“Cuối cùng thì… cũng xong vụ này…”
Ngay trước hôm diễn ra lễ hội văn hoá, chúng tôi cũng kịp hoàn thành tờ báo tường, dù rằng mấy ngày vừa qua đã có khá nhiều chuyện xảy ra. CLB Văn hoá Nghệ thuật của tôi ít người thì đã đành, giờ mà hai đứa chúng tôi không cố gắng thì tương lai chắc cũng chẳng ai thèm gia nhập vào CLB nữa.
May là đến phút cuối, thì tờ báo tường này cũng được hoàn thành.
“Cảm ơn anh vì đã nỗ lực mấy hôm vừa rồi, Senpai. Trông cũng xứng đáng với những gì mình bỏ ra nhỉ?”
“Cũng là nhờ Karen giúp anh nữa mà, đâu phải một mình anh .”
“Chỉ là em đang làm việc mà mình phải làm thôi mà. Cũng là anh đã cố gắng hết sức, vậy em có nên tặng anh một cái ôm khích lệ không nhỉ?”
“Eh?”
Em ấy nói thật mà như đùa, mặt không hề biến sắc, hai tay ôm chặt lấy tôi. Cái ôm của em ấy làm tôi bất ngờ, nhưng tôi lại không hề ghét nó, trái lại tôi còn hoàn toàn tận hưởng cái vinh hạnh đó của em ấy.
“Sao rồi, Senpai.”
“Cảm giác…tuyệt lắm, nhưng mà lẽ ra anh mới là người nên chủ động chứ nhỉ?”
“Điều đó chả quan trọng nữa rồi, em đã từng thấy anh yên tâm khóc trong lòng em cơ mà.”
“Chuyện…chuyện đó….”
“Với cả, giờ chúng ta đã là một cặp rồi, em nghĩ ai chủ động cũng chẳng quan trọng. Cũng là em muốn ôm anh thôi mà.”
Karen cười khúc khích, rồi đột ngột hôn chụt phát lên má tôi. Dù rằng khi đó chúng tôi đã trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy, thì việc hôn hít cũng chưa bao giờ là sở trường của tôi cả. Nhận cái thơm má bất ngờ ấy làm tim tôi như lệch hẳn đi một nhịp, còn khuôn mặt tôi cũng đỏ ửng lên.
“Fufu, nhìn khuôn mặt xấu hổ của anh dễ thương lắm đó.”
Em ấy buông tôi ra, ngón trỏ em ấy chọc lên má như để trêu chọc tôi.
Nhìn cái vẻ tự đắc của em ấy, khiến tôi cũng cảm thấy cũng thấy đôi chút khó chịu đấy.
Có lẽ tôi cũng nên khiến em ấy xấu hổ một chút nhỉ.
“Tại vì với anh, Karen quá dễ thương thôi.”
“Eh?”
“Xem nào, Karen rất xinh đẹp này, gu thời trang cũng tuyệt này, mái tóc cùng làn da cũng đẹp này, tóm lại là một cô gái vô cùng tuyệt với.”
“Đừng…đừng nói nữa mà, Senpai.”
Những lời có cánh ấy có vẻ đã lay động cái sự tự mãn này giờ của Karen rồi.
Tiếp tục tấn công nào!
“Bên cạnh đó, nụ cười duyên dáng được giấu sau cái vẻ lạnh lùng ngầu lòi kia cũng tuyệt lắm. Còn nữa, những gì em viết ra với anh cũng không còn gì có thể diễn tả bằng lời nữa.”
“S-Senpai..”
“Anh thật là người may mắn khi có một người bạn gái như Karen.”
“!!!”
Dường như lời nói đó của tôi đã quá sức chịu đựng của em ấy rồi, khuôn mặt em ấy đỏ lựng còn đôi mắt cứ chằm chằm nhìn vào tôi.
Có vẻ như tôi đã đi hơi xa quá rồi. Nhưng chắc không sao đâu nhỉ, dù sao cũng chỉ là một màn trả thù nhẹ nhàng cho vừa nãy thôi mà.
“Anh khen em nhiều quá rồi đó, Senpai.”
“Em không thích anh khen ngợi em à?”
“Không..phải thế..Sao mà em lại ghét nghe những lời khen từ Senpai yêu dấu của em được chứ.”
“Vậy thì ổn rồi.”
.”...Ugh, anh phải chịu trách nhiệm khi đã làm em phải xấu hổ đến như này. Hết lễ hội văn hoá anh phải đưa em đi hẹn hò, chỗ nào cũng được, anh không có quyền từ chối đâu.”
“Anh thì lại chẳng có ý từ chối ấy chứ. Anh còn mong được đi hẹn hò với Karen nữa là đằng khác.”
“Em cũng thế. Vậy thì, hãy dùng lễ hội sắp tới như là dịp để ta rũ bỏ hết mấy chuyện xui xẻo vừa rồi nhé.”
“Tất nhiên rồi. Mình cùng về nhà thôi.”
Chúng tôi đi về nhà sau khi đã chuẩn bị hết những thứ cần thiết cho lễ hội sắp tới. Có chút lo lắng khi lễ hội diễn ra vào ngày mai, nhưng hi vọng mọi thứ vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp.
Cùng lúc đó, ở một bệnh viện nọ.
“Đây…là đâu? Mình đang làm gì ở đây vậy?”
“M..Mai! Bác sĩ, bệnh nhân Mai đã tỉnh lại rồi !”
Và thế là, Mai đã tỉnh lại sau một thời gian bất tỉnh vì vụ hành hung ấy, nhưng tôi cũng chẳng còn mảy may nghĩ đến việc một lúc nào đó, Mai sẽ tỉnh lại nữa rồi.