“Mai.. đã tỉnh rồi ạ…”
Giáo viên đã gọi điện cho tôi, thông báo về tình hình sức khoẻ của Mai trước khi lễ hội văn hoá bắt đầu 1 tiếng. Dường như thầy ấy có vẻ đang có ý chúc mừng cho tôi, nhưng tôi thì chỉ biết cười trừ với thầy ấy.
Nhìn thấy những gì hai đứa chúng nó làm với nhau, làm sao mà tôi còn cảm xúc tình ái gì với cô ta được nữa.
Nhưng tạm thời thì không được để những cảm xúc đó của tôi lộ ra được. Phải giữ những suy nghĩ thật của mình đi thật sự khó chịu quá đi mà.
“Senpai, anh ổn chứ?”
“Ah, Karen đấy à. Anh vẫn ổn, cảm ơn em.”
“Anh không cần phải cố gượng làm gì đâu. Hẳn là anh cũng đang cảm thấy bất an khi nghe tin Hidaka-senpai tỉnh lại đúng không?”
“Ừ, đúng thế.”
Karen đến phòng CLB khi lễ hội chuẩn bị bắt đầu, ngay lập tức thấy tôi với cái biểu cảm khó chịu kia. Dần dần tôi bắt đầu nghĩ, em ấy có một linh cảm đặc biệt với tất cả những cảm xúc của tôi.
“Anh không phải lo đâu. Chúng sẽ không thể hé răng một lời nào về việc em là người hành hung chúng đâu”
“Nhưng mà sao em chắc chắn được như vậy chứ..”
“Em đã chuẩn bị hết tất cả khi cần thiết rồi. Nhưng quan trọng hơn, không phải chúng ta đã hẹn rằng sẽ tận hưởng hết cả lễ hội văn hoá ngày hôm nay rồi sao? Không phải anh cũng đang mong đợi nó bấy lâu còn gì?”
Karen vẫn trông vô cùng bình thản, bất chấp việc phải nghe tin nạn nhân mà mình hành hung vừa mới tỉnh lại.
Nếu như em ấy đã tự tin đến vậy, chắc tạm thời mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Dù sao thì, Karen nói đúng, tôi đã cố gắng rất nhiều để chuẩn bị cho lễ hội, vậy nên không có lí do gì để tôi phải bận tâm, kể cả có là chuyện của Mai.
“Vậy thì, Karen, xõa hết mình ngày hôm nay thôi nào.”
“Yay!”
Lễ hội văn hoá đã chính thức mở cửa, và khuôn viên trường trở nên đông nghịt người, không chỉ là học sinh trong trường mà còn cả những khách ở ngoài tham dự nữa.
Trái với không khi náo nhiệt ngoài kia, thì không gian của CLB Văn hoá Nghệ thuật của tôi lại khá trầm lắng. Không phải vì không có người tham dự, mà là vì họ đang chú tâm đọc những tác phẩm mà chúng tôi đã viết.
“Câu chuyện này, thú vị thật đấy!”
‘Cảm…cảm ơn rất nhiều ạ…”
Một cậu bé chắc tầm cấp hai cầm lấy tác phẩm của tôi lên, và dành cho tôi những lời khen có cánh.
Ahh, thì ra đây là cảm giác sung sướng khi được người khác công nhận những gì mà mình đã bỏ ra sao….
“Mặt anh trông kì cục lắm đó, Senpai.”
“Thôi đi nào, đâu phải lúc nào những gì anh viết ra cũng được người khác khen ngợi đâu…”
“Cũng đúng nhỉ? Nhắc lại làm em nhớ về ngày xưa quá. Bởi vì, năm ngoái á, em cũng giống cậu bé kia, cũng đã đọc những gì anh viết ra để rồi mê mẩn đến giờ.”
“Ừ nhỉ, em nhắc anh cũng mới nhớ. Karen mới bắt đầu nhập học ở đây hồi năm ngoái nhỉ?”
“Giờ anh mới nhớ ra hả?”
“Không, anh vẫn luôn nhớ về nó chứ, nhớ về cô học sinh mới đến này đã trân trọng những gì anh đã viết ra như nào mà.
“Bởi những gì anh viết ra đã thực sự thu hút em, và được tham gia CLB cùng anh cũng thực sự tuyệt vời.”
“Thật ư? Nếu vậy thì không uổng công anh gắn bó với nơi này cả năm vừa rồi rồi, bởi vì anh đã có em ở bên hỗ trợ mà.”
“... Được rồi mà. Này, Senpai, hay là chúng ta đi tham quan các quầy khác nữa đi nhé, đột nhiên em thèm ăn crepe.”
“Được thôi, anh cũng đang muốn ăn gì đó.”
Thế là cả hai quyết định ra ngoài tham quan lễ hội. Tôi có hơi lo việc cả hai đi với nhau sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng mọi người xung quanh dường như lại chẳng để ý đến chúng tôi, vậy nên chắc cũng không có gì đáng lo.
“Ah, Karen, có kem dính trên miệng em này.”
“..Cảm ơn anh.”
“Karen, anh bắn trúng rồi này.”
“Anh giỏi lắm, Senpai.”
“Thật…thật đáng sợ…cái căn nhà ma đó…”
“Tiếng hét thất thanh của anh đáng yêu lắm đó, Senpai.”
“Anh đâu làm khác được chứ…”
Thời gian cứ thế trôi, thoắt cái trời đã tối sầm lại.
Lễ hội đã kết thúc, và mọi người đang ở lại dọn dẹp phần tàn dư sau lễ hội.
“Ah ~ Mệt thật đấy, ước gì được đi onsen[note56224] ngay bây giờ nhỉ…”
“Anh muốn nó đến vậy cơ à? Vậy sao một lúc nào đó, chúng ta không thử đến phòng tắm đôi[note56225] hay tắm cùng nhau nhỉ?”
“Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cái đó nữa…”
“Còn em.. thì sẵn sàng rồi đó.”
“Eh?”
Em ấy sát lại thật gần tôi.
“Cả ngày hôm nay, em đã suy nghĩ mãi đó. Em yêu anh, từ tận đáy lòng. Vì thế mà, em muốn mối quan hệ của chúng ta phải thật sâu đậm hơn nữa. Nên…nên là…”
Tôi hiểu những gì em ấy muốn nói… Hẳn rồi, em ấy không phải là một lựa chọn, mà em ấy thực sự là một người quan trọng với tôi. Vì những gì em ấy đã làm cho tôi, hẳn là tôi cũng nên trao lại cho em ấy những gì xứng đáng với tình cảm em dành cho tôi.
[Có tin nhắn LINE à]
Có thông báo ai đó gửi tin nhắn cho tôi từ LINE. Và…đó là Mai.
“Akihiko-kun, tớ cô đơn quá… Đến với tớ đi mà…”