Bạch Nhiễm không còn dành chút tình cảm nào cho người đàn ông đã từng cắm sừng mình và đối xử với mình vô cùng tệ bạc này, huống chi bây giờ cô đã có một anh xã vừa đẹp trai,
giàu có lại biết yêu thương vợ?
Để tránh phiền phức, cô trực tiếp làm lơ và đi thẳng, tỏ ra không quen biết Quý Thần.
Tất nhiên cô cũng đoán được hẳn sẽ đuổi theo mình, vì vậy, cô tìm tới nhà vệ sinh nữ rồi chạy thẳng vào trong.
Nhìn quần áo đã bị cốc trà sữa làm bẩn, cô thở dài một hơi rồi dùng nước thấm vào, tìm khăn giấy lau sơ qua.
Lát nữa phải mua một bộ mới rồi!
Trong lúc Bạch Nhiễm trốn tránh, Quý Thần đang đi qua đi lại trước cửa nhà vệ sinh nữ như một tên biến thái.
Không ít cô gái khi đi ngang qua đều liếc nhìn hắn, nhưng cuối cùng, hắn vẫn ở đó chờ cho bằng được Bạch Nhiễm, cô đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của hắn.
Thời điểm Bạch Nhiễm vừa ra ngoài, hắn liền sấn tới túm lấy tay cô:
“Chúng ta nói chuyện đi!”
Trong lòng Quý Thần vô cùng bực bội, người con gái luôn dịu dàng săn sóc hẳn bây giờ gả cho người đàn ông khác, còn tỏ vẻ chưa từng quen biết như vậy, hắn không tức chết mới là la!
“Anh buông tay! Hoặc là tôi sẽ gọi cảnh sát nói nơi này có một tên biến thái rình mò trước nhà vệ sinh nữ đấy!” Bạch Nhiễm ghê tởm hết hắn ra mà không được.
Quý Thần liều mình giữ chặt cô, nói:
“Em gọi đi, rồi tôi sẽ cho họ xem những bức ảnh mà chúng ta từng chụp chung với nhau, nói em là bạn gái của tôi, để coi họ làm được gì?”
Bạch Nhiễm bị hắn kéo mạnh mà lảo đảo một cái, cô không ngờ được tên này có thể vô sỉ đến mức đó.
Cô luồn một tay vào trong túi xách tìm điện thoại, thay vì gọi cảnh sát, cô gọi cho chồng mình, đồng thời lên tiếng cảnh cáo:
“Anh mau buông ra! Tôi bây giờ đã là phụ nữ có chồng rồi!”
Điện thoại vừa kết nối, Tử Thiêm liền nghe thấy tiếng cãi cọ bên kia truyền tới.
Anh đứng bật dậy rồi chạy đi, bỏ luôn cả áo ngoài và người bạn xui xẻo của mình lại.
Một lần nữa bị người ta cho leo cây, thanh niên kia tức tối hô:
“Tên chết tiệt này!”
Hắn mắng rồi thu dọn đồ đạc đuổi theo Tử Thiêm, may mà trước đó đã thanh toán nên không phải phí thời gian thêm.
Mà ở bên này, Bạch Nhiễm giùng giằng mãi không thoát ra được nên hít một hơi thật sâu và hét lên:
“Biến thái! Cứu tôi với! Có biến thái!”
Giọng của cô run rẩy sợ hãi, kết hợp với hành động lôi lôi kéo kéo của Quý Thần đã làm cho vô số thanh niên tốt bụng ở gần đó chú ý, có người chần chờ, có người bước tới hỏi chuyện:
“Này anh kia, anh làm gì thế hả?”
Quý Thần sắc mặt cực kém, bởi vì hắn không ngờ đến Bạch Nhiễm sẽ hét toáng lên như vậy.
Cô chẳng thà làm xấu mặt nhau ở nơi công cộng cũng không muốn nói chuyện với hắn sao?
Nhân lúc Quý Thần lơ là, Bạch Nhiễm vùng mạnh tay ra rồi lui về sau mấy bước.
Đúng thật xui xẻo, hôm nay ra ngoài không có vệ sĩ nên mới bị hắn ta quấy rối, về sau cần cẩn thận hơn nữa.
Quý Thần đanh mặt quay sang nhìn thanh niên vừa can thiệp, gằn giọng:
“Đây là chuyện riêng của tôi và bạn gái, các người đừng xen vào!”
“Tôi không phải bạn gái anh ta!” Bạch Nhiễm hai mắt long lanh sợ hãi, tay còn run run cầm điện thoại nói: “Ông xã, có người bắt nạt em!”
“Em đang ở đâu?” Giọng Tử Thiêm sắc lạnh.
“Tâng bốn của trung tâm mua sắm!”
Bạch Nhiễm đứng ở bên đó thầm nghĩ tốt nhất đừng giao anh ta cho cảnh sát, mà hãy để Tử Thiêm đến đây xử lý.
Cô mệt rồi, không muốn bị người đàn ông này tiếp tục quấn lấy thêm một giây nào nữa.
Qua một lát, người mà cô trông chờ cuối cùng cũng đuổi tới.
Anh chạy nhanh về phía cô, áo sơ mi trắng trên người đã có chút xộc xệch.
Bạch Nhiễm thấy anh liền vui vẻ chạy qua, định dang tay ra ôm anh, nhưng sực nhớ áo mình.
đang bẩn, cô vội dừng lại và gọi:
“Ông xã!”
“Ai bắt nạt em?”
Ánh mắt Tử Thiêm quét một vòng quanh đó, lập tức trông thấy Quý Thần đang đứng cách mình không xa.