Chương :
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ mỉm cười, uyển chuyển nói: “Chỉ số thông minh của Tâm Can giống em.”
Mẹ nó!
Này còn không phải là đang nói chỉ số thông minh của cô thấp sao!
Tức giận!
Trở lại nhà cha Lâm, Chu đại nương đã làm tốt cơm trưa.
Mới đi đến đầu tường bên ngoài đã ngửi thấy mùi hương mê người rồi.
Mở cửa đi vào sân, nhìn thấy một đám người mênh mông trong viện, Lâm Quán Quán sợ ngây người!
Cha Lâm cũng sợ ngây người!
Duệ Duệ cùng Tâm Can cũng sợ ngây người!
Chu đại nương đã làm tốt cơm, nhìn thấy mọi người sững sờ ở cửa, bà ngượng ngùng nói: “Quán Quán, đây đều là hàng xóm trong thôn, nghe nói cháu hiện tại làm đại minh tinh, tất cả đều chạy tới nói là muốn lấy chữ kí gì đó? Bà nói các cháu đi viếng mộ bà nội rồi, bọn họ cũng không chịu đi, nói chờ cháu trở về muốn ký tên với chụp ảnh chung.”
Chu đại nương bất đắc dĩ nói.
Lâm Quán Quán nhìn đám người mênh mông, nuốt nuốt nước miếng.
Một đám người nhìn thấy cô, hai mắt tỏa ánh sáng xông tới, mồm năm miệng mười dùng giọng quê nhà nói.
“Quán Quán! Thím là thím Diêu đây, con còn nhớ thím không? Khi còn nhỏ con thường xuyên chơi với bốn đứa con gái thím đấy!”
“Quán Quán Quán Quán! Đầu hai ngày hai ngày trước xem “Uyển Phi Truyện” dày vò thím muốn chết, nhìn thấy con uống thuốc độc tự sát, nước mắt đều phải khóc khô, Quán Quán diễn quá tốt.”
“Chị Quán Quán, em là fans của chị đấy, chị có thể chụp hình với em không?”
“Ký tên cho em trước đã!”
“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn có ảnh chụp chung, tôi được gặp đại minh tinh rồi.”
Còn có tôi còn có tôi.
Hiện trường bất thình lình biến thành theo đuổi minh tinh.
Da đầu Lâm Quán Quán tê dại.
Cô theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, lại không biết từ khi nào cô bị vây quanh ở trong đám người, Tiêu Lăng Dạ bao gồm hai đứa nhỏ đều bị đẩy sang một bên đi, ngay cả người để cầu cứu cũng không có.
“Các vị đồng hương.”
Trong sân thực ồn ào nhưng nào biết Lâm Quán Quán vừa mới mở miệng lập tức liền có một giọng to hô lên.
“An tĩnh! Đều yên lặng đi! Quán Quán nói chuyện, mau để Quán Quán nói trước!”
Mọi người quả nhiên đều an tĩnh lại.
Lâm Quán Quán lau mồ hôi.
Cô nhìn trong đám người hoặc là mặt quen thuộc hoặc là xa lạ, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, cười nói: “Ai cũng được hết! Muốn ký tên chụp ảnh chung đều có, bất quá tôi không có mang giấy cùng bút. Như vậy đi, hiện tại cũng giữa trưa rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước, chờ cơm nước xong lại mang theo giấy tới ký tên, thế nào?”
Các đồng hương có chút do dự.
Dù sao cũng là lần đầu nhìn đến đại minh tinh, hơn nữa đại minh tinh còn lớn lên ở thôn này, các thôn dân đều cực kỳ hưng phấn.
“Quán Quán, đại minh tinh không phải đều rất bận sao, cô sẽ không lén rời đi đó chứ?”
“Sẽ không!” Lâm Quán Quán cười khổ không thôi: “Mọi người yên tâm, hôm nay tôi sẽ không rời đi.”
Được bảo đảm, các thôn dân lúc này mới rất không tình nguyện mỗi bước rời đi.
Mọi người vừa đi, người trong sân đều thở phào nhẹ nhõm.
Cha Lâm càng là vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cha với đại nương cháu không biết bao lâu rồi chưa gặp nhiều người như vậy, ngay cả ngày tết cũng không có náo nhiệt như hôm nay đâu!”
Lâm Quán Quán buồn cười.