Chương 2: Cuộc gặp gỡ với "Chức Nữ"
Trans: Moonlight Shadow
Edit:Midzuki
Purululu Purululu
Tôi có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang vang vọng lại nhẹ nhàng.
Tôi đang ở đâu? Đây là mơ hay là thực?
Tôi mở mắt ra và thấy bản thân đang ở trong phòng của mình. Tôi dụi mắt mình khi cơn ngái ngủ vẫn chưa qua đi.
Tôi nhấc máy lên trả lời.
"Xin chào?"
"Chào buổi sáng!!!"
Một giọng nói quá to làm tai tôi như muốn nổ tung vậy.
"Ai đó? Kengo?"
"Tao là người duy nhất có thể gọi vào lúc này."
"Đúng thật."
"Nhanh chóng mặc quần áo và đến cửa hàng tiện lợi đi, tao đang đợi mày đấy."
Đầu bên kia điện thoại đã cúp máy. Tôi nhanh chóng ăn vội một ổ bánh mì.
Khoác lên mình một bộ đồng phục mà tôi chưa cảm nhận được sự thân thuộc, rồi đạp chiếc xe đạp của mình,
Thế rồi, tôi đã đến trường cao trung.
Trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy những cánh hoa anh đào.
Những tán hoa anh đào này gợi nhớ cho ta những lần gặp gỡ và chia ly.
Cuối cùng thì cũng đến lúc bắt đầu cuộc sống cao trung.
Tôi cảm nhận được bản thân mình đang cảm thấy tràn đầy phấn khích.
Học sinh cao trung được biết đến với cuộc sống vui vẻ không chỉ bao gồm tình yêu học trò mà còn với những khoảnh khắc bên bạn bè của họ.
Nó được gọi là tuổi trẻ hay nói chung là thời niên thiếu.
Tôi có sở thích là đọc sách, và tôi đọc rất nhiều cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.
Khoảng 80% trong số đó có bối cảnh được thiết lập trong trường cao trung.
Tôi đặc biệt thích thể loại lãng mạn.
Dù cho tôi không biết tình yêu là gì.
Tôi tự hỏi rằng liệu tôi có thể hiểu được nó một ngày nào đó hay không.
Kengo đang đợi tôi ở cửa hàng tiện lợi ngay sau khi tôi rời khỏi nhà.
"Này!"
Tôi nghe thấy tiếng của Kengo.
Đã mấy tháng rồi tôi mới gặp lại cậu ta. Tôi chưa gặp cậu ta kể từ kỳ nghỉ xuân.
"Chào buổi sáng. Thật vui khi được gặp lại mày."
"Tao cũng vui khi được nhìn gặp lại mày."
Kengo nhìn tôi một cách vui vẻ, và tôi cười trong mắt cậu ấy.
"Đi thôi nào."
Chúng tôi bắt đầu đạp xe đạp của mình.
Sau đó, chúng tôi nói về bài tập về nhà và những kỉ niệm xưa.
Dần dần câu chuyện cũng chuyển sang câu chuyện của ngày hôm nay.
"Hôm nay mày là người được chọn làm gương mặt đại diện cho toàn thể học sinh đúng không? Mày ổn không đấy?"
Đúng là như thế thật. Tôi chắc hẳn đã quên bén mất điều đó khoảng 30 phút trước vì mải tám chuyện với Kengo.
Tôi đã được yêu cầu làm gương mặt đại diện cho học sinh tại lễ nhập học ngày hôm nay.
Đó là tuần trước kể từ lúc mà cậu ta nói với tôi.
Lúc đó trời còn sớm và mặt trời còn chưa mọc.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Nó đã trở thành đồng hồ báo thức của tôi.
Ai mà lại gọi vào cái lúc này thế?
Tôi điên chăng. Mẹ tôi thì đang đi công tác đấy.
Cha tôi đã qua đời vì ung thư.
Bà ngoại thì đến thăm tôi mỗi ngày.
Ngày hôm nay thì tôi ở một mình..
Tôi đi đến điện thoại bàn trong phòng khách.
Số điện thoại này có gì đó quen thuộc đối với tôi.
Cái gì? Có chuyện gì vậy?
Khi tôi nhấc máy, đúng như tôi đã dự đoán.
Đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi ở trường trung học.
"Cô xin lỗi vì gọi em vào sáng sớm như này. Cô muốn giao cho em bài phát biểu của đại diện học sinh tại lễ nhập học."
Tôi không hiểu. Tôi không hiểu tại sao lại là tôi.
Tôi nghĩ người có số điểm danh cao nhất sẽ phải là người đi phát biểu chứ.
Trán tôi bắt đầu túa ra mồ hôi.
Tôi không thể... làm được điều đó.
Trong cuộc sống thực sự, việc chống đối lời yêu cầu mà người lớn giao cho chính là án tử với bạn.
"Em xin lỗi. Em không thể làm được đâu cô."
Tôi đã lấy hết can đảm để từ chối.
Chắc hẳn sẽ có nhiều người khác làm được.
Sau đó, tôi nhận được một câu trả lời bất ngờ.
"Cô đã thử liên hệ với tất cả các trường trung học mà cô biết rồi, nhưng họ đều từ chối cả, vì vậy cô đã tìm đến em. Hoshino-kun là người duy nhất có thể giúp cô thôi. Em có thể giúp cô với rắc rối này được không, làm ơn?"
Tôi là thể loại anh hùng gì mà có thể cứu được cái rắc rối này cơ chứ?
Nếu tôi từ chối lúc này, vòng xoáy tiêu cực này sẽ tiếp tục mãi mãi.
Sự cân bằng của tôi đang nghiêng dần về việc nhận làm điều đó.
Tôi không có sự lựa chọn nào khác.
"Thôi được rồi. Em sẽ làm đảm nhận chuyện đó đó."
Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài nói có, và cô giáo nói với giọng vui vẻ: "Cảm ơn em. Cô sẽ gửi cho em bản thảo qua email nhé."
"Một câu hỏi cuối cùng thôi ạ, tại sao lại là em?"
"Bởi vì em đã từng làm chủ tịch hội học sinh, Hoshino-kun."
Thì ra là vậy. Vì tôi đã từng làm chủ tịch hội học sinh.
Tất cả đều là lỗi của Kengo, cái tên đã khiến tôi trở thành chủ tịch hội học sinh.
Cậu ta đã bắt tôi phải đi tranh cử.
Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải phát biểu, và có vẻ như mọi thứ quá tốt để mọi thứ thành sự thực.
Tôi nhận được gần 80% phiếu bầu và trở thành chủ tịch hội học sinh.
Tôi không có nhiều việc để làm hơn sau khi trở thành chủ tịch hội học sinh.
Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng mình từng là chủ tịch hội học sinh.
Tôi chỉ nói rằng "Em sẽ cố gắng hết sức" và lên giường ngủ tiếp.
Tôi tưởng đó là một giấc mơ thôi, nhưng bản thảo đã được gửi đến qua email. Tôi đã luyện tập chăm chỉ trong ba ngày tiếp theo.
Tôi không thể ngừng đổ mồ hôi khi nghĩ về nó, tay tôi chỉ không thể ngừng đổ mồ hôi.
"Kengo. Tao thấy không ổn."
Giọng nói tôi trở nên run rẩy, và nhịp tim của tôi như đang chơi nhạc rock bên trong lồng ngực.
"Sẽ ổn thôi mà. Tự tin lên."
"Tại lỗi của Kengo chứ ai."
"Rồi, rồi. Đừng có nói như vậy chứ."
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện về điều này, thì chúng tôi đã đến trường cao trung.
Đây là trường cao trung mà tôi sẽ sống trong ba năm tiếp theo.
Nó không quá lớn.
Đó là bởi vì nơi đây là một trường nhỏ ở tỉnh.
Tôi thực sự muốn đến một trường tư thục hơn, nhưng… gia đình tôi nghèo.
Tôi thường được nói "Hãy học trường công."
Vì vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc thi vào một trường cao trung gần đó nơi mà cung cấp chương trình giáo dục đại trà.
Tôi đủ thông minh để đỗ kỳ thi ngay cả khi không học một tý gì.
Khi tôi đến cửa phòng, tôi thấy bảng danh sách lớp của mình được dán trên tường.
Kengo và tôi được xếp cùng lớp.
"Tao ở cùng lớp với Kengo này."
"Hãy giúp đỡ nhau nhé."
Chúng tôi cùng nhau đến lớp học.
Khi bước vào lớp, bầu không khí đột ngột thay đổi hẳn.
Tôi không quen biết ai cả.
Tôi tự hỏi liệu mình có thể làm được không.
Liệu tôi có bị bắt nạt?
Cuộc sống trung học mà tôi đã mong đợi bỗng trở thành một nỗi lo âu.
Chúng tôi tập hợp đủ và giáo viên đến chào mừng chúng tôi.
Cuối cùng, chúng tôi di chuyển đến hội trường tổ chức lễ khai giảng.
Trái tim tôi như muốn nổ tung vậy.
Ôi không. Tôi có thể không làm được mất thôi.
Bụng tôi đau và đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Tôi quyết định đi ra ngoài hội trường.
Chỉ còn ít hơn ba phút nữa là sự kiện bắt đầu.
Tôi cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến bài phát biểu.
Tôi chưa bao giờ bị căng thẳng đến vậy trong cuộc đời.
Bài phát biểu của chủ tịch hội học sinh không có sự hiện diện của các học sinh năm cuối.
Tôi không cảm thấy mình có quá nhiều trách nhiệm.
Nhưng lần này, lại có gần 300 anh chị học sinh cuối cấp.
Tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này quá.
"Cậu có ổn không?"
Tôi nghe thấy một giọng nói lạ. Tôi nhìn lên và thấy một cô gái học sinh cao trung.
"Cậu là ai?"
"Tớ là Hikari, một trong những học sinh mới. Tớ biết cậu sẽ phát biểu đại diện cho học sinh. Tớ biết cậu đang lo lắng, nhưng hãy cố gắng hết sức! Tớ sẽ ủng hộ cậu."
Với những lời nói đó, tâm trí tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô ấy quay lại sảnh hội trường.
Tôi có một cảm giác kì lạ, nhưng tôi sẽ bỏ qua điều đó.
Bây giờ tôi cần tập trung cho việc hoàn thành việc phát biểu đại diện thay mặt cho toàn bộ tập thể học sinh.
Nếu mọi người đang trông chờ vào tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tôi cảm thấy như vậy, và nhịp tim tôi đã yên xuống một chút.
Tôi quay trở lại sảnh hội trường và lễ khai giảng bắt đầu.
Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, đến lượt phát biểu đại diện học sinh.
"Diễn văn chào mừng các học sinh năm nhất. Đại diện phát biểu: Mitsuteru Hoshino."
Ngài hiệu trưởng gọi to tên tôi. Tôi trả lời, nhưng...
Tôi quay đầu một chút.
Mọi người có lẽ đang cười nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng đối với tôi.
Tôi đi lên sân khấu và nhìn xung quanh.
Tôi có thể nhìn thấy tất cả các học sinh.
"Trong mùa hoa anh đào đang nở rộ, 100 người chúng ta đã bước vào cao trung......"
Tôi đã bị căng thẳng trong một phút rưỡi, nhưng tôi đã xoay sở được.
Có tiếng vỗ tay.
Mọi thứ đã kết thúc. Tôi giờ đã được giải thoát khỏi sự căng thẳng.
Lễ khai giảng đã kết thúc, và ngày căng thẳng của tôi cũng đã kết thúc.
“Làm tốt lắm.”
Kengo nói và vỗ lưng tôi.
"Cảm ơn."
Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ lẫm.
"Kengo à, tớ vẫn có một cảm giác kỳ lạ. cậu nghĩ đó là gì?"
"Cậu bị như thế từ khi nào?"
Khi tôi được hỏi, thì đó là lúc sau khi gặp cô gái đó.
"Tôi tự hỏi liệu tôi đã gặp một người tên Hikari trong số học sinh mới đến hay không."
Kengo bắt đầu cười.
"Cười gì vậy?"
"Đó có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã đọc về nó trong sách.
Liệu tôi đang yêu Hikari không?
Không, không thể. Tôi mới chỉ gặp cô ấy một lần.
Tôi không nghĩ cô ấy quá đẹp đến mức để tôi rơi vào tình huống đó đâu.
"Không, chắc chắn là không."
"Chúng ta hãy đi tìm cô gái Hikari này vào ngày mai vậy."
"Tớ thấy có lỗi với cô ấy."
"Quan trọng là phải tấn công trước."
Tính từ quá khứ cho đến hiện tại, Kengo chỉ mới có một người bạn gái.
Đó là vào mùa xuân năm đầu tiên của trung học.
Một ngày nọ, đột nhiên, Kengo đến gặp tôi, trông rất vui vẻ.
"Sao vậy, Kengo?"
"Chúng tớ đang hẹn hò."
"Hả? Với ai vậy?"
"Mao-chan."
Mao là cô gái chúng tôi luôn đi về nhà cùng nhau.
Tôi bất ngờ rằng mặc dù chúng tôi là người thân thiết đến như vậy, nhưng rất vui mừng cho cả hai bọn họ.
"Chúc mừng nhé!"
Hai tháng sau đó, Kengo trầm cảm.
Tôi hỏi cậu ấy có sao không, nhưng cậu ấy không trả lời.
Lời khuyên mà tôi nhận được từ Kengo
"Quan trọng là phải tấn công" vẫn đang chạy trong đầu tôi.
Kengo luôn nói về tình yêu.
Tôi không thể đưa nó ra khỏi đầu được.
Đó liệu có phải là tình yêu? Một cuộc tấn công à.
"Tớ sẽ gặp cậu vào ngày mai."
Tôi vẫn suy nghĩ về điều đó sau khi tách ra với Kengo.
Khi tôi về nhà và đi ra ngoài, có vô số những ngôi sao đang tỏa sáng.
Chúng thật đẹp.
Tôi không biết nhiều về những ngôi sao, nhưng khi nhìn chúng, tôi có thể quên đi nhiều điều.
Nó như là thiên đường đối với tôi vậy.
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm và đi đến trường cùng với Kengo.
Ngay khi chúng tôi đến trường, Kengo dẫn tôi đến một lớp khác.
“Cô gái Hikari đó là một người như thế nào?”
Lúc đó tôi đã quá lo lắng nên không thể nhớ được nhiều.
Tôi cố gắng tìm tòi lại những ký ức mờ nhạt.
"Thì... Cô ấy có mái tóc ngắn và trông trưởng thành."
"Có vô số cô gái như vậy đấy."
Rồi một cô gái cao trung với mái tóc ngắn đã đến gần.
"Cô ấy thì sao?"
Nhưng tôi cảm thấy có gì đó khác.
"Không, tớ không nghĩ là cô ấy đâu."
Sau đó, cho đến buổi sáng, tôi đã cố gắng tìm kiếm các lớp học khác nhau, nhưng...
Khi tôi đi dạo, tôi đã thấy mình ở một nơi xa lạ.
Đó chỉ là ngày thứ hai của tôi và tôi không biết nhiều về nơi này.
Tôi đã bị lạc.
"Kengo, chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Tớ không biết!"
Khi tôi tiến về phía trước, tôi thấy một cầu thang bí ẩn.
Ở cuối cầu thang có một cánh cửa.
"Đây có phải là sân thượng không?"
"Nghe có vẻ thú vị đấy."
Kengo vui mừng bước lên cầu thang.
Tôi đi theo sau Kengo.
Khi tôi đến đầu cầu thang, tôi nhìn thấy một biển báo.
Cấm Vào Sân Thượng do Hiệu Trưởng viết ra.
"Cậu không được lên sân thượng đâu."
"Thật luôn? Chả vui tí nào."
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống. Kengo trông buồn bã.
Kengo rất dễ đoán.
Bạn có thể dễ dàng nhìn thấy cảm xúc của cậu ta trên khuôn mặt.
Tôi không chắc mình đang ở đâu.
Khi tôi đang vội vàng, tôi nhìn thấy một bản đồ của trường trước mặt tôi.
Nó nằm ngay đối diện lớp học.
"Cuối cùng tớ cũng có thể đi đến phòng của giáo viên chủ nhiệm rồi."
"Tất cả là lỗi của Kengo, mày nhớ lấy."
Tôi đang từ từ trở về lớp học cho đến khi...
Ding, dong, dong!
Tiếng chuông reo lên.
"Ôi không!"
Chúng tôi vội vàng chạy vào lớp học.
Tôi không muốn đến trễ.
Tôi không muốn phải viết một bản tường trình đâu.
Khi chúng tôi vào được lớp học thì khuôn mặt của giáo viên đã đỏ bừng.
"Mấy em đã ở đâu thế?"
Điều này làm tôi run rẩy kịch liệt.
"Chúng em đã đi dạo quanh trường."
Mọi người trong lớp đều cười.
"Thôi được, tôi sẽ tha thứ cho các em vì là lần đầu tiên, nhưng lần sau các em sẽ phải viết một bản tường trình về hành động của mình."
"Em hiểu ạ."
Chúng tôi đã tránh được việc phải viết một bản tường trình, nhưng sẽ không có lần thứ hai cho chúng tôi.
Và vì thế, bốn tiếng địa ngục bắt đầu.
Câu chuyện mà giáo viên đang giảng trôi đi một cách đẹp đẽ giống như một dòng sống vậy.
Tôi tự hỏi cô ấy đang ở đâu.
Cuối cùng tôi cũng không tìm được cô ấy.
Tôi ước mình có thể nhìn thấy cô ấy.
Đó là điều tôi đang nghĩ.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ giải lao, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Một cô gái cao trung bước vào cửa.
Tôi đã nghĩ, "Ồ! Chính là cô ấy!"
Tôi hét to và bắt đầu chạy.
"Này...Kouki, mày đang đi đâu vậy?"
Tôi nghe thấy tiếng chân từ phía sau.
Đó hẳn là Kengo. Nhưng bước chân của tôi không dừng lại.
"Ừm...Hikari-san."
Mắt tôi chạm vào mắt cô ấy. Trái tim tôi lại đập nhanh hơn.
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm qua."
"Không sao đâu. Cậu đã quá hồi hộp mà."
"Họ của cậu là gì vậy?"
"Ồ, có lẽ tớ quên không nói cho cậu biết. Tớ là Hikari Ito. Rất vui được gặp cậu."
"Tớ là Kouki Hoshino. Rất vui được gặp cậu."
Khuôn mặt của cô ấy thay đổi một chút, nhưng ngay lập tức cô ấy cười và nói, "Cậu không cần phải dùng kính ngữ. Chúng ta cùng khối mà."
Và rồi cô ấy rời đi.
"Cậu học lớp nào vậy?"
Tôi đã định hỏi, nhưng cô ấy đã đi trên cầu thang rồi.
Sẽ là bất khả thi để có thể đuổi theo cô ấy được nữa.
"Cô ấy khá dễ thương."
Kengo đến bên tôi với ánh mắt trông có vẻ ghen tị.
"Chúng ta sẽ phải trao đổi số điện thoại hoặc gì đó."
"Ồ! Tao quên mất!"
Chúng tôi cười với nhau.
Lần tới khi gặp lại, chúng tôi sẽ trao đổi số điện thoại.
Hôm sau, khi tôi đến trường, tôi thấy một tấm áp phích lớn trên tấm bảng đen nói rằng, "Hôm nay là buổi giới thiệu các hoạt động câu lạc bộ. Hãy quyết định câu lạc bộ mà em muốn tham gia. Em có thể trải nghiệm từ hôm nay."
Một buổi giới thiệu về các hoạt động câu lạc bộ.
Nó chắc hẳn là đã được viết bởi giáo viên chủ nhiệm.
“Mày sẽ tham gia câu lạc bộ nào, Kengo?"
"Tao sẽ vào câu lạc bộ tennis."
Tennis. Một ký ức đắng cay quay trở về với tôi.
Tôi đã tham gia câu lạc bộ tennis khi tôi còn học trung học vì Kengo đã mời tôi tham gia.
Ban đầu, tôi có thể theo kịp tập luyện, nhưng sau cùng nó trở nên khó khăn hơn và
cuối cùng tôi đã bỏ cuộc.
Cách mọi người nhìn tôi khi tôi bỏ cuộc rất đáng sợ.
Cảm giác như một trận chiến tứ phía của Gaixia vậy. [note51805]
Vì vậy, tôi không muốn chơi tennis nữa.
Ở dưới cùng của bảng đen nơi mà giáo viên chủ nhiệm đã viết, có một danh sách các hoạt động câu lạc bộ.
Nơi đâu sẽ là nơi mà tôi sẽ tận hưởng tham gia?
Trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể tham gia câu lạc bộ tâm lý học.
Các câu lạc bộ thể thao quá khó, và tôi không thấy gì tốt trong việc tham gia câu lạc bộ văn hóa.
Tôi đã quyết định là suy nghĩ về nó chả sẽ được gì, vì vậy tôi đã đi đến buổi giới thiệu câu lạc bộ.
Họ làm rất nhiều điều thú vị và vui nhộn.
Đặc biệt là câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ là những nơi thú vị nhất.
Sau khi tất cả các buổi giới thiệu kết thúc, tôi chẳng thể quyết định được.
Cuối cùng, câu lạc bộ chiêm tinh được giới thiệu.
"Câu lạc bộ chiêm tinh hiện tại chưa có thành viên. Nhưng nếu bạn yêu thích những ngôi sao, hãy tham gia với chúng tôi."
Câu lạc bộ chiêm tinh. Sau khi giới thiệu các hoạt động câu lạc bộ, tôi vô thức đến văn phòng của cố vấn câu lạc bộ chiêm tinh sau giờ học. Sau đó, tôi thấy Hikari đang ở đó, đưa cho cố vấn một giấy xác nhận để tham gia câu lạc bộ.
"Ah! Là cậu, Kouki-kun! Cậu cũng tham gia câu lạc bộ chiêm tinh à?"
Đó là lần đầu tiên cô ấy gọi tên tôi và tôi hơi căng thẳng.
"Tôi đang nghĩ về việc tham gia câu lạc bộ chiêm tinh."
Hikari cười và nói,
"Vậy thì, tớ mong được làm việc với cậu."
Tôi cảm thấy mặt mình hơi đỏ.
Giáo viên dẫn hai chúng tôi vào phòng câu lạc bộ.
Tôi tự hỏi các hoạt động của câu lạc bộ chiêm tinh sẽ như thế nào.
Liệu có rất nhiều sách hay không?
Họ có kính viễn vọng không?
Tôi bước vào phòng câu lạc bộ với những kỳ vọng như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã nhầm ngay lập tức.
Có một căn phòng bụi bẩn, một giá sách chỉ có vài cuốn, và kính viễn vọng đã bị rớt.
Có nhiều cuốn sách bị vứt lung tung trên bàn.
Có ghế, bàn và các biển hiệu trước mặt chúng tôi.
"Thưa thầy, ... ..., như thế này là sao ạ?"
Hikari hỏi giáo viên.
Tôi cũng chuẩn bị hỏi một câu hỏi tương tự.
"Câu lạc bộ chiêm tinh này đã có hai mươi thành viên cách đây mười năm trước. Họ đến phòng câu lạc bộ mỗi ngày và có một kính viễn vọng trên mái nhà. Họ thường từng đến trường vào ban đêm và ngắm nhìn các ngôi sao. Tuy nhiên, một nữ sinh đã rơi từ mái nhà của trường. Nhiều người nói đó là tự sát. Nhưng để nói chính xác, đó là do bị bắt nạt bởi một thành viên năm cuối của câu lạc bộ chiêm tinh. Câu lạc bộ chiêm tinh khi đó đã bị đình chỉ tạm thời. Cũng vì thế mà nhiều người đã rời bỏ và để lại nơi đây. Trước khi tôi biết điều được thì đã không còn thành viên nào của câu lạc bộ nữa. Việc đình chỉ các hoạt động của câu lạc bộ đã kết thúc, nhưng mái nhà vẫn chưa thể sử dụng được. Hơn nữa, nói thật là câu lạc bộ chiêm tinh không được phổ biến lắm. Chính vì vậy, sau bảy năm không có ai ghé thăm.Giờ nơi đây là một nhà kho và em có thể thấy các biển hiệu dành cho các sự kiện."
"Tôi sẽ lấy những giấy xác nhận đó của em. Sau khi dọn dẹp, hãy tập hợp chúng lại. Hẹn gặp em sau nhé."
Người giáo viên đi xuống cầu thang.
Nơi đây đã từng có một quá khứ như vậy sao?
Thảo nào mà bạn không thể sử dụng nó được.
Hikari đeo khẩu trang và nhanh chóng vào phòng câu lạc bộ.
"Hãy dọn dẹp thôi nào."
Tôi cũng đeo khẩu trang và bắt đầu dọn dẹp.
Chúng tôi bắt đầu bằng cách quét phòng bằng chổi.
Trong quá trình đó, chúng tôi đã nói về nhiều thứ.
"Tại sao cậu lại tham gia câu lạc bộ chiêm tinh, Kouki-kun?"
"Khi tớ nhìn lên các ngôi sao, tớ có thể quên đi những thứ mà tớ không thích. Đó là lý do tại sao tớ thích ngắm nhìn các vì sao. Còn cậu, Hikari-san?"
"Hikari-san? Cậu có thể gọi tớ là Hikari mà. Từ khi tớ còn bé, bố mẹ tớ đã yêu thích các ngôi sao rồi. Họ kể cho tớ rất nhiều câu chuyện về chúng nên tớ đã luôn yêu thích các ngôi sao từ đó.”
Tôi biết gần như tất cả các ngôi sao trên thế giới này.
Hikari... Điều này trở nên rất khó để tôi gọi tên cô ấy chỉ vì cô ấy cấm tôi thêm "san" vào sau tên.
Gọi lẫn nhau bằng tên riêng à.
Tôi nghĩ rằng điều đó đã mang chúng tôi gần gũi hơn một chút.
Tôi nghĩ rằng gọi tên riêng lẫn nhau là một bằng chứng của tình yêu.
Vì vậy, nếu bạn yêu ai đó, nhưng phía bên kia không có cùng tình cảm, tôi nghĩ tôi sẽ không gọi họ bằng tên riêng đâu.
"Bố mẹ tớ cũng thích các vì sao. Nhưng tớ không nhớ gì nhiều về chúng."
"Chúng ta dường như hợp nhau đấy, phải không nào?"
“Đúng đấy."
Tôi hoàn thành một số công việc dọn dẹp và đem những thứ chúng tôi không cần thiết ra ngoài.
Tôi đặt sách trở lại vị trí ban đầu của chúng.
Tôi đã biến căn phòng thành hình dạng lý tưởng của mình.
"Bây giờ bọn mình sẽ làm gì?"
"Tớ nghe từ thầy giáo rằng chúng ta đang chuẩn bị cho lễ hội Tanabata."
"Chỉ mới bắt đầu chuẩn bị thôi à?"
"Đây chính là thời điểm trong năm đó."
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm nhiều điều hơn về việc ngắm nhìn các ngôi sao.
Chỉ là chuẩn bị thôi ư?...
Chẳng có gì ngạc nhiên khi không còn thành viên nào nữa rồi.
"Chúng ta sẽ phải chuẩn bị như thế nào?"
"Đầu tiên, chúng ta phải chuẩn bị một cành tre lớn và cắt những miếng giấy thành những mảnh nhỏ. Sau đó là kế hoạch cho các gian hàng và các thứ khác.
Nó rắc rối hơn là sự vui vẻ nhiều.
Nhưng tớ đã mong đợi lễ hội Tanabata này."
Tôi cảm thấy mình có thể làm tốt nhất có thể.
Lễ hội Tanabata được tổ chức một lần trong năm tại ngôi trường này.
Một cành tre lớn được đặt trên mặt đất, và chúng tôi viết lên những mảnh giấy nhỏ đó và trang trí nó.
Và vào cuối lễ hội, pháo hoa sẽ bắn và chúng tôi cầu mong ước muốn của mình. Đó chính là lễ hội Tanabata.
Tôi thực sự rất mong chờ, vì sẽ có nhiều gian hàng đồ ăn.
Năm nay tôi nên viết gì lên những mảnh giấy đây?
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Hikari nhìn tôi và nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
“Tớ đang nghĩ về ước muốn của mình.”
“Tớ đã làm xong việc của tớ rồi đấy.”
“Nhanh quá vậy.”
Hikari lặng lẽ lấy biển hiệu bên ngoài một mình.
Tôi muốn đi theo, nhưng Hikari không có ở đó.
Tôi không muốn bị lạc lại nếu tôi cố gắng đi tới đó nữa.
Tôi tự hỏi liệu Hikari có biết đường không.
Giáo viên bảo tôi đi đến lớp địa chất.
Tôi không hề biết nó ở đâu luôn.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra thôi.
Năm phút sau, Hikari quay trở lại.
"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lúc 6 giờ tối đấy."
"Chúng ta làm gì?"
"Chúng ta sẽ đi ngắm sao."
"Chúng ta đi đâu đây?"
Cô ấy chỉ qua cửa sổ.
"─ Đài thiên văn."
Đó là một đài thiên văn nổi tiếng trong khu vực này.
Nó còn được gọi là Đài thiên văn Địa ngục.
Phần nào của nó được gọi là địa ngục?
Có ba trăm bậc thang.
Và là một cầu thang xoắn ốc sẽ khiến bạn chóng mặt.
Tôi nghe nói sẽ rất khó khăn để lên được đó.
Tôi chưa bao giờ đến đó, nên tôi không biết, nhưng tôi có thể thấy đôi chân tôi rã rời rồi.
"Tớ không thể làm được. Tớ không thể đi được những bậc thang đó."
"Tớ đi lên đấy mỗi ngày đó. ......"
Với những lời nói ấy, tôi nhận ra Hikari yêu sao đến nhường nào.
Tôi ước gì cậu có thể cho tôi biết thêm về chúng.
"Được rồi. Tớ sẽ ở trước đài thiên văn."
"Cảm ơn nhé."
Chúng tôi được bảo phân chia và mang những gì chúng tôi cần đến đó.
Tôi về nhà và mang theo kính viễn vọng, máy ảnh và cuốn danh mục các ngôi sao mà mẹ tôi đã cho tôi.
Chúng tôi bắt đầu đi đến đài thiên văn.
Khi tôi đến, tôi thấy Hikari đang hét lên với tôi.
Bộ cậu không thấy xấu hổ sao?. Tôi vẫy tay lại.
"Hãy lên đây đi."
Tôi không nhớ gì nữa trong nửa giờ tiếp theo.
Đó là kết quả của việc leo lên một cách vô ý thức.
Khi tôi lên đến đỉnh, trái tim tôi đập nhanh hơn cả sóng biển, và việc thở cũng rất khó.
Nó thực sự rất khó khăn.
Nhưng nỗi đau tan biến chỉ trong một khoảnh khắc.
Cảnh quan từ đài thiên văn thật tuyệt vời.
Khi tôi sắp xếp máy ảnh. Hikari hét lên: “Dừng lại!”
“Tại sao không? Cậu có thể chụp ảnh bằng máy ảnh của mình mà.”
“Nếu cậu chụp bằng máy ảnh, mỗi phút của nó đều sẽ bị lãng phí. Tôi nghĩ tốt hơn là để giữ nó lại trong đầu của mình hơn là trong bộ nhớ."
Nghe lời Hikari, tôi tắt máy ảnh.
Chúng tôi nằm trên mặt đất của đài thiên văn và ngắm nhìn các ngôi sao.
Khoảng ba phút đã trôi qua.
Đột nhiên, Hikari nói: "Ngôi sao cũng có tuổi thọ đấy,cậu biết không?"
"Thật á? Chẳng phải chỉ có sinh vật mới có sự sống thôi chứ?"
Ánh sáng chiếu vào một ngôi sao trên đầu cô ấy.
"Ngôi sao xanh kia là một ngôi sao sơ sinh và ngôi sao đỏ là một ngôi sao già."
Ngôi sao xanh và ngôi sao đỏ đang tỏa sáng.
"Liệu ngôi sao có thật sự chết hay không?"
"Có, chúng có chết."
"Tuổi thọ của chúng là bao nhiêu?"
“Họ nói rằng ngôi sao sống hai triệu năm. Chúng ta, con người, không thể sống được lâu như vậy.”
“Ngôi sao cũng đang sống, vì vậy chúng ta phải sống đến phút giây cuối cùng.”
“Đúng vậy.”
“Ngày sinh nhật của tớ là khi nào nhỉ?”
Đột nhiên, cô ấy hỏi tôi một câu hỏi.
Không có cách nào mà tôi có thể biết được điều đó hết.
Nhưng bằng việc cô ấy nói ra khi đang nhìn các ngôi sao như thế có nghĩa là.......
“Tanabata?”
“Đúng vậy.”
Tôi bị sốc bởi lời nói của Hikari.
Tôi không nghĩ rằng chúng tôi đã cùng nhau. ......
Như thể chúng tôi đã được định mệnh sắp đặt để gặp nhau như Hikoboshi và Orihime vậy.
“Tớ cũng có ngày sinh nhật là ngày Tanabata.”
“Không thể nào! Thật á?”
“Yeah.”
“Đây chính là định mệnh.”
Khoảng năm phút đã trôi qua kể từ thời điểm đó.
Hikari bắt đầu nói để phá vỡ cuộc nói chuyện im lặng này.
“Đó là sao Ngưu Lang,” cô ấy nói trong khi chỉ ngón tay vào bầu trời.
Tôi không biết nó là cái nào.
“Cái nào vậy?”
“Cậu phải tự tìm nó thôi.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy ra một cuốn danh mục các ngôi sao từ túi của tôi.
"Đó là cái gì vậy?"
Hikari hỏi tò mò.
"Mẹ tớ đã đưa nó cho tớ."
"Mẹ cậu cũng thích những ngôi sao à?"
"Bà ấy luôn yêu thích các ngôi sao. Bà ấy đã đến rất nhiều nơi."
"Oh, thật tuyệt vời."
Khi tôi đang tìm kiếm nó trong cuốn sách ảnh, tôi tìm thấy các hình dáng của Altair.
Tôi so sánh nó với bầu trời đêm và tìm kiếm xem nó đang ở đâu.
“Kia chính là sao Ngưu Lang.”
“Bên cạnh đó là sao Chức Nữ.”
Ngưu Lang và Chức Nữ. Hình như tôi đã từng nghe về chúng trước đây.
“Hai ngôi sao đó tượng trưng cho ai vậy?”
“Chúng đại diện cho thần Orihime và Hikoboshi.”
“Tớ hiểu rồi.”
Trước khi tôi biết được, thì hai mươi phút đã trôi qua.
“Tôi nghĩ hôm nay đến đây thôi.”
Hikari đang chuẩn bị xuống từ đài thiên văn.
Lúc đó, lời nói của Kengo xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi phải trao đổi số điện thoại hoặc gì đó.
Đúng vậy. Chúng ta cần trao đổi số điện thoại.
"Đợi đã."
Hikari nhìn lại tôi và trao cho tôi một cái nhìn kỳ quặc.
“Hãy trao đổi số điện thoại nhé.”
“Oh. Đúng nhỉ. Hãy trao đổi số điện thoại nào.”
Chúng tôi trao đổi số điện thoại của mình qua mã QR.
Cuối cùng tôi đã có thể có được số điện thoại của cậu ấy rồi.