"Hyung! Cái này..."
Ngay sau khi vừa tìm thấy cái hộp kho báu, Lee Gilyoung định hỏi gì đó nhưng tôi đã nhanh tay chặn miệng của nhóc ấy lại.
"Suỵt, đợi đã."
Thế giới trong Cách Sinh tồn vô cùng tàn nhẫn. Các Chòm sao thì ngày đêm tận hưởng mỗi khi Hóa thân rơi vào khó khăn hiểm nghèo, hay chính là Kịch bản, và thậm chí nếu chúng quá rảnh rỗi hoặc thấy chưa thỏa mãn thì đôi khi còn tạo ra thêm thử thách, chỉ để chơi đùa với con người.
Những thứ toát lên vẻ thần bí như muốn nói rằng "Có giỏi thì tới bắt em đi~!" như cái hộp kho báu ở đằng kia thường rất hay ẩn chứa bẫy rập chẳng hạn. Đến cả thông báo của hệ thống cũng không thể nào mà tin tưởng hoàn toàn được cơ mà.
"Rương báu thì không chỉ có mỗi kho báu thôi đâu."
[Chòm sao Hắc Vực Viêm Long thấy thất vọng vì bạn quá cẩn trọng.]
Hắc Vực Viêm Long...Y vẫn luôn mong chờ tôi chết từ bấy đến giờ đấy à?
Nói đoạn, tôi và Lee Gilyoung cứ đứng bất động như thế hồi lâu. Lát sau, màn tối đen đặc bắt đầu tập trung xung quanh cái rương gỗ nọ, cuồn cuộn lên thành từng sóng đập nhị phách.
Grừừừ...
Bóng của lũ Chuột đất hắt lên vách đá. Xem chừng chúng vừa đem thứ gì đó về từ những đường hầm, đoạn lại thô bạo ném xuống nền đất rồi quay sang rù rì với nhau như đang trao đổi thông tin.
Rừrừrừ.
Khi lũ Chuột vừa tụ tập lại với nhau thì bỗng dưng khắp chung quanh được thắp sáng bởi vô số những luồng ánh sáng lạ kì và u ám. Đó là Hắc hỏa, ngọn lửa do nhiễm ether đen mà thành.
Điều đó có nghĩa rằng nơi này chính là hạch tâm của Căn nguyên Bóng tối, vì Hắc ether ở đây dày đặc tới nỗi có thể bùng cháy thành lửa như vậy nữa kìa. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng trách móc của ai đó vang lên.
"Tất cả đều là do Yoo Sangah-ssi mà ra!"
Chắc khỏi phải nghĩ ngợi gì thêm cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Giọng nói mà tôi chỉ cần nghe một lần thôi là cũng có thể nhận ra ngay được. Tôi nắm lấy vai Lee Gilyoung đang rất bất ngờ kia, kìm lại cho thằng bé khỏi chạy lên phía trước. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
"Do tôi ư, ý của anh là sao?"
Trong ánh sáng lờ mờ chẳng thể nào mà nhìn cho rõ, ở đằng kia thấp thoáng hai người đang bị lũ Chuột đất bắt giữ. Mấy cái cành cây vươn ra từ mặt đất gần đó trói chặt lấy họ, khiến cho họ có muốn cựa quậy, nhúc nhích thế nào cũng không nổi.
"N-Nếu ngày hôm đó Yoo Sangah-ssi không đi tàu điện ngầm về nhà, thì tôi đã không phải chịu cảnh này rồi!"
"Tôi đi tàu điện ngầm về nhà thì có sao đâu chứ?"
Yoo Sangah đáp lại bằng một giọng rất từ tốn và bình tĩnh. Cơ mà sao cô ấy chịu đựng được cái sự vô lý tột cùng này của Han Myungoh nhỉ? Chắc có lẽ là do Yoo Sangah chỉ đơn thuần là tốt bụng thôi chăng. Hoặc cũng có thể là do Chòm sao Bảo hộ của cô ấy cũng là một tồn tại rất thánh thiện nên cô mới bị ảnh hưởng như vậy? Cũng có thể.
"C-Chuyện đó...Chuyện đó chẳng phải là vì Yoo Sangah-ssi, lúc nào cô cũng đi làm bằng xe đạp, n-nên là.."
Han Myungoh run rẩy, anh ta nói lắp ba lắp bắp mãi không thành câu.
Yoo Sangah nghe thấy vậy, thì như sực nhớ ra điều gì đó. "Khoan. Anh là người đã lấy cắp xe đạp của tôi ngày hôm đó sao?"
"C-Cái người này bị sao vậy!? Rõ ràng tôi đã bảo với cô là tôi sẽ chở cô về nhà mà! Cô nên biết điều mà hưởng phúc phận của mình đi chứ!"
"Trả lời tôi đi. Anh có lấy cắp xe của tôi hay không?" Giọng điệu của Yoo Sangah lạnh dần rồi lại lạnh dần.
Ừ nhỉ, thế mà hóa ra lại hợp lí. Đúng vậy rồi. Thảo nào một người sở hữu con xe Mercedes-Benz S Class lại đi tàu điện ngầm hạng ba về nhà vào ngày hôm đó.
Chà, cũng không lạ lắm. Yoo Sangah lọt vào mắt xanh của kha khá người trong công ty đấy chứ. Ngay cả khi thế giới đã thành ra thế này, mà cô vẫn nhận được sự yêu quý của rất nhiều người, nhất là những thành viên của nhóm phụ ở Ga Gumho.
Thực ra thì, quả thực tôi cũng công nhận rằng Yoo Sangah là một người rất xứng đáng với tình cảm của mọi người dành cho cô. Cô rất biết cách an ủi và khiến cho người khác cảm thấy ấm áp và an tâm hơn rất nhiều.
[Chòm sao 'Quỷ Tự Hỏa Phán quan' ghét hóa thân 'Han Myungoh'.]
Dù ở nơi tối tăm như này mà tôi vẫn có thể thấy rất rõ là khuôn mặt nhăn nhó của Han Myungoh đang đỏ bừng lên vì xấu hổ và nhục nhã. Trông nguy hiểm thật.
"Phải đấy, khốn thật! Tôi đã làm đấy, thì sao nào!?"
"Sao anh có thể nói như đó không phải chuyện lớn vậy? Anh đã lấy đồ của người khác, đấy là trộm cắp, là tệ nạn đấy."
"Trộm cắp!? Tệ nạn!? Chết tiệt, cô đừng có mà nói nhảm nữa! Lẽ ra ngay từ đầu cô nên nghe lời tôi rồi cứ thế mà lên xe mới phải chứ!"
[Chòm sao 'Tù nhân của Vòng Kim cô' cảm thấy mệt mỏi vì cuộc tranh cãi tầm phào và nhạt nhẽo này.]
Tôi vốn không định làm như thế, nhưng xem ra là không còn cách nào nữa rồi. Nói đoạn, tôi lặng lẽ siết chặt cái gai Lợn đá mà mình đang cầm trong tay.
"Tôi đâu có đòi hỏi cô phải làm gì khác đâu hả!? Đã bao nhiêu lần tôi mời cô lên xe để tôi đưa về nhà cho tiện rồi, thế mà cô cứ liên tục, liên tục từ chối tôi đấy chứ chế--."
Tôi dùng hết sức bình sinh ném cái gai về phía Han Myungoh. Cái gai sượt qua khóe miệng anh ta rồi cứ thế biến mất vào bóng tối đằng xa kia.
"Oáiiii! C-C-Cái gì thế hả!?"
[Chòm sao 'Tù nhân của Vòng Kim cô' hết sức hài lòng.]
[Bạn đã được tài trợ 100 xu.]
"Là Dokja-ssi!!"
Yoo Sangah mừng rỡ kêu lên. Nhưng tôi không hề nhìn về phía họ.
Ùùùùùùùù....
Xuyên qua bóng tối cùng đám Chuột đất đầy nhung nhúc như bọ, cái gai cứ thế bay vun vút vô định, rồi cắm thẳng vào một vật thể màu đen. Vậy là tên chết tiệt đó sắp tới rồi. Đời nào Căn nguyên Bóng tối này mà lại thiếu đi hắn được cơ chứ.
['Thủ hộ Bóng tối' đã xuất hiện!]
[Kịch bản Phụ đã được cập nhật!]
[Kịch bản Phụ 'Đánh bại Kẻ Trấn giữ Màn đêm' đã bắt đầu!]
Tựa như lũ nô lệ hèn mọn phục tùng vị vua ngồi trên vương ngai của mình, lũ Chuột đất quỳ rạp ngay ngắn thành từng hàng từng lối trông rất chỉnh tề. Dưới ánh sáng mập mờ, một hình bóng đen đặc hiện ra từ hư không. Vài ba cái xúc tu nhớp nháp vươn ra từ đằng sau con quái vật, gợi nhớ cho con người ta nghĩ ngay đến Tử thần quyền năng.
Mặt Lee Gilyoung cắt không còn giọt máu.
"Ư-Ưm, Hyung, cái đó..."
"Không sao đâu."
Đột nhiên, Lee Gilyoung ngã khuỵu xuống đất và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Cũng dễ hiểu. Khí tức và uy áp kích phát ra từ thực thể quỷ dị và bí ẩn đứng ở đằng xa kia đủ để bóp chẹt bất kỳ sinh vật yếu đuối nào. Lũ gián khi nãy còn đang tỏa đi khắp nơi kia, giờ đây đành nằm bất động vì đã bị nổ bục cả bụng ra ngoài. Lee Gilyoung thì do kết nối tâm trí với chúng nên cũng sẽ phải chịu tổn thương tinh thần khá nặng nề. Tuy không nguy hại gì đến cơ thể thực nhưng suy cho cùng, đó cũng không phải cảm giác dễ chịu hay vui vẻ gì.
"Gilyoung. Em nghĩ mình còn dùng Giao tiếp Đa chủng loài được thêm bao nhiêu lần nữa?"
"...Chắc là khoảng một hai lần gì đó ạ--Khục."
"Hiểu rồi. Thế thì cứ tạm nghỉ ở đây một chút đi đã."
Tôi để Gilyoung dựa vào vách đá gần đó rồi lẹ làng đi tới chỗ mà Yoo Sangah và Han Myungoh đang bị bắt trói. Chẳng hiểu sao Han Myungoh thấy thế thì càng trở nên hoảng loạn hơn.
"Ư-Ưaa! Gì nữa đây...!?"
Tôi rút con dao Swiss ra, cố cắt vào mấy nhánh cây đang bó chặt lấy người bọn họ. Tôi mới chỉ chạm vào vừa đủ để cứu hai người họ ra ngoài thôi, nhưng nhánh cây đã ngay lập tức ăn mòn phần lưỡi dao, khiến cho nó tan chảy thành phế liệu ngay tức thì. Phải rồi, đây chính là sức mạnh của Quỷ Chủng cơ mà, đâu có dễ dàng như vậy được.
"Lùi lại về sau đi."
Tôi nói với hai người họ, rồi giơ thanh kiếm được làm từ xương sống của Chuột đất nằm lăn lóc ở gần đó lên ngang hông, thủ thế.
Quỷ Chủng cấp 7, Thủ hộ Bóng tối. Trong vô vàn quái vật khác nhau đã từng xuất hiện kể từ khi tận thế xảy đến với thế giới điêu tàn này, thì Quỷ chủng vẫn luôn thuộc hàng độc hại bậc nhất.
Thực ra, số kho báu mà lũ Chuột đất tha về đây chính là 'vật tế' để triệu hồi mấy cái con Quỷ này đây. Dù ở cùng một mức độ nguy hiểm là Cấp 7, nhưng Quỷ chủng lại cực kỳ khác biệt và khó đối phó hơn hẳn các loài khác. Đó là bởi Quỷ chủng có ngôn ngữ riêng, mỗi con lại thờ phụng một Quỷ vương và từ đó, đôi khi chúng được thừa hưởng một vài năng lực của Quỷ vương mà mình phục tùng thông qua Căn nguyên Bóng tối.
[Thủ hộ Bóng tối đã nhận được Ân huệ từ Quỷ vương mà nó phục tùng.]
"Kamyun. Der. Yitur."
Thật lòng mà nói thì từ nãy tới giờ nó cứ lảm nhảm đi lảm nhảm lại mấy lời đó mà tôi chẳng thể hiểu lấy dù chỉ một chút.
[Thủ hộ Bóng tối đang khuyếch tán 'Khí tức'(Fear).]
[Kỹ năng Độc quyền 'Bức tường thứ Tư' gần như đã vô hiệu hoàn toàn 'Khí tức']
Nói tóm lại, ra tay tiêu diệt một con Quỷ có nghĩa là đã đơn phương tuyên chiến với Quỷ vương. Cũng chẳng phải do yêu quý thuộc hạ của mình hay gì khác, mà đúng hơn là vì chúng coi đó là một sự xúc phạm tới uy danh của bản thân, chỉ vậy thôi.
"Yitur!"
Tình hình có vẻ bắt đầu trở nên căng thẳng hơn rồi đây. Nếu được thì tôi muốn không cần phải giao chiến với Thủ hộ Bóng tối thì hơn.
"M-Mẹ là sao?"
Yoo Sangah!? Cô ấy vẫn ở đây à?
"Tôi nói là lùi lại rồi mà."
"Ơ, nhưng mà con quái vật vừa gọi 'Mẹ' hay gì đó..."
Tôi trầm ngâm một lúc để nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì. Không, khoan đã nào.
"Ưmm, hình như là...K-Karud, yemiren? Aa, do phát âm khác nhay nên biết đâu...? Aketu ư?"
vẻ t
Trong một thoáng, tôi còn tưởng mình đã lầm lẫn sang thứ khác. Nhưng tôi không hề nghe nhầm.
"Kallitu!!"
Bỗng dưng Thủ hộ Bóng tối lại gật đầu với Yoo Sangah, dáng vẻ nom khá hài lòng.
[Nhân vật 'Yoo Sangah' đã kích hoạt Kỹ năng 'Phiên dịch viên Lv.3]
...Trời ạ, hóa ra cô ấy không chỉ giỏi mỗi tiếng Tây Ban Nha không thôi. Để xem chuyện này rốt cuộc sẽ đi tới đâu nào.
"Nó nói gì vậy?"
"Ừ thì, nó cứ không ngừng nói là 'Trở thành Mẹ đi' hay sao ấy..."
....Trở thành Mẹ đi? Đột nhiên Thủ hộ Bóng tối lại gầm lên như hổ đói rồi chỉ thẳng vào Yoo Sangah.
"Kallitu!"
Thấy thế, Yoo Sangah trông buồn ra mặt.
"Ơ, M-Mẹ á? Tôi còn chưa kết hôn mà!"
Thủ hộ Bóng tối vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Nói đoạn, nó lại quay sang Han Myungoh, hét lớn.
"Kallitu!"
Han Myungoh nhợt nhạt thấy rõ, bụm miệng lại nhưng vẫn cố gân cổ gào lên cãi.
"S-Sao lại là Mẹ? Bố mới đúng chứ!"
Tức thì, xúc tu từ sau lưng Thủ hộ Bóng tối vươn ra.
Vút!
"Ốiii--!"
Một cái xúc tu phi tới rồi xộc thẳng vào miệng Han Myungoh.
Ực ực.
Có cảm giác như Thủ hộ Bóng tối đang bơm một thứ dịch gì đó vào họng Han Myungoh, mặc cho anh ta có cố kháng cự thế nào.
Chứng kiến cảnh này, tôi chợt hiểu ra vấn đề. À, phải rồi. Hóa ra 'Kallitu!' là như vậy. Trở thành Mẹ. Đúng hơn là trở thành vật chứa. Quỷ chủng không trực tiếp sinh sản, mà thay vào đó, chúng sẽ truyền con non vào cơ thể của một cá thể loài khác.
"Yoo Sangah-ssi, cô vẫn chưa muốn có con đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Ngay lập tức, Yoo Sangah hiểu được ý của tôi và nhanh chóng lùi về phía đằng sau. Tôi chạy như bay về phía Han Myungoh, chém đứt cái xúc tu đang dính lấy Han Myungoh như sam kia.
Thủ hộ Bóng tối gầm lên tức tối.
"Kallituo!"
Két! Crắc!
Thanh kiếm như muốn vỡ tan tành. Quả thực là xương sống Chuột đất không thể nào đọ lại được với xúc tu Quỷ chủng được rồi. Ngay cả gai Lợn đá, thứ có thể xé toạc cả vành bụng của một con ichthyosaur, cũng sẽ bị phá hủy ngay tức khắc nếu chạm vào cơ thể tràn ngập độc tính của Quỷ chủng này.
Ngay cả trước khi tôi kịp nhận ra thì Han Myungoh đã cao chạy xa bay, còn Yoo Sangah thì vẫn đang bồn chồn đứng đằng kia, lo lắng nhìn tôi.
「 Liệu chúng ta có cơ may chiến thắng được thứ này không? 」
Ánh nhìn của cô run rẩy như thể đang muốn hỏi tôi như vậy. Nếu phải trả lời thật lòng thì, không hề có chút cơ may nào cả.
Vút! Vút! Crắccc!
Chỉ sau vài đòn mà vũ khí của tôi đã sắp bị phá hủy hoàn toàn. Hai bàn tay tôi đã bắt đầu tê rần hết cả thảy.
Thủ hộ Bóng tối là một quái vật mà tôi của hiện tại gần như không thể đánh bại được vậy, cũng giống như con ichthyosaur ở Cầu Dongho lần đó. Khi ấy tôi giết được nó là do có được mánh khóe và thủ thuật thôi, chứ không phải nhờ vào sức mạnh đơn thuần. Đó là lí do vì sao mà kế hoạch ban đầu của tôi vốn là qua mặt Thủ hộ Bóng tối rồi cuỗm rương báu về mà không cần phải chiến đấu.
Nhưng dù sao thì, kế hoạch sinh ra là để mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo ban đầu mà.
"Dokkaebi. Ngươi xem đủ chưa?"
[Ơ-Ớ, sao ngươi biết tài vậy?]
Ánh chớp nhá lên giữa bóng tối đen đặc, và con dokkaebi xuất hiện sau khi đáp lại lời của tôi. Tuy không biết tên nó, nhưng chắc tên này là họ hàng của Bihyung hay gì đó.
"Vừa nãy có bưu kiện được gửi cho ta đúng không? Mau mau chóng chóng đưa nó đây."
[Ahíhìhi. Chắc ta quan tâm. Đ-Đấy là việc của Bihyung mà.]
"Giờ đây ngươi đang thế chỗ Bihyung đấy. Mà ngươi không thấy các Chòm sao đang phàn nàn đấy à?"
[Chòm sao 'Tù nhân của Vòng Kim cô' muốn mắng nhiếc dokkaebi 'Biryu' thật thậm tệ.]
[Chòm sao 'Quỷ Tự Hỏa Phán quan' đe dọa dokkaebi 'Biryu' làm việc cho đúng tác phong.]
Biryu nuốt nước bọt cái ực, khuôn mặt đã mềm mỏng hơn chút.
[...T-Thôi được. Một lần này thôi đấy. Coi như ta làm phước cho ngươi. Tại ta nghĩ sẽ rất thú vị nên mới ra tay giúp đấy nhé!]
"Biết rồi, mau lên đi."
Con dokkaebi lại lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe rõ rồi vung tay lên không trung quơ quơ vài lần.
[Vật phẩm trao đổi đã được chuyển đến cho bạn.]
[Bạn đã nhận được vật phẩm 'Hoại Tín']
[Phí vận chuyển và Phí môi giới đã được miễn trừ theo như điều khoản đã định của hợp đồng.]
Hoại Tín (Broken Faith). Vật phẩm mà tôi đã phải đem 'Hạch tâm của ichthyosaur' đi đổi trên Sàn đấu giá Dokkabi mới có được.
Khúc khích.
Thủ hộ Bóng tối vừa trông thấy thứ đồ vừa xuất hiện giữa thinh không kia thì ngạc nhiên đến độ phì cười. Cười cũng đúng thôi. Hoại Tín chỉ là một vật phẩm Cấp D, và thậm chí, lưỡi kiếm thì đã bị gãy mất một nửa.
[Cũ quá rồi, không dùng được đâu. Ngươi khó mà làm nên được trò trống gì với cái đồ bỏ đi này, vì nó kém bền lắm.]
Ngay cả con dokkaebi cũng khuyên mình như vậy thì đúng thật là...
[N-Ngươi định mần gì ăn hả? Nếu không có kĩ năng đặc biệt thì ta đố ngươi--.]
Tôi biết chứ. Nếu không biết thì tôi đã chẳng kì kèo đòi mua nó làm gì cho nhọc công.
"Hầy..."
Tôi hít một hơi thật sâu, thanh tịnh tâm trí và tập trung cao độ.
Vùùù!
Cán kiếm rung lắc dữ dội. Biryu hét lên kinh ngạc.
[Ííí. Sao có thể?]
Bất ngờ thì cũng đúng thôi. Đây là Kĩ năng mà tôi đã mua từ họ hàng của hắn với giá cắt cổ 10,000 xu đấy. Một hồi sau, ether lam (Blue ether) xuất hiện từ trong bóng tối, bắt đầu thành hình.
[Thuần Bạch Tinh Năng]
Sau khi săn được ichthyosaur, tôi đã mua Kĩ năng này từ Túi Dokkaebi của Bihyung. Tuy so với những kĩ thuật kiểm soát năng lượng cao siêu khác thì vẫn có một vài hạn chế nhất định, nhưng Kĩ năng này càng về sau thì càng chứng minh được giá trị thực sự của mình.
[Hoại Tín phản ứng lại với năng lượng từ các vì tinh tú của bạn!]
[Thanh kiếm của Niềm tin đã được kích hoạt!]
Ít lâu sau, Bạch Kiếm Tinh (White Virtual Blade) xuất hiện từ phần lưỡi kiếm đã bị gãy mất một nửa nọ. Hoại Tín. Chỉ những lúc thế này nó mới thực sự là một vũ khí cực kì mạnh mẽ.
Vúttt!
Vô số những xúc tu ghê tởm vươn tới, choán hết tầm nhìn của tôi. Với chỉ số Thể lực hiện tại của tôi thôi thì sẽ không thể nào toàn mạng nếu phải hứng chịu từng ấy đòn tấn công. Đáng sợ thật. Nhưng cơ may chiến thắng đang ở trước mắt kia rồi.
Keng!
Bởi vì Thanh kiếm của Niềm tin này chính là khắc tinh của Quỷ chủng.
Xìììì!
Mấy cái xúc tu vừa chạm vào lưỡi kiếm liền mau chóng bị oxi hóa và đứt đôi thành hai mảnh, khiến cho Thủ hộ Bóng tối phải hét lên đau đớn. Tôi có thể cảm nhận được rằng Ma lực của mình đang bị bào mòn dần dần, nhưng mà thôi, "đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây". Cẩn trọng vẫn là phần hơn.
Do không sở hữu Kĩ năng công kích bị động nào như 'Cảm quan Chiến đấu' hay 'Huấn luyện Vũ khí' nên tôi chém hụt đến mấy lần liền. Từ ngoài trông vào mới thấy được cái cách mà tôi vung vẩy thanh kiếm nom thật là khủng khiếp và thảm hại. Đành chịu thôi. Tôi không phải là Kiếm sĩ, mà là Độc giả.
Mà một Độc giả thì chiến đấu theo cách riêng của mình.
[Hiệu ứng của Thuộc tính Độc quyền đã tăng cường trí nhớ của bạn về những trang sách mà bạn từng đọc.]
Có gì đó thoáng vút qua tâm trí tôi trong chớp nhoáng, nhưng dư âm thì vẫn còn đọng lại mãi.
「...Phương hướng và cách thức tấn công của Thủ hộ Bóng tối rất đơn giản. Xúc tu trên cùng bên phải sẽ luôn luôn tấn công đầu tiên một cách vô điều kiện...」
「...Sau đòn tấn công đó, tiếp đến sẽ là một xúc tu riêng lẻ ở phía dưới cùng...」
「...Xúc tu của nó sẽ hồi phục và tái tạo liên tục nhưng sẽ phải tốn đến vài phút...」
Tôi đọc sách rất nhiều, và áp dụng vào thực tiễn những gì mình đã đọc được.
"Gưaaaa!!"
Thủ hộ Bóng tối gào lên bực bội khi xúc tu của nó đã mấy lần bị Thanh kiếm Niềm tin chặt đứt.
Trong khung cảnh hỗn loạn, bỗng ánh mắt tôi bắt gặp hình ảnh Lee Gilyoung đang đứng từ đằng xa nhìn với vẻ ngưỡng mộ và hơi lo lắng. Nhưng không giống như những gì thằng bé đang nghĩ trong đầu, tôi cũng chẳng phải nhân vật chính của thế giới này. Nhưng riêng có một điều thì tôi dám chắc.
“Kar. Mien. Der!?”
Thủ hộ Bóng tối lầm rà lầm rầm mãi không thôi, cứ như thể nó đang cố để trấn tĩnh bản thân vậy. Tôi còn chưa kịp hỏi thì Yoo Sangah đã lên tiếng.
"Làm thế nào mà ngươi biết được điểm yếu của ta...?"
Hóa ra là câu nói đó có ý nghĩa như vậy. Tôi trả lời nhẹ như bẫng.
"Chỉ là ta rất chăm đọc sách thôi."
Tôi hiểu về thế giới này hơn bất cứ ai khác.