Chương :
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Vì thế.
Lâm Quán Quán liền dẫm lên xẻng, từng đợt từng đợt đào đất bên cạnh mộ lên, sau đó đem đống đất đắp lên nấm mồ. Tiêu Lảng Dạ cùng hai đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, thấy cô đào đất lên rồi, sôi nổi dùng tay múc đất đắp lên mộ.
Cứ như vậy, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ, mới đắp nấm mồ cao lên!
“Mommy, như vậy được chưa?” “Được rồi.”
Lâm Quán Quán lau sạch mồ hôi trên đầu, nhìn mặt trời: “Sắp tới buổi trưa rồi, chúng ta cần phải trở về!”
“Ma ma, Tâm Can muốn đi xem vườn táo.”
“Được ồi!” Lâm Quán Quán nghĩ hai đứa nhỏ chưa từng tới nông thôn, khẳng định vô cùng tò mò tựa như cô năm đó khi vừa được bà nội đón về cũng vô cùng tò mò. Cô sủng nịch sờ sờ đầu cô bé: “Con mau dập đầu chào bà cố đi rồi chúng ta đi xem vườn táo.”
“Vâng!”
Vì thế.
Một nhà bốn người lại ở trước mộ dập đầu, lúc này mới đi tới vườn táo.
ở trong một cánh đồng lúa nổi bật lên mấy cây táo rất dễ thấy, không cần người dẫn đường, một nhà bốn người liền theo đường nhỏ đi qua.
“Mommy!”
“Hở?”
Duệ Duệ nói: “Không phải mẹ nói thôn Lâm gia đều là vườn táo sao?”
Lâm Quán Quán cũng chú ý tới.
Cô nhìn một vòng, thở dài nói: “Trước kia người trong thôn Lâm gia mỗi nhà mỗi hộ đều gieo trồng cây táo, cho nên phụ cận cơ hồ đều là cây táo, khi còn nhỏ mommy cùng dì của con thích nhất là chạy sang nhà hàng xóm nhìn cây lúc tới mùa táo chín, bọn họ đều sẽ cho chúng ta một vào quả táo ăn, cũng không biết vì sao hiện tại không còn vườn táo nữa.”
Khi nói chuyện.
Mọi người người đã tới vườn quả táo.
Mùa này cây táo mới mọc ra trái nhỏ thôi, chỉ to bằng ngón tay.
“Oa!” Tâm Can ngửa đầu, ngạc nhiên chỉ vào trái táo nhỏ: “Mama mama!
Thì ra lúc trái táo còn nhỏ sẽ như thế này sao?”
“Đúng vậy!”
“Khi nào quả táo đó mới chín?”
“Khoảng đến tháng hoặc là tháng lận.”
“A.” Tâm Can có chút thất vọng: “Còn tới mấy tháng nữa lận.”
Lâm Quán Quán sờ sờ đầu cô bé: “Nếu muốn nhìn trái chín thì chờ khi chúng ta trở lại Vân Thành, lúc mẹ rảnh mẹ sẽ dẫn con đi vườn trái cây chơi!”
Hay quá hay quá, mẹ thật tốt, Tâm Can yêu mẹ muốn chết!”
Lâm Quán Quán buồn cười.
Lúc bọn họ đến cha Lâm đang sửa sang lại hàng rào.
Vì phòng ngừa lúc trái chín sẽ có người đến trộm nên bốn phía vườn trái cây đều dùng hàng rào vây quanh. Vườn trái cây này của bọn có một mặt là gần sông cho nên vì tiết kiệm chi phí, mặt bên gần sông không có hàng rào.
“Đại cha, chúng ta xong rồi.”
“Được được!” Cha Lâm dùng dây thép sửa sang hàng rào xong, vỗ vỗ tay nói: “ông cũng xong rồi, đại nương cháu chắc cũng làm xong cơm trưa rồi, chúng ta về ăn cơm trưa trước đi.”
“Được!”
Đoàn người trở về.