Đàn ông thật sự là những con sói hư hỏng, Tử Thiêm đặc biệt là một con sói bị bỏ đói ba mươi ba năm, cho nên bây giờ giống như muốn ăn bù vậy, đem Bạch Nhiễm đè chặt trên giường mà gặm cắn.
Xong việc, cô nằm trong vòng tay của Tử Thiêm thở hổn hển, hoang mang nghĩ tới viên thuốc tránh thai buổi sáng vừa uống.
Khả năng mang thai sẽ không cao lắm đâu nhỉ?
Bạch Nhiễm mệt mỏi thiếp đi, khắp nơi trên cổ và ngực đều là dấu vết hoan ái mà Tử Thiêm để lại.
Anh đưa tay sờ mái tóc dài của cô, hôn lên gò má cô thật khẽ rồi mới cẩn thận xuống giường.
Ngày hôm sau, Bạch Nhiễm rốt cuộc cũng có cơ hội đi mua họa cụ, còn được đích thân chủ tịch của tập đoàn Nam Cung đưa đi.
Anh làm tài xế riêng cho cô, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Em vẫn còn giận vì chuyện hôm qua?”
“Không dám”
Anh đã xin lỗi suốt một đêm rồi mà, cô vợ nhỏ này thật khó chiều.
Nghĩ tới việc cô thích vẽ, anh nhếch môi nói:
“Nếu không, anh mua một khóa học của Đoàn tiên sinh cho em nhé?”
“Hả? Thật sao?” Bạch Nhiễm vui vẻ ngay tức khắc.
Nói gì thì ông ấy vẫn là idol lớn của cô, nhắc đến cái hóa học kia, cô vô cùng kích động.
Có tiền cũng chưa chắc tham gia nổi đâu đó!
Cô đưa tay lên môi đỏ mọng, làm một cái hôn gió "chụt chụt” rồi nói:
"Ông xã là tốt nhất!” Tử Thiêm mỉm cười.
Góc nghiêng cương nghị, khí chất điềm tĩnh chững chạc, lúc môi hơi cong lên giống như ảnh nắng nhẹ nhàng vươn mình qua tán lá, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Bạch Nhiễm nhìn anh chăm chú, tự hỏi kiếp trước cô đã làm gì tốt đầu mà lại có thể gặp được người như anh vậy.
Ông trời ưu ái cô quá mức!
Hai người đi đến trung tâm mua sắm của thành phố S, nơi đó có vài cửa hàng bán họa cụ
nổi tiếng mà Bạch Nhiễm kiếp trước cũng từng ghé qua mấy lần.
Cô quen đường, vừa xuống xe liền nói:
“Em tự đi được, anh còn có hẹn với bạn mà, không cần đi cùng em đâu.”
“Anh hẹn cậu ta ở gần đây.” Tử Thiêm đưa tay chỉ về phía quán cafe bên kia đường, chỗ này mới tiện đưa đón vợ anh.
Bạch Nhiễm quay đầu cười rộ lên, khóe mắt cong tít lại chứng tỏ cô đang rất vui:
Vậy lát nữa em đi dạo xong sẽ gọi cho anh”
Phố xá tấp nập cũng không thể làm ồn đến trái tim tĩnh lặng của anh, chỉ có nụ cười của Bạch Nhiễm dễ dàng khiến nó rung động.
Tử Thiêm đột nhiên gọi cô lại:
“Bà xã”
Anh tiến tới dúi vào tay cô một tấm thẻ đen rồi nói:
“Cho em”
Bạch Nhiễm nhìn qua, sau đó nói:
“Vậy thì cảm ơn anh, em sẽ quẹt đến khi nào anh nghèo thì thôi.”
Cô cầm chắc tấm thẻ, chỉ sợ quẹt mòn cái thẻ thì tiền bên trong cũng không hết được.
Tử Thiêm cưng chiều nói:
Đối phương cũng tương đối dễ chịu, cô rút tiền mặt tỏ ý bồi thường xong liền thôi, nhưng tiếng động ấy đã khiến Quý Thần ở cách cô không xa chú ý.
Hắn phóng tầm mắt về phía Bạch Nhiễm, dáng người của cô so với những cô gái khác đã tính là cao, cô còn mang giày cao gót năm phân, hắn liếc qua là thấy ngay.
Quý Thần siết chặt nắm tay, xông tới chỗ Bạch Nhiễm.
Lúc này, cô đang xin lỗi nhân viên vệ
sinh vì phải dọn dẹp cốc trà sữa kia giúp mình, sau lưng lại vang lên chất giọng nam tính quen thuộc:
“Nhiễm Nhiễm.”
Bạch Nhiễm lẩm bẩm chửi thề một câu, Trái Đất, làm ơn đừng có tròn như vậy nữa! Nhưng
mà bọn họ sống cùng một thành phố, cùng một khu vực, nơi này còn là trung tâm mua sắm lớn nhất, đông đúc nhất, có chạm mặt cũng rất bình thường.