“Cái đ** gì thế?”
Đó là những gì tôi vô thức bật ra khi nhìn thấy cái tin nhắn đó.
Tôi thầm nghĩ: [Sau tất cả những gì cô đã làm, cô vẫn muốn chăn dắt tôi thêm nữa ư?]
Tuy nhiên đâu đó sâu thẳm trong tôi vẫn còn lo lắng cho Mai. Kể ra từ lúc cô ta bị hành hung, tôi chưa hề đến thăm lấy một lần. Hẳn là cô ta muốn tôi đến để an ủi khi mình bị tổn thương.
Nhưng tôi đã xác định tình cảm của mình rồi. Cảm xúc tôi dành cho Mai đã hoàn toàn bị cô ta làm cho tan vỡ. Tôi vẫn chưa quên những kí ức vui vẻ cùng cô ta, nhưng tôi cũng không muốn nhớ lại, cũng không muốn phải tiếp tục với một kẻ đã giấu diếm ngoại tình sau lưng bạn trai mình.
Tôi hận cô lắm đấy, Mai, cô có biết không hả?
“Chết tiệt, quên không chặn số của cô ta. Phải làm ngay không có khi để đó mình lại quên mất… Uwahh!”
Cô ta lần này còn gọi luôn cho tôi, không nhắn tin nữa. Có dập máy cũng không ăn thua, vì cô ta sẽ gọi lại đến khi nào tôi chịu bắt máy mới thôi.
“Anh phải làm gì đây, Karen?”
“Đáng ra lúc đó em nên đập nát luôn cái điện thoại của cô ta, bất cẩn thật. Kệ đi anh, coi như cô ta chỉ là ruồi nhặng bấu víu đi, tắt nguồn luôn điện thoại cho chắc.”
Có lẽ đúng như những gì em ấy nói, nên tắt nguồn quách đi cho rồi. Tôi không còn yêu cô ta nữa, cũng không muốn nghe giọng cô ta. Tắt đi rồi chắc không sao nữa đâu ha…
“Mình làm tiếp thôi anh.”
“Ừ được thôi, mình tiếp tụ–”
“Này Sugawara, Hidaka muốn nói chuyện với em này.”
“Huh?”
Giáo viên chủ nhiệm tìm đến tôi giữa lúc tôi và Karen đang trò chuyện, cầm trên tay là điện thoại, đầu dây bên kia không ai khác ngoài cô ta. Tôi đã có chút khinh thường cô ta khi không nghĩ ra tình huống này. Cô ta quyết định gọi thẳng cho giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện với tôi, lần này thì tôi không thể cứ dập máy rồi bỏ đi được, giáo viên sẽ có gì đó nghi ngờ mất.
“Alo ?”
Thôi đành vậy, cứ nghe xem cô ta muốn nói gì.
“Cuối cùng thì, cậu cũng chịu bắt máy của mình. Hẳn là lễ hội văn hoá cũng đã xong rồi, nhưng cậu vẫn còn bận ha?”
“Không, ổn cả rồi.”
Vẫn cái giọng điệu sôi nổi như thường lệ, nhưng lần này nó lại khiến tôi sởn da gà.
“Cậu đến đây với tớ đi, làm ơn đấy. Tớ đang buồn lắm… Khắp người thì đau nhức… Nhưng nếu cậu đến đây, chắc chắn tờ sẽ bớt đau đớn phần nào… Chắc đó không phải là một yêu cầu gì đó ích kỉ của tớ với bạn trai mình đâu nhỉ?”
“Gì nữa không?”
Cô ta vẫn đang giả nai, nhưng tôi thì kinh tởm những lời dối trá đó của cô ta đến phát run lên.
Không phải là cô chê tôi trẻ con, nên mới cắm cho tôi cái sừng to đùng đó ư?
Chẳng qua, cô ta chỉ đang muốn lợi dụng tôi để giải tỏa bản thân mà thôi.
“Đến đây ngay lập tức đi, Akihiko-kun. Ngay lúc này, tớ đang muốn nói nhiều thứ với cậu lắm. Làm ơn đi mà, Akihiko-kun, tờ yêu cậu.”
Chắc là tôi đã ném ngay cái điện thoại trên tay đi nếu nó không phải là điện thoại của trường rồi. Đã chuẩn bị tinh thần rồi, mà không ngờ tôi vẫn thấy bực mình như vậy.
Đ** nhé, không có chuyện tôi đến đó với cô đâu.
Nhưng…
“Thôi nào, đi đến đó với bạn ấy đi, Sugawara.”
Cô có chống lưng chất lượng thật đấy, Mai. Tôi bật loa ngoài, nên cả giáo viên lẫn Karen đều nghe thấy. Thầy ấy nói vậy rồi, thì trước mặt thầy ấy sao tôi có thể nói không được chứ?
“Thôi được, chờ một chút nhé.”
Tôi muốn dừng cuộc nói chuyện này ngay lập tức, nên dập máy luôn sau khi nói câu đó với cô ta. Tôi trả lại điện thoại cho thầy ấy, xin phép được rời khỏi đây.
“..”
“Đúng là thứ phiền phức!”
“Nhưng anh vẫn phải đến đó thôi. Anh có thứ cần phải làm.”
Tôi không muốn phải vác mặt đến đó, nhưng nếu tôi không đến, rất có thể tôi sẽ lại càng bị nghi ngờ thêm nữa. Đành vậy, tôi sẽ đến chỗ mà Mai đang điều trị. Bác sĩ đang điều trị cho cô ta cũng đã gửi cho tôi địa chỉ của chỗ đó rồi.
“Đừng đi theo anh nhé Karen. Rất có thể cô ta sẽ nói ra em là thủ phạm, lúc đó mọi chuyện sẽ không cứu vãn được đâu.”
“Cô ta sẽ không thể mở mồm được nữa nếu dám nói ra em là thủ phạm. Nhưng nếu anh đã nói thế, thì lần này em sẽ không đi theo anh. Nếu cô ta có đeo bám hay làm anh khó chịu, cứ nói với em.”
“Được rồi.”
Và thế là, tôi đi đến thăm Mai, người mà tôi không muốn phải gặp nhất lúc này.