô gái có nước da màu nâu cùng với mái tóc đỏ gọi tôi. Chắc chị ấy đang mời gọi khách đến.
“Chị kêu em á?”
“U-woa, một Orekko[note18156] .
Phải rồi, nhân vật của tôi là nữ. Tôi quên béng đi mất.
“À,không. Ngoài đời thực thì em là con trai.”
“Haha, không thể nào đâu. Trong game này người chơi không thể chuyển đổi giới tính.”
“Là do máy nhận dạng sai thôi. Chứ em là con trai.”
“Ể, vậy ngoài đời chắc em nữ tính đến nổi máy cũng phải sai sao? Tốt, tốt. Chắc em đang nhập vai chứ thôi hả.”
Ahh, chị ấy không thể cảm thông cho tôi.
“Chào mừng em đến với gian hàng Magi-san, còn chị là Magi, chủ của gian hàng này.”
“Hể, chị có gian hàng rồi à. Chị là Beta-tester à?”
“Phải rồi, còn em là,ừm…”
“Yun.”
“Vậy Yun-kun thì sao?”
“Không đâu, chỉ có chị, em gái và bạn em mới chơi bản Beta. Còn em thì khi game chính thức ra mới chơi.”
“Và em muốn làm cung thủ?” Kèm theo đó là một nụ cười trông có vẻ gượng gạo. Cừ mười bình luận thì sẽ có chín cái là thuộc hàng tệ hại.
“Ở đây chị không bán loại cung nào, nhưng bù vào đó em có thể mua vài món trang bị để tăng khả năng phòng thủ.”
“Không cần đâu, em cũng là một người chơi chế tạo mà. “
“Hể, một đấu sĩ dùng Sense chế tạo à, không tệ. Chị cũng định làm một Fighter kiêm Smith nhưng cấp Sense chế tạo bị hoãn lại do phải chiến đấu khá nhiều. Chị đổi ý từ khi bản chính thức ra mắt. Và tất nhiên là chị cũng biết một ít về việc chiến đấu.”
“Vậy ạ. Còn em thì do Sense cùng với cung nên em đang thiếu thốn tiền.”
“À, em muốn chị mua lại Item em chế tạo có phải không? Được thôi, onee-san sẽ mua.”
“T-thật ạ? Em cảm ơn chị.”
Trông chị ấy có vẻ ngạc nhiên khi tôi cười và nói như thế, mặt chị ấy cũng có vẻ đỏ lên vì xấu hổ và cười theo. Và tôi nghe chị ấy nói “Không được, cùng là con gái với nhau mà tại sao lại…?” Ủa? Cùng là con gái hồi nào đâu?
Ngoại trừ việc đó thì mọi thứ đều gọn gàng cả. Tôi mở cửa sổ giao dịch lên, chọn Item dùng để bán và bỏ vào. Magi-san đã không còn đỏ mặt như khi nãy và đang giám định lại Item. Những gì tôi đưa cho chị ấy là [Thuốc phép x25]. Tôi vẫn còn dư vài lọ nên vậy là ổn rồi.
“Hể, [Thuốc phép] tự làm à? Hiệu quả khá nhiều đấy. Với màu thế này thì chắc là 30G mỗi lọ nhỉ? Còn của các NPC thì chỉ vỏn vẹn 25G thôi.”
“Ư-ừm…hai mươi lăm nhân ba mươi là…tận 750G ư?”
“Ừ, hiện giờ có rất nhiều người dùng chúng. Còn những người thuộc hàng Top thì không dùng [Thuốc phép Tân thủ] mà phải mua của NPC. Nhưng vì hàng có giới hạn nên số thuốc đó rất nhanh hết và số còn lại thì bị treo giá trên trời. Nên trong số các Party thường có một người hồi phục chính. Một Party có thể sống sót trở về là nhờ họ cả đấy. Mà Yun-kun này, em còn gì nữa để bán không.”
Số tiền nhờ vào bán vật phẩm đã lên đến 880G rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa mua một lò nung.
“Magi-san chế tạo phụ kiện phải không ạ? Chất lượng của món phụ kiện có tùy thuộc và loại [Lò nung] mình sử dụng không ạ?”
“Cũng như nhau cả thôi, chỉ khác nhau ở khoảng nguyên liệu. Còn một [Lod nung di động] chỉ có thể dùng cho sắt mà thôi. Còn chị thì đã có thể làm ra mấy món bằng thép rồi. Sense của Yun-kun là , và phải chứ?”
U-uồ, đúng là một người chơi có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nhiêu đó thôi mà chị ấy vẫn đoán ra được.
“Ừm, em có đến ba loại chuyên dùng.”
“Em có những Sense rất có sử dụng đấy. Mà, chơi game chủ yếu là giải trí nhỉ? Vậy nên one-san đây sẽ cho em một lời vài khuyên. [Craftmanship] có một Skill có tên gọi là phải chứ? Nếu em có dụng cụ kèm với thì em có thể biến [Đá cuội] thành [Đá quý] hoặc là [Quặng] đấy. Và nó gọi là…ừm… mắt giám định. Bởi nên nếu em có thể tự giám định, em có thể lấy vật liệu và làm phụ kiện cho mình.”
“Cảm ơn chị, em sẽ đi làm ngay.”
“Được thôi, mà chúng mình kết bạn đi, chị khá thích em đấy.”
Và thế là tôi đã làm quen với Magi-san, một Senpai có tiếng tăm trong nghề chế tạo của thị trấn này, cùng với đó là tôi đã mua được một bộ đánh bóng. Tiền thì có vẻ khá thiếu thốn khi chỉ còn lại vỏn vẹn có 580G. Lần sau nếu bán được thuốc, tôi sẽ mua một [Lò nung di động] vậy.
Một lần nữa với gương mặt hạnh phúc, tôi quay trở lại khu an toàn.
Sau khi đến nơi, tôi đánh bóng các viên đá. Theo như kết quả giám định, số đá nhặt được từ trước đến bây giờ thì hơn phân nửa toàn là đá bình thường. Số còn lại thì thì cũng khá đáng giá. Tuy có tận hai mươi [Quặng sắt] từ trong số đá ấy thì tôi cũng không thể biến chúng thành [Thỏi sắt] được khi thiếu lò nung.
Tạm thời thì, để có thể nâng cấp , tôi phải đánh bóng số ngọc và đá quý bằng dụng cụ đánh bóng.
Grít-grít-grít…, những tiếng ấy vọng lên bên trong khu rừng yên tĩnh. Tôi mài kĩ từng viên đá và rồi, dưới lớp đá ấy xuất hiện một viên ngọc. Một viên đá kích thước to bằng nắm tay thì lại chỉ còn vỏn vẹn ba centimet sau khi mài xong. Tên gọi là [Đá Periot (loại vừa)].
Có thể trong khu vực này chỉ nhặt được một [Đá Periot]. Bời vì tôi đánh bóng bao nhiêu đá đi nữa thì kết quả vẫn chỉ là một. Nếu tôi đi đến nơi khác tìm thì may ra có thể nhặt được và loại đá quý khác. Mà khoan đã, hay là mình đi tìm người mua bán đá quý nhỉ? Liệu có người nào như vậy không? Chắc là không có rồi.
Thêm nữa, nếu có mua cũng không thể vì mình đang thiếu thốn mà. Cần tiền để có thể kiếm thêm tiền thật khó.
“Vậy là mình chỉ có thể tự tay đánh bóng hết toàn bộ thôi.”
Tôi có thể dùng trong , nhưng như thế thì [Periot Gemstone] sẽ trở thành loại nhỏ mất. Thông thường, những viên ngọc nhỏ thì giá trị cũng nhỏ. Hơn nữa, nếu tôi tin tưởng và giao hết cho hệ thống tự động, tỉ lệ thất bại sau mỗi lần đánh bóng cũng sẽ tăng. Không những thế, Level của Skill thấp cũng khiến mọi thứ thêm tệ hơn.
Đó là tại sao mà tôi ngồi nắn nót từng viên đá. Tuy là kĩ như vậy, nhưng một số viên vẫn bị vỡ. Khi ấy Item tự động biến mất và có thể xem là đã thất bại.
Tôi tốn hết ba tiếng đông hồ để có thể hoàn thành hết. Khi hoàn thành, tôi có tổng cộng ba viên loại vùa và bảy viên loại nhỏ. Còn lại thì bị vỡ mất tiêu.
Nếu tôi muốn làm nhiều hơn thế này, tôi cần bộ đánh bóng tốt hơn.
Tuy nhiên, nhờ vào việc dùng , Level của và đã lên Level 5.
Cấp Sense của tôi vẫn còn khá thấp. Nhưng tôi vẫn có thể thăng cấp từ từ mà không mất đi sự kiên nhẫn.
Kế đến, tôi thử và .
Tôi cầm [Quặng sắt] trên tay và. Nó sẽ khả thi nếu mình biến Item này thỏi mà không cần dùng đến lò nung mà nhỉ?
Cách làm là dùng khả năng chuyển đổi vật chất của của để chuyển đổi từ [Quặng sắt] thành [Thỏi sắt].
Tuy không có lò nung nhưng cũng không có nghĩa là không thể tạo ra [Thỏi sắt]. Không thể nào bỏ sót việc có thể chuyển đổi từ quặng thành thỏi. Còn nếu thiếu quặng, đơn giản thôi, chỉ cần tôi đi nhặt thêm vài viên đá.
Và tôi chuyển đổi toàn bộ thành [Thỏi sắt] bằng .
“Đặt hai mươi [Quặng sắt] vào à?”
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng xuất hiện. Và kết quả có được là…
…[Quặng sắt tốt].
Giống với tên gọi, nó vẫn là [Quặng sắt]. Nhưng lại là loại tốt và có đến hai viên. Tại sao chất lượng lại tăng lên nhỉ? Có vẻ như thỏi là Item chỉ có thể được tạo ra bởi Smith hoặc Crafter[note18157] . Tôi sẽ hỏi Magi-san về cái [Quặng sắt tốt] này vậy.
Liệu tôi có thể dùng giống vậy không? Nếu Item tạo ra thành công thì tôi sẽ dùng ngay, tôi sẽ không lãng phí chúng. Biết đâu được tôi may mắn có thể chuyển đổi từ [Tên gỗ] thành [Tên đá].
Tôi thử nghiệm bằng một [Đá] và [Tên]. Sau khi phát sáng, kết quả đùng như mong đợi, [Tên đá]. Nếu như giả thuyết của tôi là đúng, nếu thay [Đá] bằng vật khác như [Sắt] hoặc là [Bạc] thì chất lượng cũng sẽ tăng. Dù cho giá phải trả là khá cao khi sẽ mất sau một lần bắn thì dùng [Đá] là hoàn toàn họp lí, nó có thể cân bằng về sát thương và giá cả.
“Giờ thì, sản xuất hàng loạt thôi.”
Tâm trạng đang khá tốt và tôi muốn thử tạo ra một mũi tên bằng nhưng lại không được.
Công thức là: [Nhánh cây], [Lông quạ], [Đá x3]. Tuy nhiên tôi không thể dùng ngay lúc này.
Tại sao không thể ư? Ba, ba lận đấy. Bộ tổng hợp của tân thủ chỉ cho đến hai là cùng.
Nói cách khác, việc dùng là không thể, trừ khi tôi mua dụng cụ tốt hơn.
“A!!! Lại tốn tiền. Phiền thật. Mình hiểu rồi, Item này có thể tổng hợp từ [Tên gỗ]. Làm thôi”
Khi đang than vãn thì tôi đã có thể biến [Tên gỗ] thành [Tên đá]. Tôi cũng tăng thêm số lượng [Tên gỗ] bằng cách chế tạo thêm. Và thế là tôi có hai bộ tên gỗ và một bộ tên đá.
“Tuy nhiên, quả là lãng phí khi chỉ dùng được đúng một lần. Một Archer sẽ không thể nào chấp nhận khi bắn đi một mũi tên làm từ Mithril[note18160] , và chúng cũng không đủ mạnh. Nếu tổng hợp ba [Nhánh cây] thì sẽ ra sao nhỉ? Nhưng chỉ có mỗi [Tên] mới được dùng bằng [Gỗ tốt] thôi mà nhỉ?”
Tôi tự bắt bẻ mình.
“Có thể sẽ như [Quặng sắt], [Tên] sẽ tăng chất lượng mà không phải đổi nguyên liệu.”
Thử mới biết được. Và thế là tôi dùng lên toàn bộ số tên gỗ tôi có.
Số tên gỗ ấy phát sáng.
Thế là hoàn thành, chỉ còn đúng ba mũi tên. Từ một bộ ba mươi mũi chỉ còn đúng ba mũi. Chuyện gì thế này, sau ngần ấy công sức? Tuy rằng tôi muốn la lên cho hả giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh và kiểm tra chúng.
[Tên gỗ +10 (tiêu hao)]
Vụ gì vậy, tôi sẽ vô cùng mừng nếu sát thương của nó tăng lên dù chỉ một ít, nhưng chẳng có gì cả. Tôi sẽ bắn thử một phát. Rút tên ra bằng một động tác cơ bản, và bắn.
Mũi tên ghim vào cây, lượng sát thương vẫn không thay đổi. Và rồi mũi tên biến mất.
“A…! Nó vẫn biến mất, thật khó hiểu.”
Tôi phàn nàn, và rồi chợt nhận ra, trong ống tên trên vai, vẫn còn mũi tên ấy. Ơ, đáng lẽ nó mất rồi chứ. Và bây giờ, con số của nó là +9.
Tôi lấy mũi tên ra, bắn phát nữa. Nó vẫn biến mất, rồi lại xuất hiện.
“Đây rồiiiiiiiii.”
Đây là một phát hiện vô cùng quan trọng. Item tiêu hao sẽ quay trở lại sau khi mất đi một con số.”
“Chi phí cho hiệu suất bắn cũng như rắc rối khi nạp tên đã biến mất.! Uoooo…với diều này mình sẽ giành chến thắng, tôi nghĩ vậy. Đến lượt [Tên sắt] rồi.”
Để có một bộ tên +10 thì cần 300 tên gỗ. Nhiêu đó quy ra vàng là 300G. Không những là việc khó khăn cho tân thủ, mà điều đó cũng sẽ không thực hiện được nếu thiếu . Nếu dùng Sense khác, mọi người sẽ không thèm nâng cấp cho Item dùng một lần như mũi tên.
Nếu có thì cũng chẳng có mấy người…
Nói cách khác là…
Một người chơi Archer không thể nào chiến đấu nếu không có sự trợ giúp của một Crafter.
Mà không sao, tôi có thể tự túc nếu Sense của tôi lên cấp.Hơn nữa, tôi đã phát hiện được khả năng thật sự của [Bow]. Khả năng lấy lại mũi tên. Không cần phải tốn thời gian lấy thêm tên ra nữa. Tôi nghĩ nó cũng gần giống khả chọn mục tiêu của Class Sorcerrer và hỗ trợ chuyển động của Swordman. Tôi vô cùng biết ơn.
Đúng là ảo diệu thật.
“Yosssh, mình sẽ không phải tốn thời gian khi lấy từng mũi tên ra khỏi Inventory nữa, đúng là thú vị khi chọn Class Archer.”
Lang thang trong rừng, tôi cười hạnh phúc khi kiểm tra lại trạng thái của mình, rồi đăng xuất.
SP hiện có: 1
, , , , , , , , ,
Không Trang Bị: .
Sau khi đăng xuất. tôi và Miu ăn cà-rì cho bữa tối và trao đổi thông thin. Tuy nói là vậy, nhưng nguồn tin đa phần là Miu, còn tôi thì chỉ là chen ngang giữa chừng cho có.
“Nghe đây nè onii-chan”
“Gì thế, muốn than vãn gì nữa?”
“Ơ… hình như là vậy. Mấy quầy hàng bán hết [Thuốc phép] rồi. Bây giờ, một lọ giá 50G tăng gấp ba giá thông thường. Hiếm tới nỗi mà có người mua một lọ giá 500G đấy.”
“Anh biết, lượng [Thuốc phép] mà NPC bán có giới hạn phải chứ?”
“Vâng, anh biết chuyện đó rồi cơ à?”
“Anh nghe người khác nói. Mà anh cũng là một Crafter tạm thời bây giờ anh có nên bán [Potiion] không?”
“Anh thiếu thốn đến như vậy đó hả?”
“Anh đã bỏ và lấy , nhưng anh cần mua và đồ đánh bóng tốt một chút.”
“Sao lối chơi của anh tốn tiền vậy?”
Nhỏ *boo* liên một tiếng để phàn nàn. Tuy nhiên, sau khi tôi biết được loại đá quý nhận được sau khi đánh bóng là gì, tôi thấy tất cả sự cố gắng từ trước đến giờ của mình đã được đền đáp một cách xứng đáng.
“Dù vậy, , , , và đều là Sense chế tạo. Thông thường người chơi chọn chế tạo dựa vào khả năng xử lí nguyên liệu. Chứ việc lên Level không được hiệu quả.”
“Không như em nói đâu, Anh chế tạo [Thuốc phép tân thủ] bằng số [Thảo dược] mà anh nhặt được ở phía tây của thị trấn. Rồi sau đó anh dùng thì chúng thành [Thuốc phép]. Anh đã thẩm định các viên đá bằng để có thể biết đâu là quặng, đâu là đá quý. Và anh dùng [Matter Convertion] chuyển đổi những nguyên liệu còn lại để có thể lên Level, em hiểu rồi chứ?”
U-waa, mặc dù có thể nói tôi đã thành thạo việc đó nhưng đáng tiếc, tôi vẫn còn số nguyên liệu sót lại từ Alchemy. Nó là [Quặng sắt tốt], và tôi vẫn chưa biết được công dụng của [Xương], [Đất phủ] và cả [Đá quý] là gì luôn.
Và tôi liền nghĩ về nó. Miu cũng là một Beta-tester, hay là hỏi nó vậy.
“Này, [Đất phủ] với lại [Xương] có tác dụng gì vậy?
“Dùng cho nông nghiệp đấy.”
“Nông nghiệp?”
“Vâng, có những mảnh đất được rao bán ở phía nam của thị trấn. Nhiệm vụ của người chơi là phải trồng các Item thực vật ở đấy và sau này thu hoạch chúng. Nhưng hầu hết người chơi không có hạt để gieo trồng nên họ không làm được. Đó là tại sao mà không ai thèm bước chân đến đấy.”
“Hể, vậy [Đá cuội] và [Dược hoàn] thì sao?”
“Onii-chan, anh chưa từng lên chúng à? Lượng hồi phục của [Thuốc viên] lớn hơn lượng hồi phục của [Thuốc tân thủ] đấy. và nó ít tốn nguyên liệu hơn [Thuốc phép] đấy.”
Thế cũng có nghĩa [Bột xương] là Item cấp thấp của [Xương] và có thể chuyển đổi qua lại với nhau. Còn [Thuốc viên] có hiệu quả ngang [Thuốc phép]. Chúng là hai Item khác nhau. Về [Thuốc viên] thì tôi nên dùng Dược hoàn với chất lượng cao hơn.”
“Hừm,..quá nhiều thông tin hữu ích. Anh muốn thử đi săn một lần nhưng có vẻ như có việc khác phải làm rồi.”
“Điều đó thật là tốt khi Onii-chan thích game này, nhưng lại đáng thất vọng khi để em gái mình phải chứng kiến sự kém cỏi của anh đấy.”
“Em đã nói chơi game là để giải trí mà. Nên anh cũng chẳng muốn phải hấp tấp quá làm gì.”
Tôi mặc kệ lời khuyên đầy nghiêm túc của em gái mình và bắt đầu tính toán các khả năng có thể xảy ra khi làm việc nhà.
Một cách gì đó để có thể lấy được [Hạt giống], một cách mà chưa ai thử.
Sau khi đăng nhâp, việc đầu tiên tôi làm là mở giao diện , trong đó đã có và .
Với , tôi thấy có hai nhánh chuyển hóa khác nhau cho vật có chất lượng khác nhau.
thì cũng chỉ là , [Sắt] thì cũng chỉ có thể biến thành [Sắt tốt]. Nói cách khác, nó cũng chỉ là cái tên.
Và sau khi tăng chất lượng của số mũi tên mà tôi có bằng thì tên gọi của nó không đổi, chỉ mỗi số lần sử dụng là thì tăng lên.
Và rất có khả năng, thực vật cũng có thể dùng .
Tôi đưa [Thảo dược x10] vào . Đúng như dự đoán, thảo dược ấy đã trở thành [Thảo dược tốt]
Vấn đề nằm ở đó. Nếu là chuyển đổi cấp cao, vậy theo thông thường thì và sử dụng thì cây sẽ trở thành [Hạt giống]?
Vậy thì tôi nên dùng [Thảo dược tốt] hay [Thảo dược] để chuyển đổi nhỉ?
Vậy nên tôi thử một ít [Thảo dượcư để kiểm tra trước, tỉ lệ đổi được là 1:2, và rồi từ , xuất hiện [Hạt giống Thảo dược].
Vậy là tôi đã có thể tự mình trồng thuốc rồi, điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Nếu tất cả được chuyển thành nguyên liệu, tôi có thể làm ra một lô hàng lớn nhờ vào .
Sau đó, tôi đã thử chuyển đổi số [Thảo dược tốt], và kết quả là [Hai Hạt giống Thảo dược]. Cấp của nó cũng nằm trong cái tên.
Trên phần ghi chú hạt giống có viết rằng hiệu quả của nó là lớn hơn.
Tuy nhiên, cuối cùng chúng cũng chỉ là [Thảo dược].
Để có thể thu về lượng lớn hạt giống, và tạo ra [Thuốc phép] tổng hợp chất lượng cao thì cần đến hai tá thảo dược.
“Việc có thể tạo ra các hạt giống nhờ vào thì đúng là quả là một giấc mơ. Không, cũng thực tế khi xem xét là không thể bỏ qua loại nguyên liệu.”
Phù, và sau đó tôi sử dụng một lưọng lớn [Sỏi], và sau khi chúng với [Thảo dược] thì tôi tạo ra được [Thuốc viên tân thủ].
Nếu áp dụng cùng một nguyên tắc, thì chúng có thể tạo ra vật phẩm cấp cao bằng cách dùng . Ngoài ra, [Dược Hoàn] cao cấp hơn [Sỏi Mật], cũng như [Thảo dược] cao cấp hơn [Hạt giống Thảo dược], còn [Thuốc viên] lại tương đồng với với [Thảo dược tốt].
Trong trường hợp này, việc chế tạo sẽ hiệu quả hơn về mặt thời gian khi tôi tạo ra những vật phẩm cấp thấp. Về Item cấp cao thì vẫn có thể dùng để chế tạo.
“Chỉ cần hiểu rõ nguyên tắc của nó, mình có thể dùng để tạo ra các vật phẩm khác nhau. Mình đã có hạt giống thì ngày mai nên đi xem thử mấy mảnh đất rao bán đã. Còn bây giờ thì có lẽ mình nên đi săn.”
Có cả cung lẫn tên, tôi dùng và tiến sâu vào rừng. Vừa nhặt Item, tôi vừa tranh thủ tìm quái. Vào buổi sáng, khi tôi đi trong khu rừng này thì đều gặp nhiều bầy quái.”
Còn ban đên, trong bóng tối xa xa luôn có sự xuất hiện của những con chó hoang và dơi. Nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên đêm của đã giúp tôi có thể phát hiện và hạ gục chúng trước khi bị chúng tiếp cận.
Máu của chúng rất thấp. Chúng chỉ tấn công người chơi bất ngờ từ trong bóng tối để có thể gây ra được một lượng lớn sát thương và hạ gục họ. Tuy nhiên đối với tôi thì cũng chỉ là những con mồi săn ngon lành.
Phép thuật ánh sáng của cũng có thể hỗ trợ chiến đấu cho người chơi tuy nhiên lại chẳng có ai thèm đến nơi này để tiêu khiển cả. Taku cũng đá nói rằng quái ở khu vực này không cân bằng, và điều đó có nghĩa sẽ khá khó khăn với tân thủ khi đi săn ở đây.
Trên thực thế, nếu một người có thể săn trong bóng tối, thì đối với Dungeon[note18158] cũng tương tự như vậy.
Bằng việc hạ những con dơi, tôi đã nhận được [Độc huyết]. Này này, vậy có nghĩa là có thể tạo ra được thuốc độc nhờ vào thứ này ư? Và khi đang suy nghĩ công thức cho xuất hiện, giờ tôi có thể tạo ra [Độc dược] bằng [Thảo dược] cộng với [Độc huyết]. Ban đầu, độc được tạo ra là nhờ tôi thất bạo khi tạo [Thuốc Phép].
Ngoài ra, tôi cũng có thể tạo thuốc giải độc bằng cách pha [Thuốc phép] với [Độc huyết]. Nói cách khác là lấy độc trị độc. Chà, có lẽ là nhờ vào một phần nào đó khác của hệ thống.
Và từ những con chó, tôi nhận được [Răng nanh] và [Lông chó].
Những Item này chắc chắc được dùng tùy vào mục đích khác nhau tùy vào thợ. Đây này, như da thì có thể dùng để chế tạo [Giáp da] và [Răng nanh] thì có thể dùng để trang trí vũ khí.
Các bầy quái lại tiếp tục xuất hiện sau khi bị tôi hạ gục chúng. Nhờ vào việc đi săn một mình, số lượng vật phẩm tôi nhặt được sau khi nó rơi ra từ quái là rất nhiều. Tuy rằng tôi đã hạ gục chúng khá dễ dàng nhưng tôi đoán rằng sẽ rất khó khăn đối với những người chưa thành thạo việc này.
Ngoài ra, tôi phát ra ánh sáng trong bóng tối khi đang săn. Điều đó giúp cho kẻ địch có thể tìm thấy vị trí của tôi. Trí tuệ nhân tạo được cài đặt cho quái khá tốt, vì vậy nên chúng có thể dễ dàng tìm thấy người chơi trong tình trạng như như thế.
Ơ kìa, sao tôi lại thấy tôi giống như một Archer Assassin đang lặng lẽ hành động trong đêm thế nhỉ?
Chà, dù gì tôi cũng là một Crafter mà. Việc đứng từ xa tấn công sẽ an toàn hơn hơn vì tôi không thể chiến đấu trực diện với kẻ địch được.
Trời đã khuya rồi, có lẽ tôi sẽ đi ngủ và lại tiếp tục vào ngày mai.
Sáng hôm sau, tôi đến thị trấn với ý định sẽ thuê một mảnh đất, và tôi cần phải cuẩn bị một số tiền trước đã.
Hôm nay, những gì tôi có là [Thuốc phép x30], [Thuốc viên x15], [Thuốc giải độc x5]. Chắc tôi sẽ mừng hơn nếu có người mua [Độc dược] nữa.
Tôi cũng cảm nhận được những ánh nhìn kì lạ về phía tôi, tôi bước quả cổng vào vội vã và đi thẳng một mạch đến nơi mà tôi đã gặp Magi-san vào sáng hôm qua. Tôi thấy chị ấy vẫn đứng ở chỗ cũ và tôi liền lên tiếng gọi.
“Chào buổi sáng, Magi-san”
“À, Yun-kun, cảm ơn em vì hôm qua đã bán cho chị mấy lọ thuốc ấy.”
Điều đầu tiên chị ấy làm là nắm lấy tay tôi, nó mạnh đến nỗi khiến ngực chị ấy rung lên cùng với đó là những lời cảm ơn. Mặc dù được một người phụ nữ nắm tay thì thật ngại nhưng nó cũng khiến tôi khá ngạc nhiên. Sau khi nắm tay tôi một lúc thì chị ấy liền ngồi xống.
“Nhờ Yun-kun đã bán cho chị số thuốc ấy, sau khi người khác mua với giá hợp lí, họ cũng mua luôn cả những món vũ khí và phụ kiện của chị làm luôn. Vậy mà mới hôm qua chị đã nghĩ rằng ‘có lẽ việc này không ổn ~ ‘, vậy đấy.”
“Vậy ạ? Chị có muốn mua gì hôm nay không? Em đã chuẩn bị một ít rồi ạ.”
“Yup yup, ban đầu cửa hàng của chị chỉ có bán vũ khí và phụ kiện. Nhưng giờ chị có thể bán cùng với chúng để biến cửa hàng thành một cửa hàng hỗn hợp nhiều thứ.”
“Đây ạ!”
Sau khi tôi đặt những Item cần bán, trừ [Độc dược] vào cửa sổ giao dịch, tôi đã rất ngạc nhiên vì Magi-san biểu hiện sự vui mừng.
“Waa, cảm ơn em vì đã đem cho chị số Item này. [Thuốc viên] hiện đang là loại thuốc người ta mua nhiều nhất ở thị trấn vì hiệu quả của chúng khá lớn. Về phần [Thuốc giải độc] thì đã có người thử dùng và ở bản Beta, bản chính thức bây giờ thì không có ai làm vậy, nên hầu như không có [Thuốc giải độc] đâu.”
“Thật ạ? Vậy có nghĩa là em khá may mắn.”
“Yup yup, rồi, [Thuốc phép] 35G một lọ nè, [Thuốc viên] và [Thuốc giải độc] là 70G một lọ. Vậy tất cả là 2450G nha.”
“Khoan đã, sao giá của [Thuốc phép] lại nhiều hơn hôm qua. Đến những 30G cơ à?”
“Hôm qua chị chỉ mua với giá 60% và hôm nay chị sẽ mua với giá 70%. Xem nào, nếu chị bán số thuốc này để quảng cáo cho của hàng của mình, mọi người sẽ ủng hộ vì chúng có giá hợp lí. Ngoài ra em cũng đang cần tiền, phải chứ?”
Magi-san cười toe toét như một chú mèo, Và tôi cũng không thể phủ nhận rằng tôi đang rất cần tiền. Tôi đang nghĩ về một trang trại, một lò nung di động, một bộ tổng hợp cao cấp. Và khi nhìn lại, tôi vẫn chưa có cái nào.
“Chà, mà nếu Yun-kun đã nói vậy thì..”
“E-em xin lỗi, hãy giữ giá như vậy đi ạ, làm ơn!”
“Hiểu rồi, em khiến Onee-san đây có ấn tượng tốt em khi trung thực vậy đấy. Hơn nữa, cảnh tượng một cô gái xinh đẹp như em bối rối thì thật là thú vị.”
Không, không. Tôi là con trai cơ mà. Vậy mà sao vẫn nghĩ tôi là con gái vậy? Chẳng phải lúc nãy chị ấy nắm lấy tay tôi tôi đã có vài động tác xấu hổ sao? Không, tôi không nghĩ rằng chị ấy có ý đó đâu.
Khi tôi nhìn Magi-san tười cười, sự nghi ngờ của tôi biến mất.
“Cảm ơn vì chị đã giao dịch với em.”
“Rồi, đây là tiền của em. Nếu Sense của em lên Level, chị sẽ tiếp tục mua Item của em.”
“Xin hãy giúp đỡ em vào lúc đó. Phải rồi, em quên mất, chị có thể kiểm tra Item này giúp em không?”
Từ cửa sổ giao dịch, tôi đặt vào đó là [Đá quý] và [Quặng sắt] tôi đã có từ hôm qua.
Sau khi kiểm tra xong, biếu hiện của chị ấy chuyển sang nghiêm túc ngay lập tức.
“Yun-kun, em lấy cái này ở đâu vậy?”
“Chị hỏi ở đâu à? Em nhặt được nó ở khu rừng phía tây đấy.”
“Đối với đá quý, nếu được đánh bóng cẩn thận thì sẽ có kích thước như thế này. Nếu Sense của em tăng cấp càng cao, tỉ lệ bị vỡ của chúng sẽ giảm. Và chúng có kích thước trung bình nên không thành vấn đề gì.”
Ồ, tôi đã nghe được một điều tốt lành. Vậy là tôi có thể xử lí nhiều [Đá quý] bằng Skill à?
“Nhưng vấn đề là nằm ở [Quặng sắt] và [Quặng sắt tốt]. Sẽ càng đáng lo nếu chỉ nhặt được nó ở phía tây. Thị trấn thứ ba, tên gọi là Thị trấn mỏ. Em sẽ không thể nào nhặt được nếu em ở gần đó. Hơn nữa, nó cũng chỉ là vật hiếm rơi ra từ Người cát ở phía trước mỏ đá của thị trấn ấy. Nó cũng thường rơi rừ một bầy Golem cao cấp. Đừng đùa với chị rằng ‘em giết nó một mình’ nhé! Một người cát mạnh ngang một con Heo lớn ở phía đông đấy.
Không, tôi thật sự không biết con heo ấy mạnh đến mức nào đâu.
“Không như chị nghĩ đâu, em tạo ra nó bằng cách dùng Skill của đấy ạ.”
“Chị hiểu rồi, nếu là thì rất thuyết phục.”
A, vậy là đã thuyết phục được chị ấy…
"Vậy, em định sẽ làm gì. Nếu Yun-kun không thể sử dụng chúng nhưng chị có thể. [Quặng sắt tốt] và [Quặng sắt] là những loại Item hoàn toàn khác nhau, chỉ có mỗi hai thứ đó thì em không thể làm được gì."
“Thật vậy ạ?”
“Năm thỏi sắt thì có thể tạo ra một món vũ khí. Ba thỏi cho Đơn kiếm và năm thỏi cho Song kiếm.”
“Nghĩa là dùng mười [Quặng sắt] thì sẽ có một [Quặng sắt tốt]. Một [Thỏi sắt tốt] thì cần đến năm mươi [Quặng sắt]. Điều này khá khó hiểu. Vậy [Quặng sắt] có giá trị không ạ?”
“Không, Không đâu. Tuy nhiên, nếu một món vũ khí dùng [Sắt tốt] để làm, chất lượng của nó sẽ tăng lên và sẽ có sự điều chỉnh để xuất hiện thêm hiệu xuất. Tuy nhiên, [Iron Ore] không đáng để mua đâu, sẽ lỗ đấy. Ví dụ như vậy đi, nếu chị có một [Thỏi sắt], chị có thể làm được vài phụ kiện trang sức thôi. Không chỉ vậy, một Item dạng thỏi chỉ tạo được duy nhất một chiếc nhẫn, nếu muốn tạo vòng tay thì phải dùng đến hai thỏi.”
“Vậy chị có thể mua dùm em không, nếu sau này em có thêm em sẽ đem đến nữa.”
“Đuợc thôi, chị cần phải bán chúng để quảng cáo rằng đồ của chị làm có chất lượng cao nữa mà.”
Tôi kiểm tra lại của sổ giao dịch và bỏ [Quặng sắt tốt] vào, và số tiền tôi được trả là...400G, ủa,ủa?
“Magi-san, chị đang nghiêm túc phải không?”
“Tất nhiên rồi. Mỗi một quặng chỉ 100G thôi, hai quặng thì là 200G. Nếu em bán cho NPC em sẽ chỉ được nửa giá tiền thôi đấy, nửa giá còn lại là tùy vào số tiền họ bán được nữa. Vậy nên chị nghĩ nó hoàn toàn hợp lí rồi.”
“Em hiểu rồi, mà chị có nhiều tiền nhỉ.”
“Tất nhiên, vì chị cũng từng mua bán ở bản Beta cơ mà. Số tiền mà chị có sắp đủ mua một của hàng rồi đấy nhé.”
Mình không ghen với chị ấy, không hề đâu. Tôi lẩm bẩm.
“Thôi nào, em vẫn có lời mà.”
“… vâng ạ.”
Vì lí do nào đó, tôi vẫn thấy không hài lòng, nhưng có một tin tốt là tiền của tôi đang tăng lên.
“Muốn mua một mảnh ruộng à, giá rẻ nhất là 3000G đấy.”
“Hả?”
Một người đàn ông đội một chiếc mũ rơm nói với tôi như vậy. Và tất nhiên đó là một NPC. Có vẻ nhiệm vụ của ông ấy là giải thích cho người chơi cách trồng và chăm sóc cây cối.
“Hiện giờ thì không có ai mua thì nên mua nhanh đi, nếu không sau này giá lại tăng đấy.”
Không, nếu điều thực tế ấy xảy ra trong game, tôi sẽ gặp phiền phức mất thôi. Tuy nhiên ở cái quận phía nam rộng bằng cái sân bóng chày này lại có rất ít người qua lại.
“Hiểu rồi ạ. Làm ơn lấy cho cháu cái rẻ nhất.”
Thế là 3000G bốc hơi. Ahh…tiền của tôi.
“Đây là giấy chứng nhận đã mua đất. Tr ong đó có viết khu đất nào là của cậu. Ngoài ra, để có thể canh tác thì cần thêm Item như [Xẻng] và [Cuốc]. Giá của chúng là 300G.
Chỉ là đang đùa với tôi thôi phải khôngggggggggggg?
Tôi sắp cạn tiền rồi, nhưng tôi cũng không thể bắt đầu trồng nếu thiếu dụng cụ cần thiết.
Tôi đau đớn nghiến răng.
“Lúc nào cũng thế.”
Cuối cùng, tôi cũng phải mua chúng. Cứ nghĩ như là mình cần phải đầu tư trước vậy. Nếu tôi làm vài cái thì sẽ có 2000G ngay thôi. Tôi sẽ sớm có lại số tiền ấy. Tôi nghĩ vậy.
Tôi ngay lập tức đi đến khu đất tôi đã mua, nhưng những gì xảy ra với công việc khó khăn này, tôi đã trải nghiệm đủ.
Tôi đào đất trên cánh đồng gồ ghề bằng xẻng và cuốc.
Ngay cả khi trong game nhưng vẫn cực khổ đủ điều, chết tiệt.
“Hà-aaa, hà-aaaaa, công việc nặng nhọc gì thế này.”
Khi tôi tăng tốc độ của mình bằng thì tốc độ của tôi tăng lên ngay. Dủ là một mảnh đát nhỏ, nhưng tôi vẫn mệt đứt hơi khi gieo trồng.
Hơn nữa, chỉ với gieo hạt, tôi không thể nhận được các Item cao cấp.
NPC ấy đã nói với tôi rằng tôi nên trộn nhiều thứ lại với đất. Ví dụ như [Đất phủ], [Hoa dại], [Bột xương] và [Xương]. Nói cách khác là các loại phân bón.
Tôi trộn đất với [Đất phủ] mà tôi nhặt được trong rừng lại với nhau, rải [Hoa dại] xung quanh, và cuối cùng là trộn [Bột xương] và [Xương] với đất. Tôi tốn của tôi kha khá thời gian đấy.
Và tôi cũng nhận thấy có sự thay đổi Sense trong Status.
SP hiện có: 3
, , , , , , , , ,
Không trang bị:
Mặc dù tôi vẫn chưa kiểm tra Sense của từ lúc rời khu rừng cho đến bây giờ nhưng tôi khô thể nhớ ra là mình đã dùng khi nào mà lại lên Level. Vậy có nghĩa là có liên quan đến việc này.
Tôi tự hỏi liệu có phải là do tôi trộn [Xương] với lại [Đất phủ] hay không. Nếu là như vậy thì khá hợp lí vì cũng vừa xuất hiện công thức mới là . Nói cách khác, nó là thứ do chính tay tôi làm ra. Hừm, thật đáng ngờ. Nó có thể sẵn sàng để làm mà không cần dụng cụ gì sao?
Tuy nhiên…mà thôi.
Sau cùng là đến giai đoạn gieo trông. Có đến hai mươi nơi có thể gieo hạt trên cách đồng đáng giá 3000G. Và có lẽ là có thể thu hoạch chỉ sau một ngày. Đúng là ảo diệu thật.
“Thế là xong. Ồ, một cuộc gọi đến à.”
*pon* và tên thằng bạn xuất hiện…Taku.
“Có gì không?”
“Rảnh không, đi săn đi mày. Săn theo nhóm ấy.”
“Được thôi, ở đâu?”
“Bọn tao chuẩn bị để đi săn Heo lớn ở phía đông. Mày cứ đến đây đi, đừng lo lắng gì về chuyện Level.”
“Này, đừng nói như kiểu tao sẽ đi vậy chứ.”
“Nói thật vậy, bọn tao đang thiếu [Thuốc phép].
“Tao hiểu rồi, tao chờ mày ở cổng phía đông.”
“Rõ.”
Săn Heo lớn cơ à, bọn chúng ngang với con Golem ở khu mỏ đấy.
Chắc cũng nên thử vậy. Tôi kiểm tra lại Item một lần. Trong đó bao gồm [Bow] và [Arrow] đã được nâng cấp. Tôi cố đến ba trăm mũi tên nên lần đi săn này có lẽ sẽ không dùng hết đâu.
Tuy vây, tôi có cảm giác rằng không nên tin tưởng quá vào [Tên đá] với [Tên gỗ], có lẽ tôi nên tìm mua [Tên sắt] và dùng để nâng cấp chúng.
Sau khi đến nơi, tôi tìm Taku. Nó đang ngồi chờ tôi. Có vẻ là trang bị của nó cũng tốt hơn so với lần trước. Còn tôi thì vẫn là trang bị tân thủ.
“Yoooo, Yun.”
“Mày chắc không, tao đi cùng ấy?”
Thú thật, tôi khá lo lắng. Chà, có lẽ là vì tỉ lệ nam nữ của các thành viên thành viên trong Party thường là 2:2. Nhưng nếu lần này chỉ có hai đứa bọn tôi là con trai thì sẽ khá khó xử, nhưng tôi đoán rằng sẽ chẳng là vấn đề gì.
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu và chào các thành viên trong nhóm của Taku.
“Orekko kìaaaa “
“U-oa, cậu ấy xinh quá.”
“Nhưng cậu đang dùng cung, vả lại là trang bị tân thủ nữa?”
“Ổn mà, game thôi nên cứ để cô ấy thoải mái tận hưởng đi.”
Ừm, thật lòng là tôi cũng đang khá lo lắng đây. Cung tôi đang dùng là cung tân thủ, thêm nữa là làm ơn đùng gọi tôi là Orekko, tôi là con trai đấy ạ.
“Nghe nói ngoài đời cậu là bạn của Taku, cậu có ngoại hình đẹp và dễ nhìn thật đấy. Trông giống một người kiên cường, không, là một Kuudere. Đấy xem như là một chiến thắng lớn rồi nha.”
“Một cô gái xinh đẹp nhể.”
Đừng đếm xỉa đến sự xuất hiện của con nữa! Con cầu xin mấy người! Một cậu trai cùng với một cô gái với tóc vàng gợn sóng trong một chiếc áo choàng dành cho tu sĩ.
“Ừm, đây là Yun. Như mọi người thấy thì cậu ấy là một cung thủ, nhưng không sao, cậu ấy sẽ hữu ích. Ngay cả khi trở nên vô dụng thì đó vẫn là một bài học để cậu ta thay đổi Sense của mình.”
“Đừng phán tao sẽ phế sớm vậy, tao là một Crafter đấy, và việc chế tạo khác với chiến đấu xa nhé.”
Biểu hiện của mọi người cứ như “Ể??” Phải rồi. Nó đấy. Chính là nó đấy. Một Crafter dùng cung. Hơn nữa họ nghĩ tôi là đứa ngốc khi dùng toàn trang bị tân thủ. Nhưng sự thật thì tôi không thể làm gì khi chẳng có tiền.
“Trong việc đó thì cậu chắc chắn sẽ hữu ích rồi. Mà cậu đang chế tạo gì vậy.”
Người vừa nói chỉnh là kẻ đã có phản ứng với cây cung tân thủ mà tôi dùng. Trông cậu ấy vạm vỡ và ngầu. Khá khắc nghiệt nhưng ngầu. Cậu ta mặc một chiếc áo giáp màu xám. Ngầu đến khó chịu.
“Đến bây giờ thì chỉ toàn [Thuốc phép] thôi.
Tôi lấy một lọ ra khỏi Inventory và cho họ xem. Cậu ấy lại hỏi khi thấy nó.
“Dành cho tân thủ à?”
“Không phải, cao cấp hơn.”
“Vậy là cậu có thể đảm nhận việc hồi phục cho nhóm rồi.”
“À, tôi bán hết rồi, còn mỗi lọ này.”
“Hả?”
Thằng Taku bắt đầu ôm bụng cười. Cậu ta đã cố nhịn cười từ khi tôi bị mọi người xem là con gái. Khốn khiếp, nó đang cười lăn lộn.
“Cậu bị ngốc à? Sao lại bán?”
“Vì [Thuốc phép tân thủ] và [Thuốc viên] là đủ dùng rồi”
“Ngốc ạ! Khi SP của cậu vượt qua mười, tác dụng của [Thuốc phép tân thủ] sẽ giảm.
“Hể, vậy khi nào tôi có hơn 10 SP mới tính chứ!”
Vì lí do nào đó, anh ta ôm đầu. Tuy không có ác ý trong lời nói của anh ta, nhưng có lẽ vì anh ta đang cố tử tế. Và tôi cũng thấy khá đáng sợ vì đó là một tên vạm vỡ. Cô gái đẹo cặp kính tròn và đội chiếc nón chóp nhọn hình tam giác đang cố gắng an ủi anh ta. Tôi cảm thấy cô ấy khá giống một phù thủy.
Dù vậy, chắc những người chơi ở tiền tuyến rất cần [Thuốc phép] nhỉ.
“Để tôi giới thiệu, người mặc giáp nhẹ là Gantz, Healer[note18159] đứng cạnh cậu ấy là Minute. Cậu mặc giáp là Kei, cô gái phù thủy là Minami, Còn tôi là Taku, kiếm sĩ.”
Taku cúi người chào, để đáp lại tôi cũng vậy.
“Tôi là Yun, như các cậu thấy, tôi chỉ là một Archer dùng trang bị tân thủ”
Tôi giới thiệu như vậy, nói thật, thà là nói thẳng ra còn hơn giấu.
Sau đó, chúng tôi đi đến vị trí của Heo lớn đang ở gần đấy. Vì là một Archer nhưng tôi lại không muốn lãng phí mũi tên vào những cuộc chiến thế này. Tuy chưa tham gia vào trận chiến,tôi vẫn bắt đầu tập luyện dùng [Hawk Eye] mà người khác không hay biết. Cùng với đó là và nhặt Item.
Tôi nhặt được [Cỏ giải độc], [Cỏ gây mê] nhờ vậy nên công thức của thuốc giải độc được cập nhật thêm. Tôi đã có thể tạo [Thuốc phép] mới bằng [Cỏ giải độc].
Nói cách khác, có nhiều cách để tạo ra một Item.
Bạn có thể tạo thủ công từng bước hoặc dùng công thức. Đa phần người chơi không đi nhặt như tôi mà đến mua của NPC. Và lẫn bên trong đá tôi nhặt được cũng có lẫn cả [Quặng đồng] và [Quặng thiết]. Nếu tôi chuyển đổi chúng thì có khả năng chúng sẽ thành thỏi. Để hỏi Magi-san sau đã.
Ngoài ra, có vẻ như [Nhánh cây] có thể được tạo ra ở bất cứ đâu và [Lông quạ] có thể dễ dàng được thu thập từ bầy quạ.
Nếu lông được xử lí bằng thì có thể tạo ra các Item tăng khả năng hồi phục khi nghỉ ngơi như [Túi ngủ] hoặc [Giường]. Mặc dù số lông ấy mọi người dường như dùng để mua bán nhưng tôi thực sự đánh giá cao điều đó vì nó là nguyên liệu cho mũi tên của tôi.
Khi tôi thu thập các vật phẩm trên đường đi với khuôn mặt hạnh phúc. Nhưng những cái nhìn của Minute và Gantz có phần khó chịu.
"C-có chuyện gì vậy? Gantz, Minute?"
"Ừm, cậu có thật là bạn thân Taku không? Tớ nghĩ vậy. Ý tớ là, cậu ta là một game thủ có kỹ năng và cùng với đó là một cô bạn gái dễ thương là bạn từ nhỏ ... đúng là Riajuu ."
“Ngoài ra, cậu còn có chị em phải chứ. Nói cách khác, đối với một người không đàng hoàng như Taku, có một cô bạn thơ ấu thế này chắc là để chỉnh đốn lại hắn nhỉ. Thể loại hài tình cảm gì đây?”
Tôi không biết đâu. Với lại tôi là con trai.
“Nếu là tớ, tớ đã đổ cậu rồi.”
“Không ,cám ơn.”
“Tớ cũng thích những cô gái dễ thương nữa.”
“Tôi cũng không muốn yêu kiểu đó.”
Minute đứng sau lưng và đặt một tay lên vai tôi. Là một thằng con trai, tôi không muốn bị nổi tiếng theo cách này.
Tôi nhìn quanh để tìm người giải cứu, cậu con trai tên Kei có bầu không khí căng thẳng quanh mình, Mami-san cố gắng xoa dịu tôi. Còn Taku. mày là thủ lĩnh của nhóm vì vậy mày hãy thử làm gì đó về vấn đề này đi. Tôi lườm nó nhưng nó chỉ cười.
"Này, mối quan hệ của cậu với Taku-kun là gì vậy? Thôi nào, mối quan hệ của các cậu thực sự là như thế nào?"
“Minute, thật tệ khi hỏi về cuộc sống ngoài đời thực khi chơi game đấy.”
Cậu mặc giáp bằng kim loại, Kei bước đến ngăn thay vì thằng Taku.
Còn Taku chỉ vươn vai duỗi người khi bị trách móc rồi lẩn đi mất.
“Giờ thì, vì cậu đã chọc cậu ấy khá nhiều, nên đi dụ mấy con quái ấy về đây.”
“Không nổi đâu, lũ đó nhanh dã man. Ta nên đánh từ xa bằng ma thuật trước.”
Gantz và Minute đồng ý với điều đó và rời khỏi tôi.
“Được thôi, nhưng giáp của tớ chẳng khác gì giấy. Bị đánh trúng là xong, khi ấy tớ sẽ không thể dùng được phép hoặc sẽ bị hạ.”
Mami-san khó chịu nói. Phải làm sao đây?- Tôi nghĩ.
“Đánh tiên phong để thu hút sự chú ý của mấy con quái thì sao?”
“Phải rồi, nhưng phải là đánh trúng kìa.”
“Sẽ ổn thôi nếu tấn công từ đây, tôi sẽ làm.“
Taku nhìn với chữ ‘cái gì’ hằng trên mặt. Cứ như là nó không biết chuyện gì xảy ra vậy. Cũng đã được một thời gian từ khi tôi khiến nó ngạc nhiên như vậy.
“Nhìn đi, Attack.”
của người chơi từ khoảng 10 cấp độ thì thời gian tác dụng sau khi kích hoạt dài hơn và hiệu ứng sẽ mạnh hơn và thời gian hồi ngắn hơn.
Tăng sức tấn công, tôi giương cung. Khoảng cách ước chừng là hai mươi mét.
Tầm bắn phụ thuộc vào sát thương. Khi sát thương tăng, tầm bắn cũng tăng.
Mặc dù tính toán phạm vi có đôi chút phức tạp. Nhưng nhờ việc tăng cấp [Bow] và Art cùng với việc dùng thì chắc chắn đủ tầm bắn.
Dùng , để xác định mục tiêu, tôi giương cung hết cỡ và bắn mũi tên đi.
“Trúng rồi, lũ quái đang đến.”
Tôi bắn phát thứ hai nhưng trượt.
Tôi đã dùng những hai lần nên cũng sắp cạn MP. Sau khi tầm bắn trở lại bình thương, tôi lại dùng
“…Deffence.”
Tôi dùng phòng thủ lên Taku khi nó đang vẫn đứng cản đường chúng.
Sức tấn công của một một người dùng phép thuật quả thật quá lớn, thêm vào đó là sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai kiếm sĩ và một võ sư.
Khi con heo tấn công vào phía chính diện, Kei vẫn không chùn bước. Gantz và Taku vẫn tiếp tục đánh và chạy. Vừa giúp nhau hồi phục, vừa thu hút sự chú ý của bầy quái. Họ liền thay đổi mục tiêu và chuẩn bị cho một cuộc phản công. Cả ba tên con trai ấy có thể phối hợp chặt chẽ khi chỉ cần gọi tên và ra hiệu.
Tuy nhiên, chỉ một đòn đánh từ con heo đã lấy đi gần 30% máu mà họ có. Riêng Taku thì là 20%. Hiểu rồi, do nó mặc giáp, Và nếu như thông số của người chơi cao thì hiệu quả cũng sẽ tăng.
Một phát hiện hữu ích.
Tôi vẫn đứng và bắn được một lúc, và khi MP hồi đủ, tôi tiếp tục dùng để phòng thủ. Sau khi đã hạ gục được Heo lớn, MP của Minute và Mami-san đã gần cạn. Giết được nó phải tốn kha khá thời gian vì nó rất mạnh. Mạnh ngang một Người cát, đúng là khó xơi.
Khi trận chiến kết thúc, mọi người vui vẻ kiểm tra lại thông số của mình. Và tôi thì,u-oa!
[Bow], và cũng như đều tăng cấp. Và cũng có thêm một lượng lớn kinh nghiệm cổ sung sau khi hạ gục được một quái lớn.
“Tớ không nghĩ rằng chúng ta có thể hạ con Heo lớn dễ dàng vậy đấy.”
“Dễ dàng? Nó đủ sức khiến tớ sợ khi nhìn thấy từ xa rồi đấy.”
“Yun, cậu chưa tham gia vào Party nào để đi đánh quái lớn trước đó đúng chứ?”
Tôi chỉ đi cùng chị em để hoàn thành xong phần hướng dẫn, và sau đó thì toàn lủi thủi một mình.
“Thông thường, một Party sẽ rất khó đánh quái lớn khi có những người chơi chưa đủ 10 SP mà không có [Thuốc phép] hay [Thuốc phép MP].
Dù có nói vậy, tôi cũng không thể hiểu những gì không thể.
“Này Yun, tớ hỏi chút nhé.”
“Gì vậy, Kei?”
“Sao cậu lại chọn khi biết rằng nó vô dụng?”
"Hmm, bằng cách nào đó. Mặc dù ban đầu tôi định tạo một nhân vật theo lối hỗ trợ truyền thống, tuy nhiên tôi lại chọn nhầm vài Sense rác nên chuyển qua lối chơi chế tạo. Tôi cũng vô tình chọn [Enchant] thôi. Ban đầu, tôi cũng định đổi."
“Tớ hiểu rồi, lại thêm một người nữa. Mà tạo sao lúc nãy cậu lại dùng Deffence lên nhóm đánh tiên phong bọn tớ, tớ nghĩ nên là Attack chứ?”
“…Ừ, thì, chúng ta là ở đây để cày kinh nghiệm đúng chứ. Sense và Sense của Gantz sẽ không tăng cấp trừ khi bị tấn công mà. Là do thế đấy.”
“Hiểu rồi, dù sao thì đã cứu tớ đấy, lần này tớ phải cảm ơn cậu rồi.”
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Tôi phát run lên khi có một thằng con trai hành động tốt bụng như thế với tôi.
“Nhưng đúng là thế thật. Nếu không nhờ để tăng sức phòng thủ và thu hút lũ quái bằng cung, có lẽ khi MP của hậu phương chúng ta cạn thì gặp nguy to rồi.”
“Tôi khá mừng khi nghe vậy đó. Chắc vậy.”
Tôi cảm thấy vui mừng khi được khen. Và ngay lúc ấy, tôi mỉm cười.
“Mà sao cậu lại dùng lên Taku-kun trước vậy?”
“Phải rồi, sao lại thế?”
“Phư phư, tại cậu ấy muốn bảo vệ người mà cậu ấy thích chăng?”
“Không, sai rồi. Tại cậu ta đứng gần nên…”
“Lúc đấy cậu chỉ nhìn Taku thôi”
“Tôi đã nói là cậu sai rồi. tôi với Taku cũng chỉ là bạn từ nhỏ thôi. Với lại tôi là….”
Con trai. Tôi định nói vậy nhưng đột nhiên “Xin lỗi vì đã trêu cậu.” Minute tiếp lời khi tôi đang nói. Có lẽ là do mặt tôi đang đỏ và đang kích động.
Lần này thì Minute đến gần Taku và trêu nó, cô ấy thật sự có những trang bị tốt. Khi tôi nhìn cô ấy và ganh tị với đống trang bị ấy, các thành viên khác trong nhóm phì cười. Họ nhìn tôi kiểu như tôi thích và đang nhìn thằng Taku vậy. Aaaa, tôi lắc đầu và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Giờ thì, kiểm tra lại Inventory và chuẩn bị kế hoạch nào. Chúng ta hạ ba con nữa rồi về.”
Chúng tôi làm theo lời Taku và xem lại Inventory. Vì tôi đang trong Party nên không có nhiều đồ lắm. Gì đây, đống [Thịt lợn rừng] này xử sao?
Muốn biết thì phải đợi rồi. Tôi cũng có thêm những Item như [Ranh năng] và [Lợn rừng]. Những gì tôi thật sự nhận được trong lần săn này là lên Level. Nói về kinh nghiệm, kẻ địch mạnh thì sẽ nhận nhiều, chỉ là nếu như thích chơi liều mạng thôi.
Mà mình cũng không phải là kẻ tính toán ích kỉ. Từ từ sẽ tốt hơn.
Một nửa Sense của tôi phục vụ chiến đấu. Nủa còn lại là chế tạo. Nếu chỉ lo chiến đấu, Sense của tôi sẽ không phát triển cân bằng. Việc sở hữu cả Sense chiến đấu lẫn chế tạo thật khó khăn. Chắc là Magi-san cũng nghĩ vậy.
“Hmm…”
“Có chuyện gì thế, Yun-chan?”
“Yun-chan?”
Minute ôm lấy tôi từ phía sau, U-oa, cơ thể con gái mềm thật. Mà tôi là con trai mà. Với lại tôi muốn cô ấy dừng việc thêm chan vào sau tên tôi.
“Đừng ôm tôi.”
“Không chịu đau, cậu dễ thương quá cơ mà.”
“Yun-chan, xin lỗi vì tớ đã trêu cậu.”
“Minute?”
“Tớ cũng không có ý địch chiếm lấy Taku-kun của cậu đâu.”
Khoan đã, tôi bị dính vào một hiểu lầm lớn rồi. Quay ngược đầu lại, tôi thấy gương mặt đang tươi cười của Minute.
“Nghe đây này, tôi là con trai, nên đừng nghĩ vậy nữa.”
“Đừng đùa như thế chứ. Không bao giờ một người xinh đẹp như cậu lại là con trai đâu. Hay cậu là gái xinh cải trang thành con trai? Hmm, cậu nên mặc vài bộ quần áo dễ thương đi.”
“Tôi đã nói mà. Taku, nói cho cậu ấy biết sự thật đi.”
“Thôi nào, ngoài đời mày cũng như thế này mà Yun. Đừng xấu hổ chứ.”
“Ohh, lời tự thú của một Orekko đã xuất hiệnnn.”
“Taku, đồ khốn”
Nó nhìn cô ấy đang ôm chặt lấy tôi mà không dám mạnh tay kéo cô ấy ra. Và cặp mắt của mấy đứa con trai khác thì như đang cười vậy. Chết tiệt.
“Thường thì các Archer thì bị xem là đồ bỏ nhưng cậu lại không phải nhỉ. Và dù bị gọi là Sense rác nhưng cậu cũng dùng chúng hợp lí. Để có thể tạo ra [Thuốc phép] thì chắc cậu cũng có và phải chứ? Tớ lại không nghĩ chúng phải bị đối xử tệ như vậy.”
“Mà sao chúng lại bị đối xử như vậy?”
Các cô gái ấy nghiêng đầu. Chà, tôi cũng chẳng biết. Mà nó có vẻ thú vị mà, phải chứ?
“À, là do một Event ở bản Beta.”
Kei chậm rãi giải thích.
Cậu ấy nói rằng, trong một Event phòng thủ, hậu phương đánh xa bao gồm Archer và Wizard phải làm giảm thiểu và cấu rỉa địch và quân tiên phong với nhiệm vụ hạ gục. Khi chiến đấu thì các Archer phải vội vã chạy đi mua tên. Số tên có được thì nhanh chóng bị dùng sạch. Cùng với đông đảo Archer thì lại không đủ tên cho họ dùng. Vậy nên họ bị đưa vào thế bí và trở nên vô dụng.
Kết thúc Event bằng một chiến thắng vất vả. Và sau đó class Archer bị kì thị.
‘Haaa- khi ấy chúng ta củng khổ sở lắm phải chứ Taku-san. Chỉ có thể quên việc mình sẽ chết và lao ra đánh thôi.”
“Ừ, những người tích cực nhất được phong cho danh hiệu Silver Paladin hay là Water Witch, phải chứ Gantz-san?”
Vì vài lí do, mắt cậu ta nhìn xa xăm. Đừng có nhìn với cặp mắt như con cá chết nữa.
“Và việc kì lạ là, tạo sao cậu lại dùng như thế?”
“Hả?”
Không, tôi dùng bình thường thôi. Mà nghĩ kĩ thì hình như đó là lần đầu tôi dùng lên người khác mà. Và các cô ấy sao lại phải ngạc nhiên như thế.
“Chẳng lẽ là không có ai dùng lên đồng minh sao?”
“Phải, do tầm sử dụng quá ngắn, chỉ có hai mét. Với khoảng cách ấy thì không thể nào dùng lên nhóm đang đánh tiên phong. Còn nếu lại gần thì sẽ bị tấn công ngay.Vậy nên các pháp sư không chọn dùng vì kahr năng phòng thủ của họ khá thấp.”
“Vậy mới nói. Cậu có thể dùng ở một vị trí an toàn nư vậy, cậu làm cách nào vậy?”
“À không, tôi nhỉ nhìn vào người và...”
“Này Yun, chẳng lẽ mày vẫn còn tăng cấp à?
“Ừ, nó lợi lắm đó. Không chỉ nhìn xa mà còn nhìn xuyên đêm, phù hợp cho việc săn vào ban đêm. Và khi dùng thì tăng Level khá nhiều.”
“Này, mày nhìn vào tao và dùng đi.”
Nói rồi, Taku đi đến chỗ cách xa tôi hơn năm mét.
“Tuy vẫn chưa hiểu lắm nhưng, Deffence.”
Và rồi nó được bao bọc trong một luồng sáng màu xanh. Sau tầm một phút thì tự động mất.
“Tiếp tục đi. Nhìn về bên phải và niệm lên tao, tuyệt đối đừng nhìn sang đây.”
“Hiểu rồi, Deffence...gì vậy nè?”
Tôi không thể dùng được. Còn Taku thì thở phào và nói “Thì ra là thế.”
Có vẻ như mọi người đã hiểu, còn tôi thì không. Tôi chỉ biết rằng tôi có thể dùng lên mình và cả người khác luôn mà thôi.
“Chúng ta đã nhầm rồi, khả năng của không phải là nhìn xa hay nhìn xuyên đêm gì cả. Mà khả năng thật sự của có là khóa mục tiêu.”
Tôi bối rối vì một thuật ngữ game mới lạ.
“Nói cách khác, nó giúp ta khóa một mục tiêu trong tầm nhìn. Nếu mà lên cấp cao, nó sẽ ảo lắm đấy.”
“Ahaha, tớ hi vọng nó sẽ giúp chúng ta có thể cheat một cách được cho phép nhỉ?”
“Hả, ý cậu là sao?”
Tôi vẫn chưa thể hiểu và cần người giải thích đấy.
“Nói cách khác là, Yun, cậu có thể niệm lên những gì cậu có thể nhìn thấy được bằng đấy. Nó áp dụng luôn cho những Sense phép thuật và Sense nguyên tố. Với nó, những người chơi tầm xa sẽ trở nên bất bại...có lẽ vậy.”
“Vậy giờ sao, Yun. Cậu có muốn đổi sang dùng phép thuật không?”
“Không đâu. Giống người khác chán lắm. Tôi vẫn sẽ làm Archer cùng với những Sense chế tạo thôi.
Vậy chúng ta có thể đưa thông tin này lên mạng được chứ? Nếu làm vậy thì sẽ có rất nhiều người ủng hộ và dùng với cả đấy.”
“Hmm, để rồi họ làm theo tôi à? Không thích đâu, vả lại tên game là Only Sense phải chứ? Vậy nên sao không im lặng mà tự tạo một lối chơi riêng? Là lối chơi chỉ có một đấy.”
“Rõ, vậy có ai phản đối điều này không.”
Ai cũng đồng ý với tôi cả.
Tất cả bọn họ là người tốt. Tôi cảm thấy tôi muốn tiếp tục đi săn cùng họ.
Thế là danh sách bạn của tôi đã tăng lên thành bốn người. Tôi liền nghĩ đến việc “Mình có thể có một trăm người bạn không nhỉ?” nhưng có vẻ tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Cả và sẽ không có nhiều tác dụng khi đơn lẻ, nhưng sẽ là vô địch nếu như kết hợp chúng. Và tôi có thể hỗ trợ Taku và những người đồng minh ấy nhiều hơn thế. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.