Chương :
Đi vài bước, Lâm Quán Quán phát hiện Tiêu Lăng Dạ thế nhưng lại không theo kịp, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đang đứng ở lối vào vườn táo, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Quán Quán dừng lại: “Tiêu Lăng Dạ, anh làm sao vậy?”
Hay là…. Em vén quần áo lên tự xem đi?
Lâm Quán Quán mở miệng, tất cả mọi người dừng lại quay đầu lại nhìn anh.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì!”
Tiêu Lăng Dạ nhìn thật sâu vườn táo rồi nâng chân đuổi theo mọi người.
Lâm Quán Quán không yên tâm, chờ anh đi đến bên người liền đỡ lấy cánh tay anh: “Có phải hay xương sườn đau không?”
“Không phải!”
“Tiêu Lăng Dạ, anh đừng gạt em, nếu có nơi nào không thoải mái nhất định phải nói cho em biết, ngàn vạn lần đừng chịu đựng, em sẽ gọi người đưa anh đến bệnh viện kiểm tra!”
“….” Tiêu Lăng Dạ: “Thật sự không có việc gì!”
“Thật sự?”
Anh nhướng mày: “Nếu không…… Em vén quần áo lên tự xem đi?”
Gương mặt Lâm Quán Quán nóng lên, hạ giọng nói: “Trước mặt người lớn với trẻ nhỏ đừng có nói bậy!”
Tiêu Lăng Dạ cười nhẹ.
“Không phải thân thể không thoải mái, vậy sao vừa rồi anh làm gì mà ngây ngốc đứng đó?”
Vì không để cô lo lắng, Tiêu Lăng Dạ đành phải ăn ngay nói thật: “Vừa rồi trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.”
“Quen thuộc?” Lâm Quán Quán kinh ngạc: “Sao anh có thể thấy quen thuộc được, anh chưa từng tới nơi này mà!”
Thì là bởi vì như vậy.
Cho nên anh mới cảm thấy kỳ quái.
“Được rồi, có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi, nông thôn ở mọi chỗ cũng không khác nhau lắm, phỏng chừng là anh nhìn nơi khác rồi tưởng là nơi này! Đừng nghĩ nữa, mau trở về ăn cơm, đại nương còn ở nhà chờ chúng ta đấy! Đúng rồi.” Lâm Quán Quán hạ giọng nói: “Chúng ta trở về hơi gấp cũng không có mua cái gì để tặng đợi chút nữa anh bảo tài xế đi siêu thị mua chút thực phẩm dinh dưỡng về đi. Em thấy mấy năm nay đại cha đại nương không sống tốt lắm, chỉ sợ chúng ta còn phải quấy rầy bọn họ hai ngày, cũng không thể ăn không trả tiền bọn họ.
Anh Tiêu Lăng Dạ sờ sờ đầu cô: “Lúc nãy đi vào xe lấy tiền anh đã dặn dò tài xế đi mua rồi.”
Di!
Lâm Quán Quán nhìn anh: “Tiêu Lăng Dạ, không nghĩ tới anh thế nhưng còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế nha, ha ha, em nhìn vẻ mặt người sống chớ gần của anh còn tưởng rằng anh đối với những việc này là dốt đặc cán mai đấy.”
Không phải không hiểu!
“Ách?”
“Mà là lười hao tâm tổn sức mà thôi!” Cũng đúng!
ở Vân Thành, trong công ty anh có cấp dưới, trong nhà có Tiêu Diễn, mấy chuyện vụn vặt này quả thật không cần anh lo lắng. Huống chi, lấy địa vị của anh ở Vân Thành, thật đúng là không cần tặng quà gì cho người ta, chỉ có người khác tặng lễ cho anh thôi!
Lâm Quán Quán kéo cánh tay anh, cười cười thò qua: “Vậy sao hiện tại anh lại nguyện ý hao tâm tốn sức.”
Trên mặt cô tràn ngập biểu tình “Mau nói là vì em đi”.
Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ vừa kéo, xoa xoa tóc cô, dưới ánh mắt kháng nghị của Lâm Quán Quán, anh xoa rối cái tóc đuôi ngựa của cô sau đó anh nhàn nhạt mở miệng: “Sợ em quá đần!”
Sát!
Lâm Quán Quán giận dữ: “Tiêu Lăng Dạ, anh nói cho rõ ràng, ai đần? Ai đần!”