Chương :
Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ ở nhà chính nói chuyện với cha Lâm, Tâm Can lại ngồi không yên, lôi kéo Duệ Duệ đi xem gà vịt trong sân, từ trước đến nay cô bé chưa từng tới nông thôn nên vô cùng tò mò với nơi đây.
Đặc biệt là phòng bếp!
Phòng bếp không giống như phòng bếp mà cô bé thường thấy mà là dùng hai cái đống đất cao cao thành bệ bếp, hai nồi khổng lồ để ở mặt trên. Giờ phút này, Chu đại nương đang dùng gáo múc nước vào trong nồi.
Ánh mắt Tâm Can sáng lên: “Bà Chu, cháu có thể giúp bà nhóm lửa không?”
“Cháu sao?” Chu đại nương đậy nắp nồi, nhìn Tâm Can phấn điêu ngọc trác, nhịn không được cười rộ lên: “Tâm Can, cháu biết nhóm lửa sao?”
Tâm Can gãi gãi đầu: “Cháu cũng không biết đâu, ta không thiêu quá, cháu chưa từng nấu nước bất quá Tâm Can muốn thử xem.”
“Nhà bếp có chút dơ.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Tâm Can tùy tay vỗ vỗ ghế nhỏ, đặt mông ngồi xuống: “Tâm Can muốn thử xem.
Chu đại nương nhìn đáy mắt Tâm Can nóng lòng muốn thử, cười gật đầu.
“Bà Chu, phải làm như thế nào?”
Chu đại nương đứng ở bên cạnh bày cho cô bé: “Cháu thấy lúa mạch bên cạnh không, đúng rồi, chính là cái trong tầm tay cháu ấy, lấy một ít lúa mạch bỏ vào đi! Bên cạnh có một hộp que diêm, bậc lửa que diêm, dùng que diêm đốt lúa mạch, sau đó thêm một ít nữa là được. Cháu hiểu không?”
Cô bé vô cùng tự tin gật đầu.
“Bà ơi cháu cảm thấy cháu biết làm rồi!”
Năm phút sau!
Nhà bếp cuồn cuộn khói đặc.
Tâm Can ngồi ở bệ bếp, nước mắt đều bị khói cay làm cho trào ra, vẫn không thành công đốt lửa, cô bé lau nước mắt, sặc khụ nói: “Tại sao lại như vậy chứ, Tâm Can rõ ràng là làm giống như lời bà nói mà.”
Chu đại nương xem trên mặt cô bé bị hun đen như mèo nhỏ, cười ha ha: “Mau ra đây, để bà tới đốt cho.”
“Không cần! Tâm Can còn muốn thử xem!”
Vì thế.
Hai phút sau.
Tâm Can bị khói đặc làm cho không ngừng rơi lệ.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
“Ra đây!”
Duệ Duệ nhíu mày, trực tiếp đem cô vé từ bệ bếp kéo ra sau: “Để anh!”
“Anh trai, anh làm được không?”
Duệ Duệ không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tâm Can một cái.
Tâm Can vô tội xoa xoa cái mũi, không tình nguyện nhường ghế nhỏ: “Anh trai, anh chắc canh cũng không làm được.”
Duệ Duệ không nói lời nào.
Cậu bé bình tĩnh ngồi vào băng ghế trước mặt, lôi một đống lúa mạch dưới đáy nồi ra, một lần nữa lấy một bó mềm xốp đặt ở miệng bếp, sau đó, móc ra que diêm từ hộp que diêm, nhẹ nhàng quẹt một cái, que diêm lập tức đốt cháy. Cậu bé châm lửa vào bó lúa mạch, sau đó lúa mạch bị đốt cháy.
Duệ Duệ nhìn lúa mạch sắp bị thiêu đốt xong, bình tĩnh lấy thêm một ít nhét vào đáy nồi.
Sau đó từng bước thêm nhánh cây nhỏ, cây nhỏ thêm xong, cuối cùng là thả củi đã được chặt gọn vào, ngọn lửa dưới đáy nồi bừng lên hừng hực!
Chu đại nương kinh ngạc: “Duệ Duệ, cháu đã từng đốt lửa sao?”
“Không có!” Duệ Duệ trầm giọng nói: “Lần đầu tiên!”
“Lần đầu tiên mà đã giỏi như vậy, cháu thật thông minh!”