Chương :
Lông mày Duệ Duệ cũng không có động đậy chút nào: “Cái này rất đơn giản, hoàn toàn không khó khăn, không phải cháu thông minh mà là Tâm Can quá ngốc!”
Tâm Can xoa xoa cái mũi, cực kỳ vô tội.
Nhà chính.
Lúc nói chuyện thời gian trôi qua rất mau.
Mới không bao lâu đã tới buổi trưa.
Đích xác giống như Lâm Quán Quán nói, chờ mặt trời lên cao, ngày trở nên nóng hơn, sợi bông cây bạch dương liền bắt đầu bay lả tả xuống.
“Oa! Tuyết rơi!”
Tâm Can ngạc nhiên nhìn sợi bông phất phới, vui vẻ ở trong sân xoay quanh: “Thật xinh đẹp!”
Duệ Duệ nhíu mày.
Cậu bé móc ra hai cái khẩu trang từ trong túi, đưa cho Tâm Can một cái.
“Không muốn, không muốn, Tâm Can không cần!”
Duệ Duệ cũng không khuyên cô bé, nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Năm phút lúc sau.
“Hắt xì!
“Hắt xì.”
Tâm Can xoa cái mũi, không ngừng hắt xì, chóp mũi nhỏ đều bị xoa đỏ, nước mắt rưng rưng, nhìn bộ dáng thật là đáng thương.
‘Anh trai, khẩu trang.
“Đáng đời!
Lời nói là như thế nhưng vẫn móc ra khẩu trang từ trong túi đưa cho Tâm Can: “Đợi chút nữa lên xe tìm cái mũ, em chưa từng tiếp xúc sợi bông, không biết có thể bị dị ứng hay không.”
Lúc này Tâm Can một chút cũng không dám phản bác, mau chóng đeo khẩu trang lên, gật đầu: “Đợi chút Tâm Can liền đi tìm.”
“ừm!”
Mà lúc này.
Cuộc nói chuyện ở nhà chính cũng kết thúc.
Ở Huyện Tuyền.
Muốn đi viếng mồ mả người thân cũng cần có một số chú ý, hoặc là sáng sớm trước khi ăn sáng, hoặc là trước khi ăn xong cơm trưa, chờ ăn qua cơm trưa thì không thể đi đốt vàng mã.
Vì thế.
Lâm Quán Quán nói muốn đi viếng mộ bà, cha Lâm lập tức gật đầu đồng ý- “Đi thôi! Đại cha cùng các cháu đi, cháu đã không trở lại nhiều năm như vậy, ở đây cũng thay đổi rất nhiều, đại cha không dẫn các cháu đi, cháu chắc canh sẽ không tìm ra chỗ.”
Cha Lâm mang theo một nhà bốn người đi viếng mồ mả.
Mấy năm nay, sau khi người già qua đời đều phải hoả táng.
Mà năm đó bà nội qua đời thì không có nhiều quy định như vậy, người già mất là trực tiếp thổ táng, nhập thổ vi an.
Nám đó.
Lúc bà nội Lâm còn sông, trong thôn có một đồng ruộng, sau khi bà nội Lâm qua đời trực tiếp vùi vào đất nhà mình, đối với vị trí mộ, Lâm Quán Quán thật đúng là không rõ ràng lắm.
Năm đó bà nội đi vội vàng, đoạn thời gian kia đều là chị gái cùng hàng xóm xử lý hậu sự của bà, còn cô cả ngày mơ màng hồ đồ đi tới đi lui, Lâm Đại Phúc chịu áp lực của mọi người mới phải về quê đón hai chị em đến Vân Thành.
Nhớ tới chuyện cũ, Lâm Quán Quán chậm rãi phun một ngụm bực tức.
Cô với Tiêu Lăng Dạ cầm mấy đồ cúng là lúc sáng đi xe hai người có ghé mua mà trong tay cha Lâm cầm một cái xẻng.
Tiêu Lăng Dạ thấy cha Lâm khập khiễng, không tiếng động cầm lấy xẻng.