Chương :
“Kết hôn rồi!” Chu đại nương vui vẻ nói: “Cậu ấy lớn hơn cháu đến mười mấy tuổi, sau khi cháu và Lâm Duyệt bị đón đi không tới hai năm cậu ấy đã kết hôn rồi. Kết hôn thật nhiều năm còn sinh ra hai đứa trẻ nữa cơ!”
Nghe vậy, môi căng chặt của Tiêu Lăng Dạ mới thả lỏng lại.
Lâm Quán Quán hoàn toàn không chú ý đến biểu tình Tiêu Lăng Dạ, vui vẻ nói: “Vậy thật sự là quá tốt!”
Không biết nghĩ tới cái gì, Chu đại nương cười có chút chua xót lại không có nói cái gì nữa.
Chu đại nương nói không sai.
Cửa thôn tuy rằng cũng là đường đất nhưng bị xe đi qua đi lại nhiều nên cũng bằng bằng, càng đi vào trong thôn tình hình giao thông càng kém, đều là đường đất gập ghềnh.
“Mấy ngày trước trời mưa nên đường lầy lội thành như vậy.” Chu đại nương đau lòng nhìn Lâm Quán Quán đang mang giày trắng nhỏ: “Tới nơi này không nên mang giày trắng, dính bùn lầy rất khó rửa sạch sẽ.”
Lâm Quán Quán cười cười không nói chuyện.
Đi vào trong thôn, tình hình giao thông đã kém, ngay cả ở nhà cũng ít hơn.
Lâm Quán Quán trên đường đi đã nhìn thấy vài nhà đơn sơ bị sập.
Nhắm mắt lại.
Khi cô còn nhỏ hàng xóm vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng còn ở trước mắt, hiện tại lại không thấy.
“Đại nương, hàng xóm chúng ta đều dọn đi rồi sao?”
“Đúng vậy!” Đại nương cảm khái nói: “Đều dọn đi rồi! Hiện tại nhà cũ bên này cũng chỉ có nhà chúng ta còn ở thôi.”
Khi nói chuyện.
Đoàn người đã tới nơi.
“Tới rồi!”
Lâm Quán Quán vừa nhấc đầu, hốc mắt tức khắc liền nóng lên.
Phía trước cách mấy mét xa chính là nhà cũ của cô, bởi vì trong nhà nghèo nên là nhà gỗ đơn sơ, lúc này, nóc nhà rải đầy lá cây khô ép vỡ nóc nhà, từ nơi này nhìn sang, nóc nhà đều là lỗ lớn.
Ngoài dự kiến của cô là nó không có hoàn toàn sập.
Mặt tường đã có chút nghiêng, giờ phút này mặt tường kia bị mấy cái thân cây to bằng miệng chén đỡ dậy, nhờ có mấy thân cây này nên nhà mới không sập.
“Đây đều là mấy cái thân cây đại cha cháu tìm về!” Chu đại nương thở dài: “Mấy năm nay, từng nhà hàng xóm dọn đi, chỉ còn lại có chúng ta. Mắt thấy nhà cháu sắp sập, đại cha cháu sợ nhà đổ làm chúng ta ở chỗ này càng có vẻ quạnh quẽ, nên tìm thân cây chống đỡ mặt tường đứng vững, nghĩ có thể chống được thêm mấy năm bất quá bà thấy cũng không được bao lâu nữa. Mấy ngày trước trời mưa nhà này lung lay sắp đổ, chỉ sợ thêm mấy ngày nữa sẽ chịu đựng không nối.
Lâm Quán Quán nhìn ngôi nhà đơn sơ kia, khóe mắt có chút ướt át.
Mu bàn tay ấm áp.
Là Tiêu Lăng Dạ nắm lấy tay cô.
Tiêu Lăng Dạ nhìn nhà cũ cũ nát, con ngươi thâm trầm khó nén đau lòng: “Em lớn lên ở nơi này sao?”
“Đúng vậy.” Nhớ tới chuyện thơ ấu, thanh âm Lâm Quán Quán mềm nhẹ, cô nhìn nhà ở nhẹ giọng nói: “Lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại xem lại mới phát hiện nguyên lai lúc ấy nhà này lùn như vậy?”
Cô nhớ rõ lúc ấy đầu tường rất cao, cô phải leo lên ghế mới có thể đi lên.
Nhưng hiện tại.
Cô đứng ở đầu tường không cần nhót chân cũng có thể nhìn thấy sân.
“Quán Quán ngốc, cháu trưởng thành rồi cũng cao lên, nhìn nhà này đương nhiên cảm thấy lùn rồi!” Chu đại nương cười nói: “Đừng phát ngốc nữa, mau về nhà chúng ta trước đi.”
“Vâng!”
Chóp mũi Lâm Quán Quán hồng hồng.
Cô nhìn nhà ở đơn sơ, trong đầu đều là giọng nói và dáng điệu nụ cười của bà nội.
Thật giống như trở lại nơi này bà nội vẫn còn ở bên cạnh cô.
Hai tay đồng thời bị nắm lấy.