Chương 1 : Phần mở đầu
Trans: Moonlight Shadow
Edit:Midzuki
Cách đây mười năm, vào lễ Tanabata[note51787],
Mẹ tôi đã tặng cho tôi một viên ngọc ruby.
Bà ấy nói, "Đây là viên đá quý của tháng bảy này. Hãy giữ gìn nó tốt nhé con."
Tôi bực bội vì mẹ đã mua viên ruby mà không hỏi ý kiến của tôi gì cả.
"Tại sao mẹ lại mua cái này! Con chỉ muốn một món đồ chơi thôi mà!"
Tôi không hề biết giá trị thực sự của những viên ruby này.
Tôi cũng chẳng biết liệu chúng có đắt hay không nữa.
Thà rằng tôi có một món đồ chơi để sử dụng còn tốt hơn.
Mẹ tôi ấy vậy mà lại cảm thấy phiền lòng.
"Con có thể giữ viên đá quý này.
Nếu con không muốn nó, con có thể cho ai đó khác hoặc cứ vứt nó đi cũng được."
"Thôi được rồi. Mua vài món đồ chơi cho con đi”
“Lần sau con nhé. Thôi thì hôm nay là lễ hội Tanabata nên mẹ phải chuẩn bị đồ đạc nữa."
Tôi cũng đã chuẩn bị đồ của mình và cùng bố tôi đi đến lễ hội Tanabata.
Có một nhánh tre lớn ở trên sân trường cao trung.
Tôi quyết định viết ước nguyện của mình trên một tờ giấy nhỏ.
“Mình nên viết gì được nhỉ?”
Bố tôi đã viết ước nguyện của mình.
“Bố ơi, bố đã viết gì vậy?”
"Mong rằng thu nhập của bố ổn định."
"Thu nhập là gì vậy bố?"
"Con không cần phải biết."
Sau khoảng năm phút suy nghĩ về việc viết điều gì,
Tôi đã viết, "Tôi muốn có một món đồ chơi."
Đó là ước nguyện tuyệt vời nhất mà tôi đã từng ước.
Sắp sửa có bắn pháo hoa.
Tôi được nghe rằng nếu bạn ước trong lúc bắn pháo hoa, ước nguyện của bạn sẽ trở thành sự thật.
"Nhìn. Nhìn kìa, Kouki. Những ngôi sao rất đẹp chẳng phải sao."
"Chúng rất đẹp."
"Nghe này, Kouki. Khi chúng ta chết, chúng ta trở thành những ngôi sao đấy."
"Trở thành một ngôi sao?"
Trở thành một ngôi sao ư. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì.
"Đó là những gì họ nói vậy."
"Chúng ta có thể được chọn trong số ngôi sao đó không bố?"
"Con có thể chọn được nếu con sự khát khao mạnh mẽ."
"Vậy thì con sẽ là Hikoboshi[note51788]."
"Altair à."
"Altair?"
"Đó là tên của ngôi sao Hikoboshi đấy con. Còn Vega là Orihime[note51789]."
"Vậy hả bố."
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì đếm ngược để bắn pháo hoa đã bắt đầu.
Tôi không thể ngừng sự phấn khích của mình.
"Ba, hai, một."
"0."
Tôi nghe thấy tiếng vút.
Boom!
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm.
"Wow, nó đẹp quá."
Tôi tiến về phía trước để nhìn kỹ hơn.
Điều tiếp theo mà tôi biết thì, tôi đã lạc mất cha mình khỏi tầm mắt.
"Oooooh!"
Tôi nghe thấy tiếng khóc từ nơi nào đó.
Tôi đi theo hướng tiếng khóc và tìm thấy một cô bé cùng tuổi với tôi.
"Cậu có sao không?"
"Mẹ tớ đi mất rồi."
Tôi không không rằng sẽ có ai đó bị lạc giống như tôi ở đây.
Tôi muốn giúp cô ấy hơn cả những vì sao rực sáng kia và màn pháo hoa rực rỡ kia.
Tôi đang cố gắng tìm cách làm cho cô bé ấy ngừng khóc.
Tôi lấy ra một viên ruby từ túi của mình.
"Cậu muốn cái này không?"
Khoảnh khắc mà cô bé nhìn thấy nó, cô bé ấy mỉm cười rồi nói, "Tớ muốn nó!"
Cô bé ấy cười.
"Cậu có thể giữ nó."
Cô bé vui mừng lấy nó.
"Nhìn lên bầu trời đi."
Cô bé nhìn lên bầu trời.
Những ngôi sao và cánh hoa đang rơi.
Ước nguyện của tôi là...
Tôi muốn một món đồ chơi.
Quả là một điều ước ngốc nghếch.
Tôi muốn ước cho người khác.
Tôi nói ước nguyện của mình ra thật to.
Cô bé nhìn tôi và cười.
"Cảm ơn cậu. Nhưng lúc cậu nói lên ước nguyện của mình cậu không được phép nói to như thế.”
"Thật sao?"
Chúng tôi cười với nhau.
"Tớ cũng mừng khi được gặp cậu vì tớ đã có được một viên Ruby."
"Thật tốt vì cậu nói vậy."
"Tớ cũng ước cho cậu những điều tốt lành nhất."
Cô bé cũng nói ra ước nguyện của mình.
"Hãy nói ước nguyện của cậu một cách kín đáo."
‘Tôi nghĩ tôi vừa nghe được điều gì đó.’
Tôi quay đầu đi và giả vờ là mình không nghe thấy.
Tôi có cảm giác là chúng tôi sẽ gặp nhau ở đâu đó thôi.
“Bye, Bye.. Gặp lại cậu sau nhé."
Pháo hoa đã kết thúc và chúng tôi đã chia tay.
Cha tôi đến và tôi đã có thể về nhà.
Cô bé ấy an toàn chứ?
Trong khi nhìn lên bầu trời, Vega và Altair đang tỏa sáng.