Chương 3: NHỮNG NGÔI SAO SÁNG Ở TOKYO
Trans: Ám Nguyệt Vô Ảnh
Edit: Midzuki
Đó là vào cuối tháng Tư. Dòng chữ bí ẩn kia khiến tôi cảm thấy vừa bối rối lại vừa bàng hoàng.
“Hãy tới Tokyo.”
Tôi không hiểu ý của nó là gì. Đây là Hiroshima.
Sẽ mất khoảng bốn tiếng để đến được Tokyo.
Chuyến đi này sẽ khiến tôi tốn rất nhiều tiền.
Lúc nào chúng ta sẽ đi và xuất hành ở chỗ nào cơ chứ?
Trong đầu tôi tràn ngập vô số câu hỏi khác nhau.
“Tại sao chứ?”
“Cùng tới Tokyo trong chuyến đi hai ngày một đêm để ngắm sao nào!”
Ý nghĩa của việc đi đến tận Tokyo để ngắm sao là gì vậy?
“Tại sao lại là Tokyo?”
“Nơi đó thường rất vui.”
Hẳn là Tokyo được coi là vui đi.
Nhưng tôi đang cảm thấy buồn chán hơn so với những gì tôi muốn đi.
Chúng tôi nói chuyện khoảng 1 tiếng..
Tôi đã bị ép buộc đi đến Tokyo.
Đây rõ ràng là một loại bắt cóc nào đấy rồi.
Nhưng tôi biết rằng điều đó là vô vọng bất kể tôi nói gì.
Tôi quyết định sẽ dành hai ngày tới trong Tuần Lễ Vàng với Hikari.
Note: Tuần lễ Vàng là dịp để người dân, đặc biệt là người lao động nghỉ xả hơi sau những ngày tháng làm việc vất vả, đồng thời trong tuần lễ này, có nhiều lễ hội diễn ra cũng như các ngày lễ quan trọng của Nhật Bản như Showa, Kỉ niệm Hiến Pháp, ngày trẻ em, cùng với đó là những ngày nghỉ lễ cố định nên đây được coi là tuần lễ thư giãn của người dân nhật bản trong năm.
Và cứ thế,ngày khởi hành cũng đã đến.
Chúng tôi gặp nhau lúc 8 giờ sáng tại ga Onomichi.
Tôi đến lúc 7:50 và chờ đợi cô ấy.
Mười phút trôi qua và giờ đã là 8 giờ rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Tôi tự hỏi cô ấy có bị cảm không. Cô ấy chắc là không bị ốm đâu nhỉ?
Hay là có việc gấp xảy ra?
Nhưng thú thật, bản thân tôi cũng đang cảm thấy rất vui mừng.
Tôi thật sự đã muốn ngủ suốt xuyên suốt cái Tuần Lễ Vàng này.
Đến lúc 8:10 khi mà tôi chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã nào", vai tôi bị túm chặt lại.
Tôi quay lại và thấy Hikari đến đây với một cái ba lô lớn.
Đây chỉ là chuyến đi hai ngày thôi. Vậy mà cô ấy chuẩn bị như đang đi trong một chuyến đi kéo dài một tuần ấy.
"Tớ vừa mới chuẩn bị xong và tớ bị trễ một chút."
"Tớ đã đợi mười phút rồi đấy."
"Vậy thì đi thôi nào."
Cô ấy không để ý tới sự khó chịu của tôi và bước đi về phía ga tàu.
Tôi theo Hikari trong sự bực dọc.
Chúng tôi lên chuyến tàu Shinkansen và đi đến Tokyo.
Trong suốt thời gian đó, chúng tôi chơi bài và chơi UNO.
Hikari không giỏi các trò chơi về trí não như trò chơi bảy lá hoặc 51 lá.[note53417]
Vì vậy, chúng tôi đã chơi Baba suốt ba giờ đồng hồ.[note53418]
Cô ấy phát chán trong khi nhìn vào quân joker.
Những trò như UNO đôi khi cũng khó để chơi hết được.
Tôi đã ngủ trong một tiếng kế tiếp.
Khi tôi tỉnh dậy, "Trạm tiếp theo, Tokyo. Cửa ra của bạn ở bên trái."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tiếng thông báo phát ra.
Cuối cùng tôi đã được thoát khỏi cái địa ngục mà tôi đã ở đó quá lâu rồi.
Tôi không còn cảm thấy đôi chân của mình đang chạm đất nữa.
"Hãy lên xe buýt trước mặt này đi!"
Cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi.
Khi chúng tôi lên xe buýt, tôi đã được xem về lịch trình của ngày hôm nay.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ đi đến Tokyo Sky Tree [note53419] . Sau đó chúng ta sẽ đi đâu đó để ăn trưa, di chuyển tiếp và ở lại khách sạn."
Tôi sẽ tiêu tốn bao nhiêu chục ngàn yên chỉ trong một ngày hôm nay đây?
Tôi đã sợ đến mức mà tay tôi phải run lên.
Nhưng tôi ổn với điều đó.
Tôi có thể ở bên Hikari. Vậy thì, hãy tận hưởng nó thôi.
Và tôi phải thổ lộ tình cảm của mình với ...….
Sau một chuyến tàu 30 phút, chúng tôi đến trạm nơi Skytree tọa lạc ở đó.
Skytree rất cao khi tôi nhìn nó trước mặt mình.
"Wow, nó cao quá!"
Không có gì ngạc nhiên vì nó cao tận 634 mét lận.
Ngay khi chúng tôi vào bên trong, chúng tôi đi thang máy lên trên tầng có boong thiên văn học.
Khi tôi đến boong thiên văn học, đôi chân tôi khựng lại trong thang máy.
"Sao vậy? Hãy đi ngắm khung cảnh thành phố Tokyo nào."
Đôi chân tôi cứng đờ.
Tôi đã cố gắng tập trung để bước tiếp, nhưng ngay lập tức nó lại hạ xuống.
Tôi đã luôn sợ độ cao.
Lần cuối cùng tôi đến tháp quan sát, tôi chỉ vừa đủ chịu được thôi.
"Đi nào."
Cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi.
Sau đó, tôi thấy mình đang đứng trên nền sàn trong suốt.
Tôi nhìn xuống và thấy đôi chân và đầu của mình trở nên rã rời.
Trong đầu tôi đang reo lên tiếng chuông báo động.
Đây là khu vực nguy hiểm. Đây là khu vực nguy hiểm, không ai được phép vào đây.
Nếu cái kính này vỡ và tôi bị rơi xuống thì sao?
Tôi nhìn bên cạnh và thấy có khoảng mười người trên đó.
Mười người có thể sẽ bị rơi xuống.
Nếu nó rơi, điều gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ nghĩ gì vào thời điểm mà mình đang rơi nhỉ?
Tôi sẽ nghĩ điều gì nhỉ? Đó có được coi là ánh sáng trước khi chết không?
Bố, mẹ và em gái của tôi đã chết từ lâu.
Cảm ơn mọi người vì tất cả.
Tôi nghĩ mình có thể đang chết.
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu sẽ không rơi xuống đâu”
Hikari đến gần và nhảy lên đó.
Lần này tôi đã sẵn sàng để chết.
Nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt tôi.
“Woooooooo !!!!”
Tôi hét to, chẳng màng đến những người xung quanh.
Điều đó cho thấy tôi đã sợ hãi ra sao.
Tôi không thể tiếp tục nữa.
Hikari nhìn tôi với ánh mắt vô vọng và đặt tôi trở lại sàn.
“Cảm ơn, …….”
“Tớ cũng xin lỗi.”
Hikari dường như cảm thấy một chút hối hận.
“Hãy đi mua cái gì đó để quên đi chuyện vừa rồi nào.”
“Yeah.”
Chúng tôi lên thang máy xuống tầng dưới và đi đến một cửa hàng bán đồ của Sorakara-chan tại Sky Tree.
“Nè nè. Hãy thử món này đi.”, Cô ấy nói bằng giọng đáng yêu.
Tôi nhìn vào và thấy rằng chúng là hai màu khác nhau của một mô hình Sky Tree Tokyo.
Một cái màu xanh và một cái màu đỏ.
"Tớ cũng phải mua một cái sao?"
"Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ có đồ đôi đấy.”
Đây
là cái mà mọi người hay gọi là đồ đôi à? Nó hơi gây tranh cãi đấy.
Đó cũng là điều mà tôi luôn muốn làm.
Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn trả lời: “Okay.”
“Vậy mua một cái nữa cho tớ đi.”
“Chẳng phải là nó được dùng để thay cho lời xin lỗi sao?”
"Tớ đâu nói là tới sẽ mua cho cậu.", Hikari hay có thói quen ép buộc những điều không thoải mái đến với người khác.
Cái sàn trong suốt và chiếc móc khóa này.
Nhưng có lẽ đó chính là điều tôi thích về cô ấy.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mua đồ cho chính mình.
Chúng tôi gắn chiếc móc khóa vào điện thoại của nhau.
“Chúng ta trông giống như là tình nhân của nhau ấy.”
Thật vậy. Nhưng nếu bạn hỏi tôi, thì chúng tôi không phải là người yêu.
Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi. Làm sao chúng tôi có thể làm điều đó được?
Sau khi mua sắm xong, chúng tôi quyết định đi ăn trưa tại một quán cà phê gần đó.
Hikari và tôi quyết định ăn cùng một loại bánh pancake.
Bánh pancake rẻ và ngon, vì vậy với mức giá này của chúng như hiện tại là hợp lý.
Sau khi ăn bánh pancake, chúng tôi đi ra ngoài và Hikari nắm lấy cánh tay tôi.
“Vậy thì chúng ta đi đến nơi tiếp theo thôi nào.”
Nơi tiếp theo là nơi nào?
Sau năm phút đi bộ, chúng tôi dừng chân tại một tòa nhà.
Trên đó có chữ "Konica Minolta Planetarium".[note53420]
Cái tên gì thế này? Konica Minolta là gì?
Khi tôi đang tự hỏi về điều đó, Hikari đã đi đến bàn lễ tân một mình.
Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã đặt hẹn trước hay chưa.
Không mất nhiều thời gian để họ cho chúng tôi vào.
Một khi vào bên trong, tôi thấy mình đang ở trong một cơ sở dạng mái vòm.
“Hãy ngồi vào cái ghế mây này.”
“Ghế mây?”
Hikari ngồi trên cái ghế mây và nhìn lên.
Tôi cũng ngồi lên cái ghế mây. Nó rất mềm.
“Cung thiên văn sẽ sớm bắt đầu trình chiếu.”
“Đây có thể là lần đầu tớ được ở bên trong cung thiên văn.”
Trong suốt 15 năm cuộc đời tôi chưa bao giờ đặt chân đến một cung thiên văn.
“Cậu thì sao?”
“Tớ mới chỉ tới đây một lần thôi.”
“Khi nào”
“Lúc tớ mới 2 tuổi.”
“Cậu nhớ được từ hồi đó luôn à?”
“Mang máng thôi.”
Tôi còn không nhớ là mình học tiểu học từ khi nào.
Ngày càng có nhiều người tụ tập tại đây.
Còn chưa tới 5 phút nữa là đến giờ bắt đầu.
“Người dẫn chuyện sẽ kể cho chúng ta rất nhiều thứ đấy, nên hãy chăm chú lắng nghe nhé.”
“Okay.”
Bất chợt, ánh đèn chợt tắt và đài thiên văn bắt đầu.
“Xin chào mọi người. Chào mừng tới đài thiên văn Konica Minolta. Hãy để tôi đưa các bạn đến với sự kỳ diệu của dải ngân hà.”
Người dẫn chuyện nói thêm vài từ nữa. Ne volez pas nos oeuvres, bande d'ordures.
Người dẫn chuyện chào chúng tôi, rồi một bài hát nhỏ được chạy và bầu trời sao xuất hiện phía trên chúng tôi.
“Chúng ta sẽ nói về Tam Giác Mùa Xuân."
Tất nhiên là tôi chưa bao giờ được nghe về Tam Giác Mùa Xuân, mùa duy nhất mà tôi biết đó là
Tam Giác Mùa Hạ.[note53421]
“Tớ mới chỉ nghe về tam giác mùa hạ thôi.”
“Tam Giác Mùa Xuân là vòng cung kết nối Bắc Đẩu trong chòm sao Đại Hùng, Sao Đại Giác trong chòm sao Đại Phu [note53422], và sao Bông Lúa Của Cung Xử Nữ.”[note53423]
Tôi không hiểu cậu đang nói cái quái gì.
Đại Giác là gì?
Tên này nghe giống như một người trong lịch sử thế giới vậy.
Nếu có thêm một chữ “S” ở cuối, đó sẽ là một người trong lịch sử thế giới.
Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Hikari dường như biết người dẫn chuyện đang nói gì.
Ngay thời điểm đó, vòng cung lớn
mùa xuân xuất hiện trực tiếp trên đầu chúng tôi.
"Wow, đẹp quá!"
Tôi nghe từ ghế bên cạnh.
Sau đó, có rất nhiều cuộc nói chuyện về các chòm sao.
Chương trình của tòa thiên văn kết thúc và đã đến 15:00 giờ.
Chúng tôi phải tìm một khách sạn.
Khách sạn ở đâu đây? Tôi rất tò mò.
"Khách sạn ở đâu thế?"
"Nó ở đằng kia kìa."
Hikari chỉ sang phía bên kia.
Tôi nhìn theo hướng đó và thấy một tấm biển hiệu ghi “khách sạn tình nhân”.
"Một khách sạn tình nhân!?"
“Nó nằm phía sau cơ.”
Phía sau nó là một khách sạn đàng hoàng.
"Cảm ơn trời đất.”
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Hikari tiếp tục gặng hỏi, nhưng tôi lờ cô ấy và đi thẳng đến khách sạn.
Tôi đến khách sạn, đi qua quầy lễ tân và đi vào trong.
Căn phòng rộng tầm bằng với phòng câu lạc bộ chiêm tinh.
"Chỉ có một phòng à?"
"Cậu không thể yêu cầu hai phòng đơn được."
“Tớ hiểu.”
"Thế thì chỉ có một giường để ngủ sao?"
"Có lẽ là vậy."
"Vậy thì chơi Baba đi."
Lạy Chúa. Từ đó nó giờ đối với tôi giống như địa ngục vậy.
Nó khiến tôi hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào ban sáng.
“Cậu không cảm thấy chán à?”
“Làm sao tớ có thể thấy chán được?”
Tôi không hiểu tại sao mình lại không thấy chán.
Thường thì sau mười lần chơi, tôi sẽ cảm thấy chán.
Tôi nghĩ là tôi đã chơi nó hàng trăm lần rồi.
Ngay từ đầu, có điều gì thú vị về trò chơi Baba-rufu?
Tôi chả biết một điều gì về nó hết.
Nó chỉ là hai người rút bài. Nếu bạn không có một con la [note53427], người còn lại sẽ luôn có một con.
Nếu có bốn hoặc năm người, thì sẽ rất vui để xem ai có con la.
Rút bài chỉ với hai người thì nó không vui chút nào.
“Tớ không thích nó.”
“Vậy mai tớ sẽ đưa cậu đến Sky Tree.”
Sky Tree. Cái tháp Sky Tree mà đem lại những ký ức không tốt đó.
Tôi không bao giờ muốn đến nơi đó nữa.
Nơi đó cảm giác như một mối nguy hiểm vậy.
“Được rồi.”
Quãng thời gian địa ngục lại bắt đầu.
Bên ngoài trời trở tối, và hẳn là đến giờ ăn tối.
Tôi đang chơi dở ván Baba-rufu.
“Chúng ta nên đi nhanh chóng đi ăn thôi.”
"Yeah, chắc chắn rồi. Nốt ván này."
Tôi biết tôi không thể hoàn thành nó được.
Điều tiếp theo mà tôi biết, đó là trời đã tối đen.
Trời tối đen như mực. Tôi nghe thấy tiếng dạ dày của mình trong ánh sáng.
Cuối cùng chúng tôi đã đi ra ngoài để đến một nhà hàng.
“Tớ mệt quái.”
“Tớ thì vẫn đang vui.”
“Thật tuyệt vời.”
Chúng tôi đi bộ đến một nhà hàng và đặt một chiếc hamburger.
Chúng tôi nói chuyện cho đến khi hamburger đến.
“Cậu có anh chị em ruột không?”
“Có, tớ có một đứa em trai.”
“Cậu nhóc đó thế nào?”
“Nhóc ấy rất ngọt ngào và luôn quan tâm đến tớ. Khi tớ phải nhập viện vào một lần nọ, thằng bé luôn chăm sóc cho tớ. Nó cũng ngốc giống như tớ, nhưng rất vui tính.”
“Tớ hiểu.”
Tôi đã mường tượng được ra một bức tranh có những khung cảnh đại khái trong đầu.
“Cậu có anh chị em ruột không, Kouki?”
“Không, tớ không có.”
“Thật á? bất ngờ đấy.”
“Tại sao cậu lại bất ngờ?”
“Không, tớ đã có cảm giác rằng có thể cậu đã có rồi”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, một chiếc hamburger đã được đưa tới.
“Nó trông ngon quá đi.”
Hikari đang ăn nó như thể nó rất ngon vậy.
Tôi yêu cái khuôn mặt đó. Tôi muốn nhìn thấy nó nhiều hơn.
Tôi làm theo Hikari và ăn nó, nhưng thật sự quá ngon luôn.
Tôi cảm thấy như tôi sắp gục ngã vậy. Có thứ như thế trong thế giới này sao?
Tôi đã ăn xong và quay trở lại khách sạn.
Trong khi Hikari đang tắm.
Tôi mở cuốn sổ khoa học của mình và đọc.
….
Tôi nghe thấy tiếng gì đó vừa rơi ra.
Nó đến từ túi của Hikari.
Nhìn xung quanh túi của Hikari, có một viên ngọc ruby ở đó.
“Cậu đang làm gì thế?”
Hikari đang đứng đó, chỉ mặc một cái khăn tắm. [note53425]
Tôi có thể nhìn thấy một ít bầu ngực của cô ấy và tôi có cảm giác rằng tim mình đang đập nhanh hơn.
“Tại sao cậu mặc như vậy?”
“Cậu không thích sao?”[note53424]
“Thôi nào, đi mặc quần áo vào đi.”
“Cậu không cần phải nói thế đâu.”
Hikari quay trở lại với trang phục của mình.
“Này, cái chìa khóa này là gì vậy?”
“Nó được tặng cho tớ bởi một người rất quan trọng của tớ từ lâu.”
“Một người quan trọng?”
“Tớ không nhớ là ai, nhưng mà…”
Có điều gì đó làm tôi phiền muộn.
Nhưng tôi bỏ qua nó và mở cuốn sổ khoa học của mình.
“Cậu đang học gì thế?”
“Sắp kết thúc học kỳ rồi. Tớ đang cố ghi nhớ một số thuật ngữ.”
“Cậu khá là chăm chỉ đấy.”
“Tớ chưa bao giờ có điểm dưới 7.”
“Oh, đó quả là một sự mỉa mai. Tớ nhớ tớ từng có điểm 3 và 4.”
[TL Note: Cụ thể ở đây cho dễ hình dung thì liên tưởng đến thang từ A-F nhé]
“Không sao cả. Tớ chưa từng phải học lại một năm nào.”
Tôi nghĩ việc học lại một năm hay không không quan trọng lắm.
“Cậu mau đi tắm đi.”
Tôi đi tắm và khi tôi ra khỏi phòng, căn phòng đã trở nên tối đen.
Căn phòng tối đen. Hikari đã ngủ trên giường.
Mới chỉ đúng 11 giờ thôi mà nhỉ.
Tôi đến nằm bên cạnh Hikari và cố gắng để ngủ.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hikari gần kề bên cạnh của tôi.
Tôi che giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình dưới chăn và đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, chúng tôi thức dậy sớm, đi tàu siêu tốc và về nhà.
Tất nhiên, điều duy nhất tôi làm trên đường về nhà là rút ra những tấm bài trong bộ bài Baba.
Giữa ván chơi, tôi nghe thấy điện thoại của mình đang reo.
Tôi nhìn vào máy và thấy là cuộc gọi từ Kengo.
“Cậu đang đi hẹn hò, phải không?”
“Sẽ là như vậy. Nếu tớ tỏ tình…”
Tỏ tình. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó.
Tôi phải nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình.
Bây giờ hay không bao giờ. Tôi đã sẵn sàng nói.
“Hikari, có một điều tớ muốn nói với cậu…”
Khi tôi nhìn về phía trước, Hikari đã nhắm mắt.
“Thật vui quá đi…”
Cô ấy đang nói trong khi ngủ. Tôi nuốt nước bọt và nhìn lên bầu trời.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Có vẻ như bây giờ là quá sớm để tỏ tình, tôi đoán vậy.