Lúc đấy khoảng tầm tám giờ sáng, Miu thì đang đứng ngồi không yên và ăn bánh mì cho buổi sáng.
“Này, làm gì mà em cứ bồn chồn mãi vậy, mười một giờ trưa mới bắt đầu mà, phải chứ?”
“Vâng, cho nên, anh làm ơn làm bữa trưa sớm đi. Rồi mình dành cả ngày chơi game.”
“Anh từ chối, chúng ta sẽ ăn trưa đúng mười hai giờ, và chắc chắc là sẽ không chơi cả ngày đâu.”
Sau khi nghe câu trả lời nghiêm túc của tôi, con bé “Booo-” lên một tiếng.
Tôi cũng định nói rằng: “Ít nhiều thì em cũng làm việc nhà đi chứ” nhưng chỉ sợ nó nhúng tay vào là đổ vỡ hết thôi nên tôi đành im lặng.
“Thôi được rồi, mình ăn cơm chiên vậy.”
“Yeahhhh-Cảm ơn Onii-chan”
Tôi lẩm bẩm: “Con nhỏ này!”, rồi sau đó tôi vừa làm bữa trưa vừa suy nghĩ vài thứ.
Tôi tính tối nay sẽ làm món gì đó nóng để ăn cùng với Soumen[note18063] . Tôi luôn để ý về cân bằng chất dinh dưỡng nên cũng tính làm vài món luộc. Sẽ còn tuyệt hơn nếu như Banbanji[note18065] gà ăn kèm đồ chiên và cà tím muối. Nếu tôi mà làm món Tempura[note18064] mà Miu thích, chắc chắc nhỏ sẽ lao đầu xuống từ tầng hai, sung sướng xử lí sạch đống thức ăn ấy và rồi quên mất về việc chơi game.
Nhưng tôi muốn Miu ăn nhanh nhất có thể, tôi nghĩ rằng tôi đã làm hư đứa em gái bé bỏng của mình như thế đấy.
Đúng mười một giờ, tôi đội VR Gear và nằm lên giường. Khởi động máy và quá trình thôi miên bắt đầu. Tôi cảm nhận được cơ thể mình nặng dần và đầu óc liền trở nên trống rỗng. Và rồi, tầm nhìn của tôi được mở rông, tôi đang ở trong một khoảng không trắng toát.
[Chọn một cái tên]
Sau khi nghe tiếng thụ giục từ một nữ NPC, tôi nhanh chóng dùng chiếc bàn phím gần như trong suốt trước mặt mình. Do chưa quen với VR, tôi gõ tên mình một cách chậm rãi [SUYN] rồi ấn chấp nhận. Và màn hình trước mặt hiện lên một loạt hướng dẫn, do đã xem qua rồi nên cũng chẳng cần đến nữa. Nếu cảm thấy cần thiết tôi sẽ hỏi chị Shizuka và Miu, thế là tôi bỏ qua.
Thế là trước mắt tôi hiện ra….
…Xung quanh tôi tấp nập người. Có vẻ rằng rất nhiều người đăng nhập vào game. Với tôi, người lần đầu trải nghiệm thế giới VR thì đây là một cảnh tượng kì lạ. Tôi không cảm thấy khó chịu[note18066] , nhưng vì lí do củ chuối nào đó, tóc tôi có vẻ dài và mông tôi có vẻ cũng đầy đặn hơn.
Thấy một Icon xuất hiện trên góc, tôi chọn mở cuộc hội thoại.
“Onii-chan, anh đăng nhập chưa?”
“Là Miu à, làm anh giật mình!”
Lúc này tôi vẫn chưa hiểu tình hình, suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng. Tuy nhiên tôi đã bình tĩnh lại sau khi nghe giọng của Miu.
“Nơi đó đông người lắm, không gặp nhau được đâu. Em và onee-chan đã đến nhà thờ ở phía Bắc rồi. Chúng ta hẹn nhau ở đây đi.”
“Hiểu rồi, anh đến ngay đây.”
Tôi nhanh chóng rời đi. Tôi cực kì ghét những nơi đông người, đặc biệt là nhiều người đang nhìn tôi chằm chằm. Trước nhà thờ cũng chẳng biết có bao nhiêu người hẹn gặp nhau ở đấy. Tôi đảo mắt xung quanh tìm Miu.
“Anh đến chưa, Onii-chan?”
“Em đang ở đâu.”
“Em tóc màu trắng đứng bên dưới bức tượng đấy, còn onee-chan tóc xanh nhạt.”
Tôi tìm thấy rồi, đúng là tóc màu trắng. Và bên cạnh là một người tóc xanh choàng chiếc áo phù thủy. Đó là một người vô cùng xinh đẹp với cặp mắt hơi mơ màng cùng nốt ruồi dưới mắt.
“Miu phải không?”
“Vâng, còn chị là ai?”
“Anh đây, anh Shun của em đây.”
“Ủa…Shun-chan, lâu rồi không gặp em, em chuyển giới khi nào vậy?”
“Không đâu onee-chan, mà onii-chan trở thành onee-chan từ khi nào luôn vậy?”
Bị gọi là Onee-chan, tôi đặt tay lên ngực và chạm nhẹ, tuy không có gì nhiều nhưng vẫn cảm thấy được sự mềm mại. Hạ tay xuống một ít, tôi thấy em mình gọn gàng. Dù đã qua một lớp áo thì tôi vẫn đỏ mặt vì sự mềm mại ấy làm tôi phát ngượng.
“A, để em nhắc, nếu anh không điều chỉnh gì sau khi Camera quét thì sẽ tự động chạy hệ thống chỉnh sửa nhân vật, và hệ thống đó thường sẽ làm tăng thêm độ nữ tính.”
Tôi cũng chẳng muốn nói đến, nhưng sự thật là gương mặt mình khá giống con gái. Không ổn,đây chắc chắn là lỗi hệ thống. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi cơ chứ? Tôi chỉ còn biết khóc trong lòng.
“Hình như giọng anh cao hơn đứng không, nghe dễ thương ấy chứ!”
Phải rồi, giọng tôi cao hơn trước, giọng đặc trưng của Anime. Tôi cảm thấy mình không thoải mái, nếu thử tôi hoàn toàn có thể làm giọng nói này ngoài đời thực.
Chính vì cái chất giọng này mà tôi bị lớp ép phải tham gia một cuộc thi trong lễ hội trường. Lúc đấy tôi phải ăn mặc vô cùng nổi bật và trang điểm cho giống người lống tiếng Anime để rồi bị kéo lên sân khấu. Chẳng ai phát hiện tôi là con trai nên cuối cùng tôi thắng cuộc thi ấy.
Nếu cái quá khứ đen tối ấy bị phát hiện, tôi sẽ tự sát. Và sẵn tiện, đó là cái quá khứ mà thằng Takumi lấy để đe dọa tôi đó giúp nó làm bài tập.
“Em đã trưởng thành thành một người phụ nữ xinh đẹp, chị thật mừng cho em. Shun-chan, à không, Yun-chan thì thế nào.”
…Hả?
“Chẳng phải tên em là Yun sao?”
“Phải rồi, Yun onee-chan”
Đúng ra là Syun, nhưng lần đầu chơi VR, tôi nhập sai, và rồi thành Yun.
“Đệch, xóa nhân vật đây.”
“Bình tĩnh đi, không ai được chơi nhân vật khác giới trong game này đâu. Thế nên anh rất là may mắn đấy.”
“Nếu em xóa, chị sẽ tiết lộ cái quá khứ ấy của em.”
Không, onee-san, bây giờ chị ấy là Sei, lúc Sei nghiêm túc thì sẽ vô cùng đáng sợ. Chị ấy vô cùng ngang bướng. Dù bình thường thì vô cùng dịu dàng với mọi người, một khi mà cái tính ích kỉ trỗi dậy….
“B-biết rồi, thì không xóa, chỉ cần không bắt em cư xử như con gái là được. Hai người đã có chưa?”
“Rồi.Khi nhận được Sense đầu tiên thì có kèm cả vũ khí đấy.”
“Được rồi, để anh nhận vậy”
Tôi bảo họ chờ trong khi tôi nhận Sense.
“Vậy, Yun onee-chan chọn Sense gì?”
“Hả, là [Bow], , , , , , , và .
“Yun onee-chan định làm trò gì vậy?”
“Ừm,chắc anh chỉ hỗ trợ thôi. Anh xem theo hướng dẫn nên chọn các Skill cơ bản như là với . Còn về ma thuật thích ứng thì anh chọn ……”
“Onii-chan là đồ NGỐCCCCCCC……sao toàn Sense rác vậy?”
“Anh biết là rác nhưng chúng có tiềm năng để khai thác mà.” Tôi định nói vậy nhưng…
“Anh nghe này, tốn chi phí co cung là cực kì tồi tệ. chỉ có thể nhìn vật thể ở xa và không phải là Sense duy nhất có khả năng như vậy, còn tỉ lệ chuyển đổi nguyên liệu của là cực kì thấp. thì nữa nạc nữa mở. Tỉ lê thành công của gần như là không nên hoàn toàn phế. Anh chẳng thể sống sót nổi bằng Sense ma pháp với Sense chế tạo đâu. Em chỉ muốn chúng ta đi phiêu lưu thôi.”
“Thật ra là em không dùng được [Bow] nếu không có [Mũi tên], nó là vật phẩm tiêu hao. chỉ có thể quan sát kẻ địch từ xa. , và thì cũng được nhưng không có ích nhiều, cơ bản là như thế.”
Sei nee-san từ từ giải thích cho tôi.
Nói tóm lại, tôi muốn chọn những Sense hỗ trợ để không trở thành gánh nặng, nhưng có vẻ tôi thất bại rồi. Hơn nữa, câu nói tiếp theo nốc ao tôi ngay lập tức.
“Các vật phẩm chế tạo bởi và tất cả đều có ở trong Shop. Thế nên đối với những tân thủ, nó hoàn toàn vô dụng.
Vâng, ý nghĩa cuộc đòi tôi hoàn toàn ta biến. Dần dần, trước mặt mọi người, tôi hoàn toàn đổ gục.
Mỗi người chơi được cung cấp 1000G khi bắt đầu. Chúng tôi dạo quanh thị trấn để tìm mua trang bị.
Tôi mua ba bộ tên cho, mỗi bộ giá 30G. Còn đò chế tác cho và giá 300G mỗi bộ. tất cả là 600G. 30 lọ [Beginner’s Potion] là 150G. Tổng 870G. Tôi vẫn còn dư 130G.
Bình thường, sau khi nhận Sense, mua vũ khí và đồ dùng, người chơi vẫn còn dư 500G.
Suy ra, giá trị của [Bow] này là tùy vào mũi tên. Mũi tên là vật phẩm tiêu hao, một khi đã bắn rồi thì không thể lấy lại. Đối với quái tân thủ thì cần đến ba mũi tên mới giết được. Giá trị của những món rơi ra cùng lắm là 3G, xui lắm là 1G. Nếu bắn tất cả mũi tên đều trúng thì cũng chẳng có lời.
Và nế têu dùng Sense chế tạo từ đồ rơi ra, tôi cũng chẳng có lời gì.
“…nói cách khác, hiểu quả quá thấp cho số tiền đã chi trả.”
“Còn nữa, khi các Sense phép đều có thể khóa mục tiêu khi lên cấp, cung lại không thể. Hướng bay của mũi tên luôn bay trên một đường thẳng. Tóm lại kĩ năng cá nhân là yếu tố quyết định Sense này.”
“…Ư-ừm, hệ thống có hỗ trợ chuyển động nên tân thủ cũng sẽ làm được thôi. Nên đừng xem thường Yun-chan nhé!”
“V-vâng.”
Vữa này Miu còn háo hức vì được chơi cùng tôi nhưng giờ lại mắng tôi như tát nước vào mặt. Không biết có phải nhỏ bực bội chỉ vì tôi lấy Sense rác hay không. Mà cũng phải thôi, tôi đã hỏi nó cách build nhân vật mà giờ thì nát như thế này, tức là phải rồi.
“Được rồi, đi săn nào. Chúng ta nên hoàn thành hướng dẫn tân thủ sớm đi đã, với lại em phải đi săn cùng bạn vào chiều nay.”
“Ư-ừ…”
Sei nee-san, cứu…. Tôi nhìn chị ấy, nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười đầy lòng thương hại.
Chúng tôi ròi khỏi Trấn bắt đầu, hay còn gọi là Phố đầu tiên và tiếng về phía đồng bằng ở kế bên thị trấn. Ở bản đồ này, tất cả quái đều tấn công tân thủ. Nơi đây có các con đường về các hướng Bắc, Nam, Đông, và Tây.
Theo như hướng dẫn, trong bản Beta thì hai đường Bắc và Nam sẽ dẫn đến khu luyện Level, chúng chưa bị khai phá và cũng chẳng được nhắc đến trong bảng hướng dẫn. Ở phía Tây có nhiều điểm kinh nghiệm hơn nhưng Level của chúng lại không cân bằng nhau.
“Thử giết một con đã. Onii-chan tấn công bằng cung. Còn onee-chan dùng phép nhé.”
“Hiểu rồi.”
“Được thôi.”
Sau đó, chúng tôi đi săn. Cô em gái tôi vung kiếm chém những con quái được đặt tên theo một loài thú ăn cỏ, Sei nee-san bắn một viên đạn nước. Về phần tôi, tôi bắn một mũi tên nhưng…
“Hụt rồi.”
Chị tôi có thể bắn trúng ở cùng khoảng cách với tôi một cách dễ dàng, còn tôi lại hụt. Hơn nữa, những mũi tên đang bị vơi dần đi. Tệ quá, đúng là hiệu quả thấp thật.
Hơn thế nữa, cứ mỗi lần bắn một mũi là phải lấy mũi tên từ Inventory.
“Tức quáaaa….”
Tôi bắn một loạt mà không thèm ngắm, vẫn chẳng trúng phát nào. Thế là tôi tiến lại gần để dễ trúng hơn.
“Onee-chan, nếu lao lên như thế thì…”
“Đứng ở đây anh chắc chắc sẽ bắn trúng.”
Tôi giật mình khi lấy mũi tên ra, một con chạy về phía tôi. Tôi lùi lại để né, và rồi bị ngã.
“Nguy hiểm…
Một viên đạn nước trúng ngay con quái trước mặt tôi, nó biến mất.
“Yun-chan, em không nên lại gần như vậy. Em không sao chứ?”
Chị ấy chạy ngay đến nơi tôi đang nằm trên mặt đất và nghiêng đầu nhìn. Tôi thoáng thấy một chiếc xương quai xanh bên dưới lớp da mịn màng ấy. Nó lộ ra trên qua khe hở của chiếc áo choàng. Tôi nhanh chóng chuyển hướng nhìn. Vậy là người ta sẽ thay đỏi khi thành sinh viên đại học à? Tôi nhận ra rằng chị ấy có vẻ quyến rũ hơn ngày trước.
“Grr…Tại anh chọn cái Sense rác đó đấy. Anh dùng hết số mũi tên rồi phải chứ? Giờ thì, đòn kết thúc này…Art. Tuyệt quá, [Sword] em mới lên cấp 5 rồi này.”
Bằng cách nào đó, như thể để chọc tức tôi, nhỏ cao giọng. Tôi liền đứng dậy.
Myu chậm rãi lại gần con quái, giơ cao kiếm khi đến gần. Trong lúc đang tự hỏi nhỏ định làm gì thì em ấy lập tức tung ra ba đòn liên tiếp. Quỹ đạo của đường kiếm nhuốm một màu ánh bạc.
“Đây là Art, nó giúp Sense [Bow] của anh mạnh tạm thời hơn, nhớ lấy. Nhưng em khuyên anh nên đổi Sense sớm nhất có thể.”
“Nhân tiện, khi Sense lên được mười Level thì sẽ nhận một SP[note18067], đối với những loại Sense cao cấp thì ba mươi Level mới nhận một Point.
Thế rồi cả ba người tiếp tục săn. Những gì tôi nhặt được cũng chẳng đủ để mua tên. Tiền tôi dành cho việc chế tạo cũng hết, chắc tôi đành phải đổi hết tất cả Sense thôi.
Tôi rời khỏi Myu và Sei nee-san để về lại thị trấn.
Sau đây là thông tin Sense của tôi:
SP hiện có: 0
, , , , , , , , .
Sau khi săn, Level của tôi tăng rất ít. [Sword] của Myu đã lên Level 5, thì là Level 3. Thi thoảng dùng Hồi phục nên các Sense khác cũng lên Level. của Sei nee cũng lên Level 3, điểm MP là ba mươi còn nguyên tố Nước là Level 5. Có nghĩa là tiếng độ phát triển của tôi khá chậm.
Tôi ngồi trên bậc đá ngoài thị trấn để làm vài thử nghiệm.
Đầu tiên là
Đặc tính là chuyển đổi vật chất. Thế nhưng, khi dùng thì còn lâu mới được như cái tên. Để thử nghiệm, tôi lấy những vật phẩm rơi ra từ quái như [Sỏi mật], [Lông thú] và khoảng 50 cái [Xương]. Đống này là lòng thương hại mà chị tôi tặng cho đó.
Mở bảng điều khiển, tôi thấy Skill Chuyển đổi vật chất. Sau khi chọn, tôi liền lấy [Sỏi mật] làm nguyên liệu.
Mức tiêu thụ hiện ra là: [Sỏi mật x10]. Có nghĩa rằng chúng sẽ mất sau khi chuyển đổi. Tôi làm ngay mà chẳng cần suy nghĩ nhều.
Và tôi nhận được duy nhất một Dược Hoàng
Ồ, hay. Sỏi mật biến thành thuốc Tàu. Được, đây là game nên tôi cũng chẳng buồn bắt bẻ làm gì cho mệt xác.
Kế đến, tôi chuyển đổi mười Lông thú thành một Lông thú lớn. Còn [Xương] thì tôi có thể chọn giữa [Xương x10] thành [Xương lớn] hoặc [Xương x1] thành [Bột xương].
“Sao mình có thể lựa chọn? Mình lên Level rồi à?”
Tôi nghĩ là vậy nhưng khi nhìn vào trạng thái thì Level của Sense vẫn là 1
“Số lượng tiêu thụ vật phẩm có thay đổi. Vậy trong trường hợp này…”
Đầu tiên là tôi chuyển hóa [Xương] thành [Bột xương], rồi dùng chuyển đổi [Bột xương] thì lại thành Xương.
Sau một tời gian tìm hiểu, tôi biết được là có hai loại sản phẩm khi dùng Chuyển đổi vật chất của . Vật cấp cao và cấp thấp. Để tạo ra một vật chất cấp cao như Lông thú lớn và Dược hoàn cần dùng mười vật phẩm cấp thấp tương ứng.
Và chuyển đổi sang vật có cấp thấp hơn thì sẽ nhận được gấp đôi.
Nếu Sense lên cấp, tỉ lệ có thể đổi và vật phẩm loại mới có thể được tạo ra. Nhưng hiên giờ tôi lại không đủ nguyên liệu để nâng cấp .
“Nếu mình không thể đi săn và hạ gục quái thì phải thu thập nguyên liệu bằng cách nào? Mà thôi, để sau vậy.”
Tôi hoãn lại việc ấy và đến lượt thử nghiệm .
Nói về , Buff[note18069] hỗ trợ và là những việc điển hình trong các dòng game RPG, thường thì gọi chung là Buff và giúp tăng thông số của các loại Sense phép thuật.
Tôi thử lên bản thân.
Không giống như Chuyển đổi vật chất, tôi chỉ cần chọn một mục tiêu và niệm tên phép trong danh sách.
Kĩ năng này không chỉ tốn gần hết MP của tôi mà hiệu ứng thì chẳng đáng được là bao. Thời gian hiệu lực của nó chỉ vỏn vẹn đúng sáu mươi giây. Chẳng biết liệu có thể dùng để chiến đấu được không, Tuy nhiên, nếu dùng cùng nhiều MP thì sẽ càng nhanh lên Level. Sẵn đó, tôi thử các thứ khác.
Sau khi tôi thử lên bản thân để cải thiện tốc độ và phòng thủ, nhưng hiệu ứng của nó cũng nhanh chóng kết thúc. Tôi vô tình phát hiện là khi ngồi, MP sẽ hồi phục nhanh hơn khi đứng. Thế là tôi ngồi yên đó. Nhờ vào việc liên tục nên đã lên Level 2 và lên Level 4 từ lúc nào chẳng hay.
Có 3 dạng , ATK là màu đỏ, DEF là màu xanh dương và SPEED là màu vàng. Sau khi Sense lên Level, thông số và thời gian hiệu lực cũng sẽ tăng. Nếu tôi biết dùng một cách hợp lí thì Level sẽ dễ dàng tăng. Ít nhất là cho đến khi cấp mười.
thì phế rồi. Với tôi bây giờ giết một con quái còn khó nữa.
Còn về và thì tôi vẫn chưa có những nguyên liệu cần thiết. Hmm…không có đồ. Mình nên làm gì bây giờ?
Và rồi, *pon* một tiếng, một tin nhắn xuất hiện. Người biết địa chỉ Mail của tôi thì có thể chat cho tôi bất kì lúc nào chỉ cần có chơi game này.
Và lần này là Takumi.
[Ê, vô game chưa?]
[Rồi, tao đang bận, có chi không?]
[Ta gặp nhau đi. Để thêm nhau vào danh sách bạn bè nữa nữa. Tiện thể, tên trong đây của tao là Taku]
[Ừ, Rồi chỗ hẹn là ở…]
Vừa chờ Takumi vừa Enchant, thế là vẫn lên được một cấp.
[Ê Shun, mày đâu rồi]
[Nhân vật Yun, tóc đen và đang ngồi dùng . Bây giờ tao đang phát sáng màu đỏ đó.]
Và thế là tôi thấy lạ khi đối mắt với thằng đực mà tôi quen. Nó nhìn chằm chằm rồi nói:
“Ơ-ờm, Yun nè…Ủa mà sao là nhân vật nữ thế này….????”
“Chịu…chắc tại máy quét sai.”
“Hè hè… Kể từ lần cuối gặp nhau thì mày xinh thêm hai mười phần trăm, đẹp gái rồi nha con. Cơ mà hơi hơi phẳng…”
———— Ặc-ccccccc….
Khi còn tác dụng, tôi đấm thẳng vào hông nó một phát. Tuy là đánh trúng nhưng cáo áo giáp rắn chắc của nó bật lại. Dù gì thì tôi cũng chỉ đau tay thôi.
“Đứng yên đó để tao đánh… ức chế lắm rồi đó, game chết tiệt.”
“Được rồi. Mà sao lại chọn tên Yun. Chả phải quá nữ tính sau. Còn bề ngoài của mày thì…”
“Tao gõ tên sai.”
Tôi biết chứ. Mắt tôi to hơn bình thường. Ai nhìn vào gương mặt cũng sẽ bảo là con gái. Cái cơ thể này cũng vậy luôn.
“Mai tưởng tượng khi mày bị chính em gái mày gọi là Onee-chan xem. Nổi hết da gà luôn.”
“U-ồ, chia buồn nhá.”
“Thêm nữa, em tao yêu cầu tao đổi sau khi tao mạo hiểm nhắm vào tiềm năng phát triển.”
“Không, đó là lỗi của mày khi lấy Sense rác đó chứ.”
Gừ…đúng là chết tiệt, họ chỉ quan tâm đến hiệu quả của chúng.
“Tiện thể, Sense của mày sao rồi?”
“Như này nè….”
Rồi cho Takumi xem hết bảng thống kê, và lời đầu tiên nó nói là…
“Căng phết.”
“Tao khóc đó! Nó tệ lắm hả?”
“Trong số các Sense chuyên để chiến đấu thì [Bow] đi cùng với từ ‘không hiệu quả’
thì phế. Còn … thôi, mày nhanh cày lên Level 10 rồi đổi đi”
“Tao không thể có tiền từ việc giết quái được. Tao còn vỏn vẹn 130G thôi à.”
“U-ùi, mày chơi lớn dữ ha.”
Không có. Ngay từ đầu, tôi chưa hề có ý định như vậy.
“Chết tiệt. Em tao thì mắng bảo tao đổi, còn chị tao thì cười thương hại tao. Tao mất đi sự tự tin của mình rồi.”
“Mới chơi lấy đâu ra sự tự tin ấy?”
“Gừ, đúng ra mày phải an ủi tao chứ, tao cũng có cái gọi là danh dự của một người anh trai đó”
Tôi ôm lấy đầu gối và liếc Taku-cái thằng đang đứng cạnh tôi, nhưng nó chỉ biết đứng đó cười và gãi mặt.
“Không đâu, mày nên vui vì làm gái xinh chứ, Sei nee là dịu dàng và xinh đẹp, Myu là dễ thương và năng động. Còn mày là lạnh lùng và xinh đẹp rồi còn gì nữa.”
“Im đi. Tao không cần mày an ủi tao kiểu đó.”
Còn nữa, đó không phải là sự thật. Khi tôi nhìn những người xung quanh, họ chỉ quay đi ngay lặp tức. Không, là trùng hợp. Chắc chắn là vậy.
“Nè, tao hỏi cái, có cách nào kiếm lời mà hiệu quả không.”
“Hmm, ý của mày là Level hay tiền”
“Cả hai”
Taku khoanh tay và suy nghĩ, đó là ngay khi tôi phát ánh sáng xanh vì dùng . Đúng là một sự trùng hợp kì lạ.
“Có rồi. Nếu không thể đánh quái thì mày đến bình nguyên và đi về phía tây. Mày có nên có thể nâng cấp đồ rồi bán đúng chứ?”
“Ra là vậy, cảm ơn mày. Tao sẽ đi thử, còn gì nữa không.”
“Lúc sáng thì không có nhiều quái nhưng ban đêm lại rất đông. Nhớ phải cẩn thận. Rồi mày tính sao, cần giúp không?”
“Thôi không cần đâu, lời khuyên là đủ lắm rồi, cảm ơn. Mà chắc đi một mình không kham nổi rồi.”
“Vậy đi, kết bạn với tao. Khi rảnh tao giúp cho, dù gì thì tao cũng rủ mày chơi mà.”
Ngoài đời thực thì tên này luôn gây phiền phức cho tôi. Vậy mà giờ đây lại đáng tin đến vậy. Việc này khiến tôi thấy không thoải mái.
“Tao không nghiện game như mày với Myu, nên đừng kì vọng quá.”
Chúng tôi nói đùa vài câu và tách nhau ra. Sau khi yên ổn, tôi tiến về cánh cổng phía tây. Mục tiêu: nhặt Item.
Tôi chẳng màng quan tâm đến lũ quái trên bình nguyên mà nhanh chóng vượt qua chúng. Có vẻ như rằng bọn quái ấy không hề chủ đông, mặc dù khoảng cách giữa tôi và chúng khá gần nhưng vẫn không tấn công.
Nhờ vậy mà tôi có thể băng qua bình nguyên mà không bị cản trở.
Đôi khi tôi có sử dụng để tăng tốc chạy và phát ra ánh sáng vàng. Không những thế, tôi cũng dùng để nhìn lên vùng bình nguyên phía trước và bầy quái xung quanh để tăng Level.
Sense này lên Level khá nhanh, gần như ngang với tốc độ lên Level Sense của Myu và Sei nee lúc chiến đấu.
Trên con đường này có vẻ rằng chẳng có gì để nhặt, tôi nheo mắt lại, dùng để nhìn về phía sau của khu rừng. Hình như bên đấy có nơi để thu thập. Đi thôi.
Tôi thấy có vật phẩm nằm bên dưới gốc cây gần đấy. Nhận thức của tôi đột nhiến chuyển hướng sang nó, có cảm giác kì lạ. Tôi tự nhủ bản thân liệu đấy có phải nhờ vào sự chính xác của Sense?
Những vật phẩm mà tôi đã nhặt được bao gồm: Một [Nhánh cây], [Nấm], [Thảo mộc], [Đá], [Hoa dại] và [Lông chim]. Các loại của chúng thì đa dạng và tôi nhặt được mười cái mỗi loại. Và sau đó, ở một khu nhất định, tôi nhặt được… [Đất phủ]. Tôi chẳng biết nó có tác dụng gì luôn.
Tôi nhặt được kha khá vật phẩm. Sau này phải cảm ơn Taki vì đã chỉ tôi nơi này.
Và rôi tôi đến khu vực cấp PK, một nơi an toàn, và nghỉ ngơi.
Tôi không dùng đến mà mở bảng điều khiển ra ngay tức thì.
Nhìn vào bảng kĩ năng, tôi vẫn chưa có Art nào để phục vụ cho mục đích chiến đấu cả. Ngoài ra, trong bản kĩ năng của và đã xuất hiện .
Tiện thể, chỉ số của tôi bây giờ là như sau:
SP hiện có: 0
[Bow Lv3], , , , , , , , ,
Tuy không thể cho là tốt, nhưng với bây giờ thì là ổn rồi. Giờ thử và xem sao.
Đâu tiên là lấy từng dụng cụ cơ bản của ra và để chúng gần nhau.
Trước mắt là một cái cối to với kích thước ngang một cái tô. Một chén nhỏ để đặt một cái vạc nhỏ có ba chân cùng được làm nóng bởi một vật thể bí ẩn nào đó. Không chỉ vậy, cũng có một chiếc hộp bằng thủy tinh và giấy để gói xung quanh thuốc.
Khi tôi lấy một cái bình thủy tinh ra khỏi, lập túc có một cái mới xuất hiện và thay thế cái cũ. Cái bình biến mất nếu tôi không để vật liệu vào trong.
“Cái này mới thật sự giống game, ảo diệu thật.”
Với các dụng cụ hóa học của một học sinh sơ trung. Tôi ủ thảo mộc và đun sôi chúng. Tôi đã từng muốn làm mấy trò thú vì này từ khi thấy trên web hướng dẫn.
Và tôi tạo ra [Beginner’s Potion], một Item đáng giá 5G được chế tạo miễn phí.
[Beginner’s Potion] được tạo ra từ thảo dược. Tỉ lệ chuyển đổi có vẻ tốt hơn nhiều so với . Skill chế tạo thì phải vậy chứ.
Ủa, cũng được xem như một Skill chế tạo cơ mà.
Có thay đổi trrong bảng kĩ năng, [note18070] cho [Beginner Potion] đã xuất hiện.
Tôi chọn và bắt đầu chế tạo ra [Beginner’s Potion].
Khi nhìn vào mà hình lựa chọn nhìn có vẻ giống với màn hình Chuyển đổi vật chất. Tôi nhận ra rằng [Beginner’s Potion] có tự tạo ra khi dùng MP. Ra là vậy, ra đây là lí do tại sao nó cần .
Trong các danh sách khác cũng có những công thức cho Lông thú lớn, Dược hoàn và Bột xương đã được phân loại sẵn.
Qui tắc của chúng là khi tạo một vật , công thức sẽ tự động thêm vào. Sau này, vật đó có thể tạo ra bằng Skill.
Nếu là thì cũng y như vậy. Đều này áp dụng với mọi nghề chế tạo. Tôi lại tiếp tục tạo [Beginner’s Potion] nhưng thay đổi cách làm một chút. Tên vật phẩm vẫn thế, nhưng có sự khác biệt về hiệu quả của hồi phục chúng.
Công thức của chúng đã được thêm vào. Một [Beginner’s Potion] với hiệu quả cao hơn so với trước.
“Nói cách khác, tiêu chuẩn của sản xuất hàng loạt phụ thuộc và Skill. Muốn hiệu quả cao hơn thì làm thủ công.”
Đây là một lợi thế. Khi tôi tạo ra mười [Beginner’s Potion], đã lên Level. Bây giờ tôi đã biết cách nâng cấp Sense. Kế đến là .
tạo ra một nguyên liệu mới từ hai nguyên liệu cũ khác nhau. Nói cách khác là tạo một nguyên liệu từ hai nguyên liệu có trước đó. Cái này tiêu hao MP ngay từ quá trình tổng hợp nguyên liệu. Mà thôi, thử phát đã.
Tôi lấy bộ tổng hợp Item ra, đặt vật phẩm ở hai bên của tấm hình có vòng ma thuật.
“Trước tiên, mình nên làm vài thứ đơn giản như tổng hợp thuốc xem nào.”
Tôi đặt hai lọ thuốc mới chế tạo vào hai chỗ chỉ định và kích hoạt.
Chỉ trong một khoảnh khắc, sau khi phát sáng, cả hai lọ biết mất và…một lọ thuốc mới màu đen khác xuất hiện.
“G-gì vậy? Thành công rồi à?”
Không, nhìn là biết thất bại rồi. Tôi kiểm tra và biết đó là [Poision]. Nó gây trạng thái không ổn định và khiến thanh HP giảm liên tục.”
Sau này nó chắc sẽ có ích, tôi nghĩ vậy và bỏ nó vào Inventory.
“Vậy là thất bại rồi. Phải thôi, Level của Skill còn thấp quá. Dù gì cũng rút ra một ít kinh nghiệm, rồi cũng đâu vào đó thôi.”
Tự an ủi, tôi lấy ra hai [Beginner’s Potion] và thử tổng hợp lại.
Lần nay thì hiện ra một lọ thuốc khác màu [Beginner’s Potion], là màu xanh lá đậm. Gọi là [Potion].
Thành công, và công thức cảu nó đã được thêm.
Và tôi trộn hai [Potion] thành [Potion Lv2] và so sánh hiệu quả giữa chúng.
“Hình như mình còn một ít [Potion] còn dư khi đi mua cùng Myu và Sei nee.”
Tôi đã mua một vài [Beginner’s Potion], nhưng hai người họ muốn nâng cấp Sense nên tôi vẫn còn dư lại một ít. Không biết kết quả thế nào nếu tôi dùng để nâng Level [Beginner’s Potion]
Không may thay, kết quả là chúng thành [Poision].
“…từ 50G biến thành [Poision]?”
Sense đã lên được Level 2, các Sense ma thuật khác cũng lên được một Level, không tệ chút nào. Tuy nhiên, phí tiền quá. Nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là việc đó đi.
Tôi thử lại một lần nữa. Kết quả khi dùng là—— [Potion]. Nó khiến tôi cảm thấy nản lòng quá.
“A…phí quá, mình nên biến đổi thành [Potion] bằng , rồi Level của cũng sẽ tăng nữa.
Tuy nhiên, tôi rút ra kết luận. Có sự khác biệt về hiệu năng khi tạo bởi và .
[Potion] tạo ra bằng có hiệu quả gần bằng những lọ thuốc sản xuất hàng loạt bởi , còn [Potion] của lại hồi phục nhiều hơn 10% so với các [Potion] khác. Nói cách khác, [Potion] tạo ra bằng có chất lượng cao hơn.
Nếu sắp xếp hiệu suất của Item khi dùng chế tạo là: , , . Nhưng nếu xét theo thời gian hiệu lực thì ngược lại. Không những thế, khi chế tạo đã có hai lọ thất bại.
Nó khá cân bằng. Tuy nhiên, đây cũng là những Sense kì lạ.
Tất nhiên. Nghĩa xấu của nó là ‘kì lạ’ đấy. Nghĩ bình thường mà xem, lí do bị người chơi ghẻ lạnh là vì hiệu quả của nó thấp khi chế tạo. và thì lại hiệu quả hơn. Nói ngắn gọn, cả ba Sense tôi có được đều không cân bằng, Tuy nhiên, hiện tại mục đích của tôi là nâng cấp chúng.
Thảo dược thì dùng cho , còn các Item khác thì dùng cho và . Tôi liên tục thu nhặt và chế tạo, nâng cấp Sense đến khi làm bữa tối và biết thêm một vài thứ.
Đá không thể dùng cho cho dù tôi đã thử mọi cách. Tôi kết luận rằng do chúng là Item có tên cần phải giám định trước .Và nếu như phơ khô những Item như Thảo dược, Hoa dại và Nấm thì sau tên của chúng sẽ xuất hiện từ khô và hiệu quả của chúng sẽ tăng lên gấp hai lần. Tuy vậy nhưng nấm là Item thuộc dạng thức ăn nên chẳng thể làm gì ngoài phơi khô.
Cuối cùng là thử tổng hợp và lại và nhận được một một vật thấp hơn , là .
Thật bất ngờ, tạo ra được hai mũi tên bằng một nhánh cây. Giờ đây tôi đã có được hai bộ, mỗi bộ sáu mươi mũi tên. Có thể an tâm vì không phải lo lắng về vấn đề thiếu hụt tên nữa rồi.
Lúc này, chỉ số Sense của tôi là như sau:
SP hiện có: 0
[Bow Lv3], , , , , , , , ,
Chỉ một chút xíu nữa thôi là lên Level mười. Có vẻ như việc lên cấp Sense lúc bắt đầu tương đối dễ dàng, thật tốt, vì điều này sẽ giúp tôi nhanh chóng đổi Sense. Chắc tôi sẽ bỏ và lấy một Sense mới.
Sắp đến giờ rồi, tôi một lần nữa đến khu vực an toàn và đăng xuất.
Trong game, trời đã gần tối. Nhưng ngoài đời thực, mặt trời giữa hè vẫn còn khá cao, mặc dù lúc này đã gần sáu giờ chiều, tôi có thể cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi ngang qua. Mặc dù món mì Soumen đã bớt nóng, nhưng có một lí do khiến bầu không khí trong nhà thêm lạnh lẽo.
Đúng giờ ăn, Miu rời phòng.
“…”
Nó ngồi ở một góc bàn, ăn mì là nhìn tôi với cặp mắt sắc-như-dao. Bầu không khí lúc này thật nặng nề.
“C-chuyện gì.”
“Không có gì.”
Bình thường thì em tôi vô cùng hoạt bát, nhưng đôi khi cũng biết giận. Ờm, nó đang học năm ba sơ trung, cũng đang dậy thì mà. Khi nghĩ đến đó, tôi đã hiểu ra vì sao hôm nay nhỏ có vẻ tức như vậy.
Là do…Sense của tôi.
“Xin lỗi.”
“…Sao anh phải xin lỗi em?”
“Tại vì…ở trong game…anh tạo phiền phức cho em.”
Tuy không hiểu gì cho lắm, mà thôi xin lỗi trước cho yên.
Miu ít vào thật sâu rồi thở mạnh.
“Về vấn đề đó, onii-chan, cho em xin lỗi.”
“Ủa, onii-chan cơ à,”
“Thôi mà, đừng để bụng chứ.”
Grr… đó là vết thương không thể nào cứu chữa khi bị em gái mình gọi là one-chan đấy.
“Không phải đâu, tại nhóm bạn em chơi cùng từ bản Beta có thêm một đứa mới. Và em không thích đứa ấy. Xin lỗi vì khiến anh không vui.”
“Ra là vậy à, anh thì nói đi, anh nghe đây.”
“Vâng, đứa đó thích thể hiện lắm, lúc Party đang dùng Hồi phục thì một mình lao đầu lên và chết. Và khi tập hợp, nó lại nói là do Support của nhóm chơi dở. Điều đó khiến em khá bực bội.”
“Anh hiểu rồi, chắc là khó chịu lắm nhỉ.”
“Mặt khác, nếu không có người đó thì việc khám phá vẫn diễn ra nhanh chóng. Không hề có ai vào Party để rồi chết cả.”
“Vậy rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu người chơi chết?”
“Bị phạt, giảm mạnh các thông số trong một giờ.”
“Nghe mệt vậy. Với nghề của anh thì một thời gian đó để chế tạo Item thì không phí chút nào đâu.”
À, tôi lỡ nói mất rồi.
“Là tại anh không chiến đấu được, bây giờ anh chỉ có mỗi Sense chế tạo.”
“Mà tiếc thật, Yun oneee-chan xinh đẹp vậy mà, em muốn anh vào Party và khoe với mọi người cơ.”
“Thôi đi. Mà về vấn đề chiến đấu, anh sẽ đi săn quái lẻ để nhặt đồ. Anh cũng muốn nâng cấp cho [Bow]”
“Vậy là Yun sẽ phải tiếp tục chơi một mình rồi.”
Hiện giờ tôi muốn một mình tập trung vào việc săn quái và thu nhặt. Thế nên tôi không muốn người khác đi cùng để làm mấy việc nhàm chán như thế. Tôi liền tìm cách thay đổi chủ đề.
“Sense của em thì sao?”
"Ừm… , , , , ,, ,, và . Thêm 4SP nữa."
“Tăng nhiều vậy, em cũng có đến 4SP rồi à?”
“Onee-chan cũng vậy, nếu như anh có thì sẽ giảm được việc dùng mũi tên chẳng phải sao? Anh nên thay Sense đi.”
“Anh sẽ để việc đó sau. Hiện giờ anh đang tự cung cấp cho bản thân ở khu rừng bên phía tây.”
“Em muốn được phiêu lưu cùng onii-chan, vì vậy anh hãy nâng cấp nhanh lên nhé.”
Tuy rằng Miu bảo làm vậy nhưng tôi cũng chẳng biết phải thay thế Sense hay phát triển Sense đang có để có thể chiến đấu nhanh hơn.
Dù ngày thường là anh trai nhưng trong game tôi lại bị áp đảo hoàn toàn.
Sau khi ăn xong, Miu đi tắm, chuẩn bị thức ăn cho ba mẹ và rửa chén. Sau đó đến lượt tôi tắm và rồi lại đăng nhập vào game.
Tôi vẫn đang trong khu an toàn và bắt đầu từ chỗ đấy.
Trong game, trời tối nhu mực. Chỗ này có nhóm lửa, tuy nhiên khi nhìn ra xa vẫn thấy tôi và thỉnh thoáng thấy những bóng màu đen đang bay như thể những con dơi.
Bầu trời ban đêm thật là đẹp. Tôi nhìn những vì sao tựa như Dải Ngân Hà ấy. Đứng yên nhìn bầu trời, khi nhận thức trở lại, tôi dùng để có thể nhìn gần hơn như thể mình đang dùng một chiếc kính thiên văn vậy.
Nhìn xung quanh khi vẫn còn mơ hồ, tôi thấy rằng có thể nhìn xa hơn một chút trong bóng tối.
Tôi quyết định rằng sẽ lấy Sense mới nhanh nhất có thể.
Có rất nhiều sự lựa chọn cho tân thủ, Vì tôi chọn theo hướng chế tạo, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chọn Sense phù hợp.
, , và cuối cùng là——.
Thay vì xem là một Sense chính, lại bị xem là Sense phụ, thì là Sense phổ biến vì có thể sử lí cùng lúc một lượng nhều Item. Tác dụng của là tạo ra những phụ kiện. tạo những bộ đồ bằng da cho người chơi dùng phép thuật. thì chế tạo ra những món vũ khí và giáp khác nhau phục vụ chiến đấu. thì tạo ra cung gậy, đũa phép từ gỗ. Đây chính là một trong những mục đích từ khi bắt đầu game của tôi, một Supporter và chỉ tập trung vào khả năng phát triển. Tôi nhanh chóng quyết định. Và tôi cảm thấy rằng mình đã chọn được một thứ tốt.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng hệ thống của Sense vẫn còn nhiều bí ẩn.
Tôi nghĩ rằng chỉ có thể nhìn xa nhưng hóa ra vẫn còn có tác dụng nhìn xuyên màn đêm. Cứ lên một Level thì tầm nhìn sẽ tăng thêm một mét.
Còn về [Bow] thì tôi đã có [Mũi tên] nhưng lại chẳng có quái nào gần đây để tập luyện.
Tôi kéo lắp mũi tên vào và kéo căng dây hết cỡ. Mũi tên bắn xa vào trong bóng tối ngoài khả năng có thể nhìn thấy được của tôi. Cấp Sense của [Bow] đang tăng lên. Giá mà ở xung quanh đây có quái để bắn thì có thể tăng nhanh chóng hơn rồi.
Tôi cẩn thận từng phát bắn. Vì chưa từng nào dùng cung nên ngoài tập luyện thì chẳng còn cách nào nữa. Lợi dùng khả năng của , tôi tập nhìn và bắn vào thân cây ở xa.
Bây giờ thì chỉ trúng 2/20, tôi cần phải tập luyện nhiều hơn nữa.
[Bow] và đã lên Level khá cao rồi, tôi tò mò về các Skill của [Bow] và phát hiện ra Art đã xuất hiện. Tên gọi là .
Tôi thử nó.
Bù lại cho thời gian vận chiêu, một mũi tên cắt gió và lao vút đi được bắn ra. Ngay cả cũng không thể nào nhìn theo kịp. Hiệu ứng của nó thì tôi vẫn chưa thể biết được.
“My u thì bảo rằng nó vô dụng không nên dùng, nhưng ít ra mình phải thử một thời gian đã, nhưng có vẻ mình hiểu được khả năng của nó rồi. Giờ thì nghỉ ngơi đã, ngày mai lại tiếp tục.”
Tôi đăng xuất với dự tính rằng sẽ nâng Sense chế tạo vào sáng hôm sau.