Chương :
Lâm Quán Quán hoàn hồn liền nhìn thấy hai tay bị Tiêu Lăng Dạ cùng Duệ Duệ nắm lấy.
Hai người không hổ là cha con, ánh mắt quan tâm cô đều không có khác nhiều lắm.
“Yên tâm đi, em không có việc gì, em làm gì yếu ớt như vậy chứ!” Chỉ là có chút thấy cảnh thương tình thôi.
Tiêu Lăng Dạ đứng ở bên cạnh cô, nhấp môi trầm giọng nói: “Anh ở đây!”
Dừng một chút, anh lại bổ sung một chút: “Vĩnh viễn đều ở đây!”
Lâm Quán Quán dùng sức gật đầu, dùng thanh âm tràn ngập giọng mũi đáp lại anh: “ừm!”
Nhà Chu đại nương cũng không tốt hơn nhà cũ cũ Lâm Quán Quán bao nhiêu.
Nhà bọn họ là nhà ngói nhưng dù sao cũng đã lâu, mặt tường cũng có chút nghiêng, trên mặt tường cũng có một vài thân cây chống. Nhà Chu đại nương nhà ba gian, nhà chính là phòng ở, mặt bên là một gian nhà bếp cùng phòng để dụng cụ làm nông, cộng thêm một sân trải gạch đỏ.
Bộ dáng giống như trong trí nhớ.
Trừ bỏ cây tùng cửa thôn kia, Lâm Quán Quán mới có lại cảm giác quen thuộc.
Chu đại nương hấp tấp vào sân.
“Ông nó ơi! ông mau nhìn một cái, nhìn xem là ai tới này!”
“Ai vậy?”
Một người tóc hoa râm, quần áo mộc mạc từ nhà chính khập khiễng đi ra, nhìn thấy một nhà bốn người Lâm Quán Quán, ông kinh ngạc một chút.
Thật sự là khí chất cả nhà này cùng bộ dáng đều quá xuất sắc, đặc biệt người đàn ông trẻ tuổi kia, rõ ràng đứng ở nơi đó cái gì cũng chưa làm chỉ đơn giản đứng một chỗ cũng đã đủ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cha Lâm chưa từng đi học nên không biết đó là một loại khí thế mạnh mẽ.
ông chỉ cảm thấy rõ ràng là ở nhà của mình nhưng nhìn thấy một nhà bốn người này, ông thế nhưng có chút khẩn trương cùng co quắp.
“Bà à, bọn họ là?”
Cô biết, người bên này nuôi gà mái đều là vì đẻ trứng, cô cuống quít giữ chặt Chu đại nương: “Đại nương, không cần làm gà đâu, chúng ta…”
“Quán Quán, đừng nói cháu không định ở lại đây ăn cơm đấy nhé? Bà nói cho cháu biết hôm nay từ thành phố về đầy phải ở nhà bà ăn cơm, bằng không nương sẽ làm như không quen biết đứa cháu gái này.”
Lâm Quán Quán nhìn Chu đại nương giả vờ tức giận, dở khóc dở cười.
“Được rồi được rồi, các cháu mau vào nhà đi, trò chuyện với đại cha cháu một chút, đại nương đi phòng bếp nấu nước.”
“Vâng!
Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ mang theo hai đứa nhỏ vào nhà chính.
Cha Lâm khập khiễng chuyển ghế cho bọn họ.
Lâm Quán Quán kinh ngạc: “Đại cha, chân ông làm sao vậy?”
Cha Lâm xua xua tay, cười khổ một tiếng nói: “Mấy năm trước xây nhà cho người ta, không cẩn thận từ nóc nhà ngã xuống đã bảy tám năm, không đề cập tới không đề cập tới, nói chút chuyện vui vẻ đi. Các cháu trở về một chuyến này chuẩn bị ở mấy ngày, có phải trở về viếng mồ của bà nội cháu không?”
Đôi mắt cha Lâm chuyển một vòng trên người Tiêu Lăng Dạ, cảm khái nói: “Nếu bà cháu nhìn thấy một nhà bốn người cháu khẳng định sẽ rất vui vẻ. Đáng tiếc bà của cháu.Mệnh không tốt! Cực cực khổ khổ cả đời, sinh hai đứa con đều là không có lương tâm, cả đời này cũng không có hưởng phúc! Nếu bà có thể sống đến bây giờ, cũng có thể đi theo cháu sống những ngày tốt đẹp hơn.”
Nhắc tới bà nội, Lâm Quán Quán trầm mặc.
Đúng vậy!
Cả đời này của bà quá nhấp nhô.
Nếu có thể sống đến bây giờ… mu bàn tay ấm áp, là Tiêu Lăng Dạ cầm tay cô.
Tiêu Lăng Dạ là người sẽ không nói lời an ủi, chỉ dùng một ánh mắt lo lắng nhìn cô, Lâm Quán Quán nhấp môi cười: “Không có việc gì, đợi chút nữa đi thăm bà nội với em.”
“ừm!”