Only Sense Online

chương 3: cây pha lê và myu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi nhớ lại việc đi săn cùng nhóm Taku vui thế nào, tôi nghĩ rằng việc đi săn với nhóm khác thì sao? Nhưng sẽ không có ai tham gia đâu.

Đáng thương thay, tôi chằng đủ dũng khí để mời người khác.

Taku và Myu từng nói: “Trước tiên hãy nên làm quen với một số người đi”. Đối với một thằng onii-chan mà nghe em gái nói vậy là khá bất ngờ rồi đấy.

Không tổ chức Party gì cả, tôi chỉ có thể ngồi nhặt đồ thôi, đó là nhiệm vụ của cả đời tôi rồi.

Nói về vấn đề thiếu thuốc, đã có lượng lớn người chơi không hài lòng với vấn đền này và đã có nhiều người nắm lấy thời cơ kinh doanh.

Nói cách khác, bằng cách nhận tiền trước, có và , chi sẽ công việc cho nhau, và cuối cùng là có thể chế tạo ra [Thuốc phép].

Sự phân công công việc cho việc sản xuất hàng loạt là cần thiết, và đó là những gì tôi nghĩ khi nghe về nó. Bình tĩnh và nghĩ về nó, tôi đã mua tất cả [Thảo dược] mà NPC có, một [Thảo dược] là 2G, hai là 4G. Và khi chế ra thuốc từ nó, Magi-san mua lại với giá 35G.

Nói cách khác, tôi kiếm lợi nhậu khá dễ. Mặc dù chỉ có 130G, nhưng tôi có thể mua nhiều loại [Thảo dược. Chỉ nghĩ tôi, tôi muốn nhanh chóng đến buổi chiều và làm rồi.

Chắc là nên làm vào buổi sáng? Không thể nào, tôi là đứa duy nhất lo việc nhà. Tôi phải đi mua thức ăn, khi trời mưa, tôi phải lau khô lại nhà. Và tôi cũng rất lo lắng về mấy cơn mưa rào mùa hè. Vậy nên tôi đã liên kết thông thông tin thời tiết với lại các âm thanh thông báo trong cài đặt game. Tôi khá tệ khoảng máy móc.

Tôi nhanh chóng đến thị trấn phía tây, nơi có thể xem là cứ địa của tôi. Vì tôi có SP, tôi có thể nhận được Sense và chạy nhanh hơn.

Hơn nữa, những Sense mà tôi đang có, cụ thể là nhóm sense chiến đấu đã lên level trong cuộc săn Heo lớn vào hôm qua.

SP hiện có: 5

, , < Speed Increase Lv1>, , , , , , ,

Không trang bị:

,

Nhanh, rất nhanh. Sense thuộc loại tăng chỉ số giống như cái mà Myu và Sei-nee dùng có khác. Khi trải nghiệm mới có thể cảm nhận được sựu hũu dụng của nó. Đây, cứ vậy mà tôi dùng mọi lúc. Hơn nữa, nó sẽ tăng cấp khi người chơi tuân thủ thông số.

Để tăng cấp đối với loại chuyên tấn côn, chỉ cần tích lũy sát thương. Đối với loại phòng thủ, cấn phải nhận sát thương. Còn đối với loại tốc độ, thì chỉ cần tích lũy khoảng cách đã đi bằng việc chạy.

Tôi nghĩ rằng cách tăng cấp của nó được tính như . Tôi cảm thấy việc tăng khả năng phong thủ là rất không hợp với tôi luôn. Ở lần trước, tôi không bị tấn công là nhờ vào việc chọn đúng vai trò. Mặt khác, những người chơi áp sát cần phải tăng khả năng phong thủ để giảm sát thương nhận vào.

Tôi tiếp tục chạy và suy nghĩ. Trước khi nhận ra tôi đã ở quãng trường trung tâm.

“Xin lỗi, có bán [Thảo dược] không ạ?”

“Xin lỗi, đã hết rồi ạ. Đã có người mua để làm thuốc.”

Người đàn ông hạ người xuống để xin lỗi. Có vẻ NPC đã trở nên thực tế hơn trong Game. Mà, không phải thế!

“Ý anh là sao?”

“Trước đó đã có người mua để làm thuốc, và sau đó chúng tôi cũng đã bán hết.”

Không thể nào, hôm qua tôi đã tính việc phải làm rôi mà, thế quái nào lại hết cơ chứ?

Tuy nhiên, ở góc đối diện của quảng trường có một vài quầy hàng mà tôi có thể nghe được người ta rao ‘Thảo dược đây’.

Tôi chuyển sự chú ý từ NPC sang đấy.

“5G một [Thảo dược], 20G một [Thuốc phép Tân thủ].

C-cái gì vậy, Thảo dược chỉ là nguyên liệu thôi mà. Vậy mà bán ngang giá của [Thuốc phép Tân thủ]. Mà giờ muốn tạo một lọ thuốc mất đến 40G cơ à?

Bán cái kiểu này, khác gì được cái quầy hàng rồi đi cướp cạn chứ?

Thậm chí vẫn có người vui vẻ mua và trông rất hạnh phúc. Thật vô lí.

Bằng cách nào đó, tôi thấy thật khó chịu. Tôi vội đến chỗ Magi-san để giao hàng. Tôi vừa càu nhàu và rời khỏi nơi này.

Sau khi nhắn tin trước cho Magi-san, tôi đến chỗ gặp cũ.

“…Magi-san, em….”

“Chị hiểu rồi, là về vụ [Thảo dược] phải chứ. Chà, chị cũng ngạc nhiên lắm đấy.”

Magi-san chào tôi một cách thân thiện cùng gương mặt buồn bã.

“Nhưng cái kiểu cướp cạn ấy khác gì là một sự gây chiến với việc thiếu tiền của em chứ?”

“Đừng giận chứ. Thôi nào, gương mặt xinh đẹp của em sẽ bị xấu đi đó.”

Tôi khá thất vọng. Nhưng với Magi-san, tôi chỉ là một cô gái đang giận một cách dễ thương thôi. Nhưng có vẻ chị ấy lại khá thích thú. Tôi có thể biết được qua vẻ mặt của chị ấy.

Sau đó, tôi vừa phàn nàn và giao hàng cho chị ấy.

Các Item tôi bán cho chị ấy là [Thuốc phép] x35, [Thuốc viên] x15 với giá 70%, tổng cộng là 2.100G.

Hừm, có lẽ tôi nên mua dụng cụ để chế tạo, nhưng chắc chưa đủ tiền.

“Hừm, mình cần tiềnnnn.”

“Vậy sẽ thế nào nếu em tự bán? Em có thể bán với giá gấp ba lần giá chị đưa cho em đấy.”

Chắc chắn chị ấy đã đùng. Nhiêu đó sẽ là hơn 6000G. Số [Độc dược] ở nhà thêm với giai đoạn làm khô sẽ có hiệu quả cao hơn. Mặc dù tôi tin rằng họ sẽ mua nhưng…

“Em sẽ cố không làm điều đó. Làm vậy thì em cũng như mấy gã kia. Với lại, chị xem các Item em nhặt được xem, có thể có gì đó mua được đấy ạ.”

“Chị thường không mua nguyên liệu đâu.”

Magi-san chỉ cười ngượng khi tôi đưa các vật phẩm vào cửa sổ giao dịch. Gồm những tứ như da rơi ra từ dơi, lông rơi ra từ chó hoang, và vài cái răng nanh. [Lông thú] rơi từ động vật ăn cỏ và [Lông lớn] được tôi tạo bằng .

“Hừm, tất cả đều là Item thường cả, chị đoán nó khá rẻ. Nhưng chị hỏi nhé? Em tự làm [Lông lớn] à?”

Bằng cách nào đó, Magi-san cười toe toét khi thấy [Lông lớn]. Có khá nhiều thứ tôi không dùng đến.

“Vâng, nhưng, em muốn chị giữ bí mật ạ.”

“Chị hiểu, được thôi. Em hãy làm vậy với các Item khác đi, như cái này đấy. Rồi sau khi hoàn thành thì chị sẽ mua.”

“Nhưng sao lại có mỗi cái này ạ?”

“À, em cứ xem là mua cho một người quen của chị đi. [Lông thú] và [Tơ sợi] có thể dùng bằng để làm [Giáp da] và [Áo choàng] đấy. Chà, những con quái bị hạ ở giai đoạn đầu game chỉ toàn là quái đứng đường thôi nên không đủ. Cũng giống như cách em tạo ra các thỏi ấy, chỉ cần có năm mảnh là có thể làm thành [Lông thú]. Nhưng cậu ta lại muốn dùng chỉ một mảnh và tạo bằng , có một số thiết lập mà cậu ta muốn mở rộng thêm...Chị cũng không rành nữa, nhưng độ bền được là từ vật liệu có sẵn của cậu ấy khá thấp…”

“Vậy là có thể kết hợp [Tơ sợi] và [Lông thú] tương tự cách tạo ra thỏi sao ạ?”

“Thì đúng là vậy, một số quần áo chị mặc cũng là do cậu ấy làm ra. Nhưng theo chị đoán cậu ấy lại không có nguyên liệu tốt. Đó là lí do tại sao cậu ấy sẽ rất vui nếu chị gửi cho.”

“Vậy ạ, vậy em sẽ dùng những gì còn lại và làm nó.”

Có rất nhiều người xung quanh, tuy nhiên họ lại đang chế tạo [Thuốc phép] và chúng phát sáng khắp nơi. Có vẻ sẽ ổn nếu như tôi lẫn vào trong số họ và dùng , thực ra, việc dùng không bắt buộc phải lấy Item ra.

“Vây em làm ngay đây.”

“Được thôi, chị cảm ơn em nhé.”

*ping*, một ánh sáng lóe lên, thế là xong. Tôi không thích việc nhàm chán này chút nào. Tôi chỉ thường hay chuyển đổi sau khi lấy Item ra thôi. Một lượng lớn Item có trong Inventory đột nhiên không cánh mà bay, chúng đã được chuyển lại thành [Tơ lớn] x10, [Lông chó lớn] x3, [Lông thú lớn] x7, [Nanh lớn] x30.

“Xong rồi ạ.”

“Chà, xong rồi cơ à, Cho chị xem, cho chị xem nào.”

Cửa sổ giao dịch một lần nữa xuất hiện, tôi đặt những Item vừa được chuyển đổi bằng vào đấy.

“Ồ, cảm ơn em nhé, tổng cộng bao nhiêu tiền đây?”

“Ơ, em không biết, chị ra giá hợp lí là được mà.”

“Cả khi em nói vậy, trong trường hợp này, 70% giá của NPC vẫn còn khá rẻ đấy. Ngoài ra, nếu em giữ bí mật thì giá trị của nó sẽ không giảm đi đâu. Vậy em sẽ làm thế nào? Em không muốn vắt cạn onee-chan này vì những mục đích cá nhân cơ à?”

“Chị đừng nói mấy câu dâm dục thế chứ, 70% là ổn rồi ạ.”

“Chị đã nói nhiều lần rồi, nhưng Yun-kun lại không hề tham lam chút nào. Chà, thật lòng là chị cũng chẳng biết giá cả, để chị hỏi vài người quen biết. Bây giờ là vậy thì ổn rồi phải chứ?”

Số tiền hiển thị lên của sổ là 2.500G, nhiều thật. Còn lời hơn việc bán [Thuốc phép] nữa.

“Đúng là em luôn ngạc nhiên khi giao dịch với Magi-san.”

Chủ yếu là tiền. Việc tôi đang đề cập đến là [Quặng sắt tốt] của hôm qua và các Item được chuyển đổi hôm nay.

“Chị cũng không hề hết ngạc nhiên đấy. Yun-kun, em quả là có nhiều Sense rất thú vị.”

Và tôi biết chị ấy cũng đang muốn đề cập đến các Item do tôi tạo ra

“Mặc dù vậy như đó chỉ là một tai nạn khi chọn Sense thôi, làm sao lại thú vị được ạ?”

“Haha, nó là vì chẳng ai có thể nghĩ rằng lại có một người nhảy là làm nông trong khi không ai làm.”

“Xin đừng chọc em mà!”

Tuy vậy, tôi vẫn cười và hài lòng với số tiền nhận được. Với 4.600G tiền nhận được, tôi có thể đi mua một [Lò nung di động] rồi. Các Crafter và Smith thường một lò nung di động và đi vào rừng phía tây để thu thập Quặng sắt và chế tạo. Đường tôi đi khá là lòng vòng.

Kể từ khi bắt đầu chơi, phải mất khá lâu mới đến được lúc này.

“Vậy thì, giao dịch hoàn tất, em cần gì nữa không?”

"Ồ đúng rồi. Em đã nhặt được [Quặng đồng] và [Quặng thiếc], nó sẽ trở thành một [Thỏi đồng đỏ] nếu en kết hợp chúng chứ?"

“À, việc đó à? Cũng đã có người từng hỏi chị lúc còn chơi bản Beta.”

“Vậy nó sẽ thế nào ạ?”

“[Đồng đỏ] không có hiệu quả tốt đâu. Nhìn thì có vẻ đẹp nhưng khả năng phòng thủ lại khá thấp. Cái đó thì nên dùng để thực hành thì hiệu quả hơn đấy.”

Nói cách khác, nó tốt hơn đồng nhưng lại không bằng sắt đấy. Và thì lại còn khá thấp.

“Với cả, em có thể mua từ một NPC nếu em tự tay chế tạo một thỏi cùng loại đấy.”

Vậy là nó chỉ dùng tốt trong lần đầu, giờ tôi cảm thấy khá thất vọng. Mặc dù cai lúc nhặt nó thì lại khá vui vẻ cơ đấy.

“Chúc em luyện tập may mắn nhé.”

“…vâng…”

Con đường chế tạo của tôi có vẻ khá khó khăn. Tôi rời khỏi quầy của Magi-san và đến các nơi khác để có thể mua các Item cần thiết từ các NPC.

Tôi đã có đủ tiền. Tôi vẫn còn dư sau khi mua một [Lò nung di động] với giá 600G.

Tôi đã có đủ tiền. Một lần nữa, tôi vẫn còn dư sau khi mua một [Bộ đánh bóng cao cấp] với giá 1.500G.

Tôi đã có đủ tiền. Lại một lần nữa tôi vẫn còn dư sau khi mua một [Bộ tổng hợp cao cấp] với giá 1.500G

Tôi đã có đủ tiền. Nên tôi mua một bộ [Tên sắt] với giá 300G.

Kết quả là tôi còn dư 630G.

Những gì tôi sẽ nhận lại được là vô giá. Nhưng, chờ đã! Tôi lỡ tay rồi. Tôi lại sạch tiền. Có nghĩa là phải cày tiền lại từ đầu.

Và tôi phải tiếp tục làm công việc của mình.

“Aaaa, mình không có tiền. Không, nếu bán [Độc dược] ổn định thì mỗi ngày có 2.000G. Bằng [Lò nung di động], mình có thể làm phụ kiện nhờ vào nó. Mình có thể đàng hoàng mài những viên ngọc từ đá. Mình cũng có thể tạo [Mũi tên x10] luôn!”

Nhưng vẫn không có tiền…buồn quá.

Chà, chắc kiểm tra lại cách đồng cái đã. Từ các [Hạt giống Thảo dược tốt] đã mọc lên [Thảo dược tốt] rồi. Nói cách khác, nếu được trông như thế này, số lượng hạt giống sẽ không bao giờ giảm. Ngoài ra, chúng đều là chất lượng cao nhờ các loại phân bón đã được tôi thêm vào.

Có hai mươi cái cơ à? Hừm, sẽ thành bốn mươi nếu dùng [Chuyển đổi vật chất] cấp thấp nhỉ? Có nghĩa là có có hai mươi lọ [Thuốc phép]. Nhưng có vẻ hơi ít để giao cho Magi-san. Tôi cũng không thể nào làm ra [Thuốc giải độc] và [Thuốc viên] chỉ với [Thảo dược] được.

Vật đi săn và nhạt Item vẫn là việc chính rồi.

Mà hai mươi lọ trong một ngày là nhiều rồi. Nếu tính sơ sơ sẽ có đến tận 700G. Để bù lại số tiền đã bỏ ra để mua cái mảnh đất này thì chỉ mất năm ngày là cùng. Dù gì thì tôi cũng là người duy nhất có [Hạt giống] cơ mà.

Và rồi tôi tăng số lương [Thảo dược] bằng cách dùng , sau đó chế tạo [Thuốc phép] và [Thuốc phép Tân thủ]. VÌ không có nhiều tời gian nên dùng cho gọn.

Hiệu quả kém xa so với việc làm tay, đúng là chế tạo tự động. Cơ mà vẫn con tốt hơn so với của mấy người khác chế tạo, đó là việc mà tôi tự hào. Chờ đã, nhưng cũng chẳng ai để ý đến sự khác biệt giữa số lọ thuốc này với những cái cấp thấp hơn đâu nhỉ?

“Hừm, nhưng nhờ vậy là Level của , và đều lên cấp. Cho đến giờ, việc tăng cấp là khá khó nhưng nó đã lên được một ít rồi.”

Vẫn còn quá sớm cho việc dùng mà không bị thiệt hại gì. Nhưng nếu tôi có những nguyên liệu cấp cao, tôi có thể chuyển thành cấp thấp và số lượng của chúng tăng lên. Cơ mà, những Sense rác đang nhanh chóng tăng cấp dù tỉ lệ cũng không thay đổi gì Có lẽ sau này cũng vậy. Vậy thì cái gì sẽ thay đổi? Bức xúc thật. Tiếp theo, tôi cần tạo ra thỏi bằng lò nung di động

"Magi-san nói Đồng là một loại quặng cấp thấp, hãy bắt đầu với đồng trước nào."

Tôi đã tạo ra một thỏi từ [Quặng đồng] x5. Tôi đặt chúng vào lò và đập vào kim loại nóng chảy ấy bằng búa, * ding ** ding ** ding ** ding *, âm thanh nghe thật thoải mái, lực đánh, “Tay mình bị quái gì vậy…?”

Chiếc búa nặng trĩu, vì nếu không đập bằng sức và liên tục nên nó đã trở nên nguội dần và hết đỏ. Việc chế tạo thất bại, Item cũng biến mất…

Trong lần thử đầu tiên, nó đã không trở thành thỏi. Hơn nữa, lần thử thứ hai và thứ ba cũng không thành công. Tôi đã chọn khoảng ba mươi mảnh quặng đồng và bây giờ, tôi chỉ còn lại một nửa.

"Nghĩ lại thì, những Smith hoặc Crafter đều có . Điều đó có nghĩa là, mình bị thiếu sức tấn công, thiếu ATK. bế tắc rồi.”

Nếu tôi không suy nghĩ kĩ về nó, có lẽ sau này sẽ không tốt, nhưng nêu cần thiết thì tôi phải tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Nghĩ lại thì, khi tôi đang làm việc trên cánh đồng, tôi đã dử dụng lên bản thân, và điều đó được xem là một cách chế tạo. Nói cách khác, áp dụng vào bản thân tôi cũng có ảnh hưởng đến việc chế tạo, trong trường hợp đó ...

Tôi cầm búa lên và dùng .

“Oa, nó sáng lên rồi nhẹ thật.”

Tôi có thể vung chiếc búa nặng như dự doán. Hơn nữa tôi cũng không thấy nặng. Âm thanh vang vọng lên trong khi tôi nhịp nhàng đập từng miếng kim loại. Điều đó có nghĩa, tăng chỉ số của những gì được gọi là sức mạnh cơ bắp. Hmm, trong trường hợp dùng vũ khí, sức mạnh không có vai trò gì, thứ khác có ... không, ta đừng nghĩ về nó nhiều quá. Dù sao thì tôi cũng có thể thay thế [Power Increase] bằng [Enchant].

Hmm? Việc trên cánh đồng hôm qua hoàn thành đều nhờ vào Speed. Nếu vậy, tốc độ làm việc sẽ tăng cùng với nó.

Thỏi được chế tạo, tôi đã thành công vào lần thứ tư. Tôi không quá ấn tượng gì, nhưng nó đã xác nhận những giả định đẫ đặt ra của tôi.

"Nếu mình dùng cả hai , hiệu quả của tôi có tăng lên không?"

Tôi đang có các Sense như , , , , , và .

Trước tiên là tăng sức tấn công. Sau đó là tăng tốc. Ánh sáng màu đỏ và vàng xem kẽ lẫn nhau, bào tùm lấy cơ thể tôi. Đúng vậy, tôi có thể dùng cả hai một lúc. Tôi lắc thử chiếc búa, và cùng với , tôi cảm thấy tốc độ vung được tăng lên đáng kể.

Và cứ thể, thỏi thứ năm được tăng lên.

Khi hiệu ứng của kết thúc, tôi niệm một lần nữa. Oa, nhanh thật. Một ánh sáng đỏ đập mạnh vào thanh đồng khiến tia lửa bắn ra.

Mọi chuyện đều yên ổn cho đến giữa chừng. Chế tạo thỏi thật tốn quá nhiều thời gian. Tôi thì qua tập trung vào còn MP thì lại cạn giữa chừng. Vì thế mà tiến độ chậm lại.

“Hừm, mình chắc phải nâng cấp cho nếu như muốn tiếp tục. Nhưng mình không thể làm một thỏi tốt hơn sắt. Với lại, liệu có cần lấy không?”

Trong lúc ngồi chờ MP hồi, tôi chỉ khoanh tay suy nghĩ. Rồi tôi chợt nhớ, Crafter có thể tạo ra Item nhanh bằng skill sau khi đã tạo nó một lần.

Thế là tôi có thể tạo ra thỏi đồng rồi. Aaaa, thế mà làm mình phí hết năm [Quẵng đồng] lúc nãy.

MP bị tiêu hao khi dùng một quặng. Bằng cách nào đó, nó không đạt yêu cầu.

Tuy nhiên, tôi chỉ mất khoảng 20% thanh MP. Tôi đã biết dùng và tiện thế nào rồi. Còn đã lên đến Level 19. Nếu thế, tôi có thể dùng vật liệu cao cấp.

Tiếp theo là thiết. Và cuối cùng là sắt.

Thế là đã lên Level 17, thì lên Level 20. Bởi vì dùng hai liên tiếp nên cũng lên Level 19. Tôi nghĩ tiến độ nâng cấp của mình ngang với một pháp sư rồi.

Nghĩ lại thì, MP bị tiêu hao khá nhiều ngay từ đầu mà giờ tôi vẫn chưa cải thiện được việc đó. Nhưng đã lên Level và những Skill chưa có thì đã có. Việc này bù lại được nhược điểm về phạm vi ngắn khi mà dùng chung với .

Nhờ tạo thỏi, đã lên Level 10.

“Dù Myu từng kêu mình nên đổi nhưng giờ bắt đầu thích những Sense mình có rồi.”

Tôi lẩm bẩm. Phù, tôi khá hài lòng. Vui thật đấy, lần sau tôi sẽ thử tạo trang thức. Nghĩ thế rồi, tôi đăng xuất.

Miu đang cuối đầu nhìn xuống và chờ tôi.

Khi tôi ngồi vào ghế sofa thì nhỏ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt trống rỗng ấy như nhắc tôi phải nấu bữa tôi.

“Onii-chan, dù anh có thích chơi game kiểu nào thì cũng đừng quên bữa tối chứ!”

“Ừ, thật xấu hổ.”

“Sau bữa tối, tôi đối mặt với nhỏ khi uống trà. Chắc chắn là tôi đã mải mê chơi game đến mức quên luôn bữa tối. Nhưng thỉnh thoảng cũng phải có lần muộn phải chứ?

“Nếu onii-chan không ở đây, thế là không có bữa tối.”

“Không, em nên quan tầm đến thằng anh của em và thi thoảng cũng nên làm dùm nó đi chứ!”

“Anh có chắc không? Anh muốn ngộ độc thức phẩm hả?”

“Không, hãy thử cố nhớ cách làm để không bị đi.”

“Em không muốn nói nữa! Làm sao mà mọi việc lại ra nông nỗi này cơ chứ?”

“Làm thế nào…sao lại hỏi anh? Anh thì tâm trạng đang như đi trẩy hội vì kiểm được bộn tiền.”

Tôi nhấm nháp trà, còn Miu thì chăm chú nhìn tôi. Im lặng, Nó dường như muốn nói rằng “Nói rõ xem nào”.

“Anh đã gặp một Crafter và người đó không chỉ mua rất nhiều Item mà còn hướng dẫn anh nhiều thứ. Và anh dùng số tiền có được để mua dụng cụ và làm những việc trước đây chưa từng làm, là vậy đấy.”

“Hừm, là một Crafter nam hay nữ?”

“…? Là nữ, chi không?”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi dường như nhận thức được ánh mắt của Miu đang trở nên lạnh lẽo hơn trước. Đôi mắt nhỏ nheo lại. Đúng là bị nhìn thẳng như thế này thật không thoải mái tí nào. Bẳng cách nào đó, tôi cảm thấy cái gọi là ‘anh trai’ đã biến đi đâu mất tiêu.

“Vậy, hôm nay kiếm được bao nhiêu?”

“Anh đã có 4.600G chỉ bằng việc bán [Độc dược] và nguyên liệu thôi đấy.”

Đây là điều mà tôi tự hào. Tôi hoàn toàn tự hào khi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Đó là cách duy nhất tôi lấy lại giá trị của một thằng anh trai sau khi đã bị hao mòn đi đôi chút.

Tuy nhiên, phản ứng của Miu lại có chút khác biệt.

“Vậy anh kiếm được chừng đó? Các Crafter thuộc hàng Top có thể kiếm được gấp mười lần anh trong một ngày đấy.”

“…”

Trai tim của onii-chan này sắp tan vỡ rồi. Tôi chỉ là một thằng rác rưởi tập chơi, và cũng chẳng thuộc Top. Mặc dù tôi đã bán được kha khá Item.

“Và nhân tiện, em có đến 300.000G và onee-chan có đến 200.000G.”

Thứ tư sản. Gì đây. Sức mạnh của kinh nghiệm à? Vậy thì 6.300G của mình bị xem như rác mất thôi.

Beta-tester có thể giữ lại được số tiền của họ. Đúng là một sự khác biệt lớn.

“Về việc hôm nay. Em sẽ tha thứ néu anh đi cùng em vào ngày mai.”

“Em muốn anh xách đồ cho em? Em thật sự muốn băng qua khu rừng nóng bức vào mùa hè sao?”

“Không, có một nhiệm vụ bị giới hạn là phải hai người nữ đi cùng. Và em muốn là nó cùng với anh đấy onii-chan.”

“Không, anh là một thằng con trai.”

“Nhân vật trong game là nữ phải chứ? Ngoài ra, đó là nhiệm vụ ít người biết đến. Nên đừng kéo theo bất kì đứa con gái nào đấy.”

Làm ơn đi. Và Miu chắp tay một cách đáng yêu. Chắc chắn rằng nhân vật của tôi là nữ, nhưng tôi lại không thích thế. Hơn nữa, tôi muốn tránh những nhiệm vụ khó khăn.

“Em đã nói ngày mai anh phải đi với em! Nếu không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

“Sau yêu cầu là một lời đe dọa? Nhưng có ổn không khi anh vẫn còn dùng trang bị tân thủ?”

“Ể? Vẫn còn là trang bị tân thủ?”

“Anh đã nghĩ đến việc mua một vài món rẻ tiền. Để có thể tiết kiệm, anh sẽ mua từ NPC.”

“Tốt hơn anh không nên mua từ NPC. Cung của NPC có độ bền rất thấp. Chỉ là do vũ khí và giáp của tân thủ không có độ bền nên không bị hư hại thôi.”

“Ơ, nghiêm túc hả? Vậy anh sẽ tiếp tục dùng chúng.”

“Nhưng thiết kế lại rất dỏm đấy.”

Nhỏ nói đúng. Tôi biết điều đó. Bằng cách nào đó, mặc dù cũng có nhiều tân thủ. Nhưng cả Magi-san và Taku đều có trang bị lạ mắt. Tôi cảm thấy một ít ganh tị rồi.

“Cung thì được, nhưng ít nhất thì nên mua giáp đi. Chúng ta sẽ mua một số thứ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chứ? Có một số Crafter bán rất nhiều quần áo rẻ tiền và dễ thương đấy. Tuy nhiên, hiệu quả lại khá thấp.”

“Anh sẽ không mua. Với lại anh là con trai, cần gì mấy thứ quần áo dễ thương?”

“Em nghĩ nó hợp với anh chứ?”

Tôi từ chối, rồi thở dài. Giờ đâu tôi cần tập trung vào việc thay đổi toàn bộ trang bị hơn là ngoại hình.

“Không, không có gì phù hợp cả đâu.”

Tôi đoán vậy…, có thể đó là một cú sốc. Con em tôi đã không còn xem tôi là onii-chan. Miu uống hết li trà và nhanh chóng chạy lên cầu thang. Có vẻ tâm trạng khó chịu trước đó của nó đã biến mất. Trời ạ, chuyện gì xảy ra thế này?

Sau đó, tôi đi ngủ. Và sáng hôm sau, Miu đánh thức tôi.

Đồng hồ mới 5:00 sáng, này, sớm quá đấy! Mặc dù khá tức giận nhưng vẫn phải làm việc nhà và làm bữa sáng. Tuy thế nhưng, thức vào giờ này không tệ. Có thể dành chút thời gian thư giản vào buổi sáng sẽ thấy thoải mái hơn.

Thay vì là ánh nắng chiếu vào khi tôi đang giặt đó, thay vào đó là một ánh sáng bình minh trong lành và thú vị…thật là khiến người ta thỏa mãn.

Nhưng tôi đoán việc đó không quan trọng. Dự kiến là tôi phải đi làm nhiệm vụ với Miu vào buổi chiều. Vì vậy, cho đến lúc đó, tôi sẽ làm việc riêng.

Tôi tiếp tục đi bán Item cho Magi-san. Hôm qua tôi không có thời gian cho việc đi săn nên chỉ có thể bán được một ít [Độc dược], tổng cộng là 1400G.

Và tôi nghe được một tin tốt và một tin xấu.

Số tơ và lông thú tôi bán hôm quá có giá trị cao, vậy nên trị ấy sẽ tăng giá tiền vào lần tới tôi bán.

Tôi khá vui khi nghe được điều đó, tuy nhiên, tin tiếp theo khiến tôi phải cau mày.

“Ah, hiện tại thì chị có rất nhiều người bán [Độc dược], nên có vẻ giá sẽ giảm.”

“Vậy, có nghĩ là của em cũng sẽ giảm.”

“À, em khôgn phải lo đâu. Chúng được bán với giá họp lí từ ban đầu mà. Với lại thuốc của Yun-kun có hiệu quả cao nên đã có người biết rằng nó là một kiệt tác rồi đấy.”

“Aaa…tốt quá.”

“Ngoài ra, đã đến lúc chị mua một cửa hàng rồi. Chị đã dành dụm đủ tiền rồi đấy.”

“Chúc mừng chị.”

“Mà, cửa hàng rẻ nhất có giá là 500.000G vàng, và nếu mua thì có lẽ sẽ mua cái lớn nhất trong cái thị trấn này. Giá là 750.000G, và chị cũng cần tiền mua vật liệu. HIệu tại chị có khoảng 1M.”

“Thật vậy ạ. Vậy là chị khá giàu?”

M. Một cách gọi khác là Million, hoặc là Mega. Đơn vị tiền tệ ám chỉ 1.000.000G. Vâng, hơn cả My và Sei nee. Đúng như mong đợi từ một Crafter. Chẳng phải chị ấy là một người chơi thuộc hàng Top sao?

“Đó là tại sao em nên bán [Độc dược] cho của hàng của chi, chị sẽ mua nó với giá cả họp lí cho em.”

“Em rất cảm ơn chị ạ. Khi có em vẫn sẽ đến đây.”

Tôi cúi đầu cảm ơn. Mặc dù lúc đầu tôi là một đứa cần tiền và đến như thể nói rằng ‘Em có thể bán thuốc không?’, nhưng bây giờ quan hệ của chúng tôi khá tốt.

Magi-san trò chuyện với tôi, và thỉnh thoảng gọi khách để quảng bá cho cửa hàng chuẩn bị mở của chị ấy. Sau đó, tôi xem thấy được giá cả và hiệu quả của vũ khí mà chị ấy bày bán. Cái rẻ nhất giá 20.000G.

“M-Magi-san, cái này…”

“À, [One-Handed Sword]. Chị chế tạo nó trong lúc rảnh rỗi. Hừm, nhưng nó không có Sense.”

“Không phải thế, hiệu ứng của nó…”

Wild Blade [One-Handed Sword]

ATK+15 Hiệu ứng bổ sung: Tăng chí mạng (tối thiểu).

[Bow] của tôi chỉ có ATK+2 và [Mũi tên] là ATK+3. Tổng cộng là năm. Vũ khí của NPC có nhiều nhất là +6. Game chỉ vừa chính thức phát hành gần đây mà đã có một vũ khí câp cao. Nhưng vấn đề không phải thế, có một cái gì đó như một hiệu ứng bổ sung mà tôi chưa từng thấy trước đây.

“À, hiệu ứng bổ sung đấy. Cái này ai cũng có thể làm nếu như có level cao.

“Hể?”

“Nếu level lên 30. Nó sẽ thay đổi thành , nếu như việc đó xảy ra, vũ khi của em sẽ có thêm hiệu ứng đi kèm. Thật tuyệt phải không nào? Nhân tiện, khi lên level 30 sẽ trở thành . Vậy nên hãy cố lên nhé.

“Ưm, nếu được, chị có thể dạy em không.”

“Được chứ, tất cả đều có trên mấy trang web trên mạng, Nhưng quan trọng hơn là việc em kết hợp đặc điểm của từng Sense. Đó không phải là việc có thể muốn là làm. Đây là một tựa game mà người chơi hướng đến lối chơi riêng mà. Chứ không phải là để người khác bắt chước theo. Có thể một cách làm đáng bất ngờ khác lại bị em phát hiện ra đấy.”

Chẳng hiểu sao chị ấy lại có cùng suy nghĩ với tôi. và . Người khác không hề nghĩ đến chúng.

là một ma thuật hỗ trợ sử dụng cùng với khả năng cho tầm nhìn mục tiêu từ xa của . Nếu chúng dùng riêng lẻ sẽ có nhiều điểm yếu. Nhưng phạm ví sẽ tăng lên khi kết hợp chúng lại.

“Em hiểu, nhưng, thật sự rất hữu ích khi biết rằng đạt level 30 có thể tiến hóa. Em sẽ dùng hết sức và đạt được việc đó.

“Phải, onee-san rất thích xem những người khác đang cố gắng hết mình đấy.”

Magi-san vẫn còn khá trẻ, tôi nghĩ rằng chị ấy vẫn còn là một sinh viên đại học.

“Đến bữa trưa rồi, nên chắc chị sẽ đăng xuất.”

“Em cũng thế, em cũng phải nấu bữa trưa nếu không đứa em của em sẽ nổi cáu lên mất.”

“Ồ, món ăn do một cô gái trẻ nấu, chị rất muốn ăn đấy.”

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy khá thú vị, tôi cũng tìm một nơi không ai làm phiền và đăng xuất.

Bữa trưa hôm nay là súp Miso, rau xào và cơm. Phải, tôi đã xem trọng rau. Tôi bất chấp trộn thêm món nấm mà Miu không thích để trả thù cho vụ đánh thức sáng nay…

Nhỏ vừa ăn, vừa khóc. Còn tôi thì mặc kệ. Và sau bữa ăn…

“Onii-chan, em sẽ đợi anh ở cổng phía đông.”

Sau khi nói xong, nhỏ trốn ở trong phòng. Không, ít nhất là có giúp tôi rửa bát đĩa, tôi nghĩ. Chà, nhưng cũng chẳng phải việc gì to tát.

Ngay sau khi đăng nhập, tôi đuổi theo em ấy.

Ở cổng phía đông có một nhóm đông người. Và ở trung tâm số đó là em gái tôi.

“Hãy đi săn với bọn tớ, bọn tớ sắp phải vượt qua một con Boss.”

“Cậu có thể đến…”

“Cậu đi với chúng tớ chứ?”

Chà, cô nhóc đang bị một đám người gồm nam và nữ vây quanh. Vì do xinh đẹp nên nhỏ đã tạo ấn tượng tốt đối với mọi người xung quanh. Và hiện tại em ấy đang được mời, tôi nghĩ vậy.

“Xin lỗi đã làm em chờ.”

“Chậm quá, đi thôi.”

Myu đang mặc một bộ giáp. Còn thanh kiếm thì khá giống Taku. Tất cả đều có màu trắng, khiến tôi có cảm giác em ấy khá giống Paladin.

“N-này.”

“Đi thôi nào.”

Myu kéo tôi đi như thể muốn chạy trốn khỏi đám đông ấy. Từ phía sau, tôi vẫn có thể nhận thấy những giọng nói gọi Myu nhưng em ấy quyết định ngó lơ và đi cùng tôi.

Khi đã đi khá xa, tôi hỏi em ấy có chuyện gì đã xảy ra.

“Bây giờ em đã là một người chơi khá nổi tiếng và có rất nhiều người muốn mời em đấy.”

“Ồ, vậy điều đó ổn chứ?”

“Ngoài ra, đây là một trang bị mà em đặt từ một người quen từ bản Beta. Và rồi cứ ‘Nói với họ giúp tôi’ hay là ‘Cho tôi món đó đi’, còn nhiều việc khác nữa. Mấy thứ đó khiến em phát mệt.”

“Cẩn thận đấy, đừng để kẻ lạ mặt nào gần gũi với em, không hay đâu.”

“Gì thế, Yun onee-chan đang lo cho em đấy à?”

Mặc dù tôi là anh trai và lo lắng cho nó, nhưng lại đùa kiểu đó đấy. Nhìn thấy nó cười là biết rồi, tôi chỉ biết nhìn đi chỗ khác.

“Em xin lỗi mà, cảm ơn vì đã lo lắng cho em, Yun one-chan.”

“Này, có thể là anh dùng nhân vật nữ trong game, nhưng em không thể gọi là onii-chan à ?”

“Không thể, bởi vì quá chậm chạp nên mới là Yun onee-chan.”

“Vậy là em được bỏ mặc hết đống việc nhà phải chứ? Em sẽ làm phải chứ? Chẳng hạn như lau rửa bát đĩa ấy.”

“Không thể nào được, trò chơi đang kêu gọi em.”

Tôi chỉ biết thở dài và đổi chủ đề.

“Vậy chúng ta sẽ hiện nhiệm vụ nào?”

“Nhiệm vụ chỉ dành cho nữ và giới hạn cho hai người. Nhiệm vụ là Điều tra Hang Pha lê.”

“Anh không biết nhiệm vụ nào như thế.”

“Vậy để em giải thích đơn giản, có một hang động cần khám phá ở sâu trong rừng. Có một nhiệm vụ khác riêng chỉ dành cho nam là Cuộc điều tra môi trường của Hyumune Pond.”

“Hể, là nhiệm vụ được đưa ra bởi NPC?”

“Phải, vì vậy nơi đó phù hợp với chúng ta lúc này. Ở bản Beta, em là người ‘chăm sóc’ lũ quái khu này, nhưng cuối còng thì cũng chỉ là một con quái trong trò chơi thôi.”

“Ừm, anh bắt đầu thấy phiền rồi…”

“Không đâu, Onee-chan phải đi, em sẽ lo con rết.”

Khôngggg, tôi muốn quay về, ngay cả khi không phải là con gái nhưng cũng thấy phát tởm vì mấy con côn trùng.

“Anh sẽ về, anh không muốn dính dáng đến mấy con rết.”

“Anh đã hứa hôm qua rồi, anh không được thất hứa.”

“Em nên nói chính xác hơn đi.”

“Ưm, cuối cùng cứ nghĩ là mình sẽ có một chuyến phiêu lưu đàng hoàng với onee-chan cơ chứ.”

C-cái, cái đôi mắt đẫm lệ ấy là gì? Thôi thì cố hết sức vậy.

“Được rồi, nhưng anh sẽ chỉ niệm cho em từ xa thôi đấy.”

“Vâng, hãy nhìn dáng vẻ dũng cảm của em đấy nhé.”

Tuy vẫn còn đầm đìa nước mắt, nhưng nhỏ lại cười. Thật là có thể biểu hiện nhiều cảm xúc tuy chỉ là một game VR. Một ý nghĩ không liên quan ấy chợt xuất hiện trong đầu tôi.

“Tuy nhiên trên đường đi hãy để anh nhặt Item. Anh muốn lấy những [Quặng thiết] và [Quặng đồng] quanh đây.”

“Có phải là anh nghe được từ nữ Crafter lúc nãy không?”

“Ừ.”

“Hừm, hiểu rồi. Vậy chúng ta cũng hãy săn một ít quái nhé, anh chưa đến đây bao giờ phải chứ?”

Dường như có gì đó đang ẩn giấu trong lời nói của Myu, mà thôi, đừng quan tâm vậy.

Mặc dù đã đến đây một lần nhưng không hề đánh quái trên đường đi. Không giống như những con quái ăn cỏ ở đồng bằng, ở đây có nhiều con quái rất dị, như Goblin, hoặc Slime. Chúng tôi thấy được những gã người lùn xanh nhỏ, cùng với đó là những đám mây bồng bềnh. Myu cầm thanh kiếm trên tay và tấn công chúng. Tôi cũng nhắm bắn một con Goblin từ đằng xa.

Trong trường hợp của tôi, cách duy nhất để hạ gục lũ Slime là bắn vào lõi của chúng. Đó là lí do tại sao tôi để Myu thu hút sự chú ý của lũ Goblin và Slime. Tôi niệm và hạ gục bọn chúng chỉ bằng sáu mũi tên.

Thật tình là kể cả khi có thể dễ dàng hạ gục chúng bằng Art khi đứng từ xa, nhưng cũng khá đáng sợ khi bị sáu con quái xúm lại rồi đè đập.

Khi mà tôi đi săn Heo lớn, tôi cũng chẳng biết mình là hỗ trợ hay là tấn công luôn. Nhưng tôi lại nhận ra rằng điều cần thiết nhất là nâng cấp trang bị nếu như muốn đi săn bắt ở xa.

Trong khi tôi giết một con Goblin dám liều mạng thì Myu đã giết một con khác chỉ bằng một cú vung tay. Dường như cuối cung nó xem tôi như là hành lí mất rồi.

Tôi tự hỏi nhỏ sẽ nói gì sau khi kết thúc, tôi thầm nghĩ khi chờ Myu trở lại.

“Cuối cùng cũng xong.”

“Haa…đù là một màn khởi động tốt, phải chứ onee-chan?”

“Khởi đông? Đối với anh thì rất là nguy hiểm đó.”

“Trong phòng có chỗ trống đấy. Nhưng anh đã khiến em nhạc nhiên, dường như anh dùng cây cung ấy rất tót.”

“Anh đánh giá cao lời nói đó của em đấy.”

“Nhắc mới nhớ, Sense anh thế nào rồi?”

“À, như này nè…”

SP hiện có: 8

,

Truyện Chữ Hay