Anh điều chỉnh hơi thở, một tay ôm eo Bạch Nhiễm rồi nói với hai tên bảo vệ đang đứng ở đó:
“Giữ tên đó lại.”
Không hiểu sao khi nghe Tử Thiêm ra lệnh, hai anh chàng bảo vệ lại hơi sợ sệt, theo bản năng mà tiến tới giữ chặt lấy Quý Thần.
Quý Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn nhìn Bạch Nhiễm đang tựa sát vào người Tử Thiêm bằng ánh mắt đỏ ngầu rồi gào to:
“Thằng khốn! Mày cướp bạn gái của tao!”
Không ai quan tâm tới sự gào thét của hắn cả, Bạch Nhiễm hai mắt long lanh, ôm cánh tay Tử Thiêm rồi làm nũng nói:
“Ông xã, tên này cứ làm phiền em hoài!”
Cách mà cô ngọt ngào gọi ông xã khiến cho đám người có mặt ở đây đều nổi cả da gà, nhưng lọt vào tai Tử Thiêm thì lại trở nên đặc biệt đáng yêu.
Anh nhìn phần áo nhem nhuốc của cô, hỏi:
“Là tên đó làm à?”
“Không phải, cái này do em bất cẩn.” Bạch Nhiễm chớp chớp mắt.
Tử Thiêm nói:
“Đợi một chút.”
Anh bước chậm về phía Quý Thần, Bạch Nhiễm ở bên cạnh vui vẻ bám theo anh.
Tử Thiêm nói với hai tên bảo vệ:
“Người đàn ông này làm mất trật tự, ảnh hưởng đến khách hàng, các người không định giải quyết?”
“X-Xin lỗi, chúng tôi đang khuyên bảo anh ta.”
Đối với họ, Tử Thiêm vẫn tương đổi lịch sự, anh tiếp:
“Làm phiền hai người giữ anh ta lại.”
Quý Thần nghe đến đây đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội vàng cựa quậy muốn thoát ra, nhưng đáng tiếc là hắn vẫn bị túm chặt.
Hai tên bảo vệ nhìn ra được quần áo hàng hiệu và khí chất cao quý trên người Tử Thiêm, lăn lộn lâu năm vẫn có mắt nhìn, không dám đắc tội
với anh.
Người xung quanh tụ tập lại muốn xem kịch vui nhưng thấy mọi thứ dần lắng xuống thì cũng bắt đầu tản ra, chỉ chừa lại người liên quan.
Bạch Nhiễm nhỏ giọng ở bên cạnh Tử Thiêm
hỏi:
“Anh định làm gì thế?”
“Mang cậu ta về Nam Cung gia.” Giọng của anh vô cùng bình thản.
“M-Mang về?”
“Ừm.”
“Mày nghĩ mày là ai chứ?” Quý Thần giận điên lên, hắn ra sức vùng vẫy.
"Các người mau buông ra!”
Cho dù hắn có tốn sức thế nào thì hai anh bảo vệ vẫn kiềm chặt hắn, bởi vì họ nghe được ba chữ “Nam Cung gia” đó.
Chưa từng thấy mặt, vậy cũng nên nghe qua uy danh của cái gia đình này, bọn họ đúng thật không dám làm phật lòng người ta.
Sự nhục nhã mà Quý Thần phải chịu đựng là quá lớn, hắn không chỉ bị người khác nhìn soi mói, còn bị Bạch Nhiễm thờ ơ lạnh nhạt mắng hắn biến thái.
Lúc này, hắn chỉ muốn tìm cách trốn thật nhanh khỏi đây! Ban đầu muốn tìm Bạch Nhiễm nói về chuyện cũ, nhưng xem thái độ của cô thì thật sự không còn cảm giác với hắn nữa rồi!
Sau một lúc vất vả cựa quậy, Quý Thần vẫn không thoát được, ngược lại cổ tay còn đỏ ửng cả lên.
Hắn cử như một con giun đang bị ai đó dùng que đè chặt phần đầu xuống đất, nhưng nó lại ngu ngốc oằn mình muốn thoát, tự khiến bản thân bị thương!
Qua thêm vài phút, Tử Thiêm hơi mất kiên nhẫn gọi điện thoại cho người của mình:
“Đi đến đâu rồi?”
“Thiếu gia, tôi đang ở dưới sảnh!” Anh chàng vệ sĩ nào đó vừa thở hồng hộc vừa nói.
“Nhanh lên một chút.”
“Vâng vâng!”
Một đám người nhanh chân đuổi tới nơi, sau đó xuất hiện trong tầm mắt của Tử Thiêm.
Anh chỉ vào Quý Thần, đồng thời dặn dò:
“Mang cậu ta về, nhốt lại!”
Sắc mặt Quý Thần biến trắng, vội vàng hô:
“Các người làm gì đó? Tôi sẽ gọi cảnh sát! Thả tôi ra! Buông tay!”
Tiếng kêu gào của hắn nhỏ dần nhỏ dần bên tai Bạch Nhiễm, cuối cùng biến mất ở trong thang máy.
Vệ sĩ của Nam Cung gia đưa người đi rồi, chỉ chừa lại cô cùng anh xã đẹp trai.
Tử Thiêm đưa cho hai nhân viên bảo vệ một ít tiền rồi nói:
“Hai người vất vả rồi, đây là tiền uống cà phê, cầm lấy đi, đừng ngại.”
Ý cô là trở thành một cái giá treo đồ sao? Tử Thiêm nghĩ tới mẹ và em gái, gật đầu, nói:
“Thỉnh thoảng”
Bạch Nhiễm tung tăng bên cạnh anh, nhón chân cho anh một nụ hôn lên mặt, sau đó nói:
“Yêu anh quá đi!”
Người nào đó sung sướng nhưng không thể hiện ra, chỉ ừm một tiếng rất khẽ.
Mặc dù hiện tại đi dạo phố mua đồ cùng VỢ rất thoải mái, song, trong lòng anh vẫn có gì đó ân cần.
Anh đã quên cái gì rồi nhỉ?
Phải đến khi về tới nhà, Tử Thiêm mới sực nhớ ra rằng anh đã cho cậu bạn của anh leo cây lần hai...