Omniscient Reader's Viewpoint

chương 20: thủ hộ bóng tối (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người chiến đấu khá ổn. Nếu không muốn nói là tốt hơn tôi tưởng. Riêng Lee Huynsung và Jung Heewon cùng xông pha với tôi ở tuyến đầu thì đặc biệt giỏi.

Về cơ bản thì đội hình chiến đấu của chúng tôi được chia làm 3:3, nửa đầu tấn công và nửa còn lại sẽ bọc hậu. Kể từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa cả tới một phút, vậy mà xác của lũ Chuột Đất đã chất thành đống ở khắp chung quanh.

Lee Huynsung thì áp đảo hẳn so với lũ Chuột, cũng phải thôi. Anh lấy tay gạt mồ hôi ròng ròng trên trán và nói.

"...Tôi nghĩ mình làm không tệ."

Một khi đã nâng cấp chỉ số tổng thể lên rồi thì không một ai có thể coi khinh nhân loại được nữa, tạm thời là thế. Nhưng nói đi nói lại thì ý chí và tinh thần của Lee Huynsung cũng thuộc vào hàng phi thường trong thế giới này rồi. Một người bình thường sao có thể không sợ chết mà lao vào lũ quái vật như vậy chứ.

Có lẽ đây chính là lí do tại sao mà biệt danh của anh lại là Kiếm Thép. Tuy nhiên, dù ít dù nhiều thì tôi cũng đoán trước được chuyện này, nên chính vì thế mà tôi cảm thấy Jung Heewon mới là người đáng ngạc nhiên hơn cả.

"Chắc là chuyện này có vẻ dễ hơn tôi nghĩ thật?"

Chắc là do Jung Heewon có Kĩ năng Kiếm đạo, nhưng bất cứ mọi chuyển động của cô trông cũng cực kì mãn nhãn. Bất cứ khi nào cô vung kiếm, là lũ Chuột Đất sẽ không tránh khỏi số phận đầu lìa khỏi cổ, sau khi đã chém vào những điểm chí mạng như chân hoặc ngực.

"Hấp!"

Vậy ra Jung Heewon đã sử dụng xu để tập trung nâng cấp cho chỉ số Sức mạnh của mình. Tuy khá dễ bị đuối sức, nhưng những đòn nhất kích tất sát đó của cô có vẻ tốt hơn tôi tưởng.

Vút!

Thoắt một cái, thanh kiếm xé gió chém hụt vào không khí.

"Chết tiệt, tôi để xổng mất một con rồi! Cẩn thận đấy!

Jung Heewon thều thào, cố hét lớn nhưng không nổi nữa. Điểm yếu duy nhất của cô nàng chính là có chỉ số Thể lực thấp, khiến cho sức chịu đựng của Jung Heewon cũng không được bền bỉ cho lắm.

Grừừ!

Lũ Chuột chạy nhanh thoăn thoắt, lắt léo vượt qua tôi và Lee Huynsung đầy tinh ranh. Sau khi đã tách đàn ra và phân tán được sự chú ý của chúng tôi, chúng gầm gào rồi lao như điên vào người trông có vẻ là yếu đuối nhất.

"Cứ để đó cho em."

Thế nhưng, chúng không hề biết rằng mình đã chọn nhầm đối thủ.

Bốp!

Lee Gilyoung lấy đà ném thật mạnh vũ khí của mình vào đầu của một con Chuột Đất ở gần đó. Lực tay của cậu nhóc vẫn còn hơi yếu, nhưng như vậy cũng là đủ để khiến cho con Chuột bị choáng váng mất một hồi. Và sau đó thì những người khác có thể thay Lee Gilyoung kết liễu nó.

Phập!

Cây thương của Yoo Sanagah đâm xuyên qua cơ thể của con Chuột Đất. Nó giãy giụa, quằn quại đau đớn. Yoo Sangah thấy vậy thì hơi tỏ ra bối rối, nhưng tay cô vẫn không rời cây thương nửa phân cho đến khi con Chuột Đất chết hẳn.

Thực ra trước đó tôi còn nghĩ rằng thế giới này quá khắc nghiệt để cho Yoo Sangah có thể thích nghi, nhưng lần này thì cô ấy đã khiến tôi phải bất ngờ rồi. Chứ đúng ra, phải lựa mà lánh đi chỗ khác như Han Myungoh kia thì mới là bình thường.

"Ư-Ưưưư..."

Trong khi tất cả đang chật vật chiến đấu thì anh ta lại trốn ở đằng sau. Trốn đi đã đành, Han Myungoh lại còn không trốn được cẩn thận mà cứ đứng ngồi không yên, miệng thì không ngừng rên rỉ.

Tôi dụng sức, đâm thật lực cái gai Lợn Đá vào con Chuột Đất cuối cùng. Nó kêu ré lên một tiếng, rồi chết hẳn. Không gian chung quanh bỗng trở nên im ắng lạ thường. Tôi vung nhẹ cái gai để máu bắn hết xuống đất, rồi ngước lên nhìn qua một lượt. Trừ Han Myungoh thì ai cũng hơi xây xước

một chút, nhưng tóm lại là không có gì quá đáng ngại.

Chiến thắng đầu tiên như vậy cũng là rất tuyệt vời rồi.

Yoo Sangah thở phào, kéo Lee Gilyoung ngồi thụp xuống đường ray nghỉ ngơi một hồi, còn Lee Huynsung cắm cây thương xuống đất, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Jung Heewon thì chặc lưỡi tiếc rẻ, miệng vẫn lẩm bẩm đếm xem khi nãy săn được bao nhiêu con Chuột Đất. Nói đoạn, cô nhăn mặt lại, quay sang hỏi tôi.

"...Dokja-ssi, anh xử được bao con vậy?"

"Bốn con."

"Chèm chẹp, tôi được mỗi hai con thôi."

"Tôi cũng săn được ba con đấy."

Lee Huynsung ngây ngô nói một cách đầy tự hào. Nghe vậy, chẳng hiểu sao mà tôi bỗng thấy lòng mình trĩu nặng. Tôi đã dồn rất nhiều xu vào chỉ số tổng thể của mình mà cũng chỉ hơn được anh ta có một con thôi sao? Tôi kích hoạt Kĩ năng Danh sách Nhân vật rồi kiểm tra Cửa sổ Thuộc tính của Lee Huynsung.

+

[Thông tin Nhân vật]

Tên: Lee Huynsung

Tuổi: 28.

Chòm sao Bảo hộ: Bậc thầy Thép.

Thuộc tính Cá nhân: Người lính Nhắm mắt làm ngơ trước Sự bất bình (Thường)

Kỹ năng Chuyên dụng: Sử dụng Lưỡi lê Lv.2, Ngụy trang Lv.2, Kiên nhẫn Lv.2, Ý thức Công lí Lv.1, Huấn luyện Vũ khí Lv.2.

Ấn thánh: Dời non Lấp bể Lv.1

Chỉ số Tổng thể: Thể lực Lv.12, Sức mạnh Lv.9, Nhanh nhẹn Lv.9, Ma lực Lv.6.

Đánh giá Tổng thể: Giây phút thuộc tính của nhân vật Lee Huynsung tiến hóa đang tới gần. Nhân vật Lee Huynsung khá tin tưởng bạn. Chòm sao Bảo hộ của nhân vật này trái lại đang nâng cao cảnh giác đối với bạn.

*Hiện đang áp dụng 'Gói Tân thủ'.

+

Hàà, gói tân thủ. Thảo nào anh ấy lại mạnh đến vậy. Bậc thầy của Thép xem ra khá ưng ý với Lee Huynsung đây.

Gói Tân thủ là một dạng thức hỗ trợ cho các Hóa thân có trung bình chỉ số tổng thể dưới cấp 10. Vật phẩm này cho phép Hóa thân học được Huấn luyện Vũ khí, một Kĩ năng cực kì hữu ích vào thời kì đầu như thế này, đồng thời giúp tăng cấp chỉ số tổng thể từng chút một cho đến khi Gói hết tác dụng.

Ở ngoài kia nhan nhản những Hóa thân bị Chòm sao Bảo hộ của mình bỏ bê mà chẳng thèm đoái hoài tới, nên nghĩ lại thì Lee Huynsung cũng phải may mắn cực kì mới nhận được Gói Tân thủ này đây.

"Dokja-ssi, trông mặt anh có vẻ không khỏe..."

"À, không. Tôi chỉ đang suy nghĩ vài thứ thôi ấy mà."

Giờ thì tôi lại thấy hơi ghen tỵ đấy...Ừm thì, tôi vẫn còn đủ tiền để mua nó. Nhưng không. Chỉ số trung bình của tôi đã vượt quá cấp 10 rồi nên có mua về cũng bằng hòa. Hơn nữa, Huấn luyện Vũ khí đối với tôi không hấp dẫn với tôi bằng "thứ đó".

Chết tiệt, tôi sẽ mở Túi Dokkaebi sớm hơn dự định một chút vậy.

"Mọi người, tập trung đem lũ Chuột Đất lại đây. Chúng ta cần chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm nay, nên trước tiên cứ sơ chế qua đã."

"Ơ...Nhưng mà chúng ta sẽ nấu nó lên thế nào đây? Chúng ta đâu thể ăn thịt sống được."

"Bây giờ thì chưa ăn được, nhưng không phải là không có cách."

Hình như câu trả lời của tôi có phần hơi bình tĩnh thái quá thì phải. Vì chẳng thấy ai trong số các thành viên trong nhóm nói gì hết cả. Một lúc sau, Lee Huynsung đánh bạo hỏi.

"Xin lỗi, nhưng tôi thấy thắc mắc một điều."

"Vâng?"

"Dokja-ssi, chẳng nhẽ...anh đã biết trước tất cả sao? Cả chuyện này nữa?"

Ặc, tôi bất cẩn quá rồi.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến Hồi quy giả trong tiểu thuyết đã gắn bó với tôi suốt chừng ấy thời gian, và cả những lời của Yoo Junghuyk nữa.

Hóa ra là như thế này đây. Cảm giác của một Hồi quy giả. Đúng là Yoo Junghuyk thường xuyên trải qua những tình huống khó xử như thế này thật.

Vài câu trả lời loáng thoáng xuất hiện trong tâm trí tôi. Một là tôi sẽ mặt dày vô sỉ và nói rằng đó chỉ là linh cảm. Hai là tôi sẽ nói dối giống như Yoo Junghuyk đã từng.

[Chòm sao Mưu lược gia Thần bí dường như đã biết trước lựa chọn của bạn và nở một nụ cười ẩn ý.]

[Một vài Chòm sao khoe khoang rằng đã hiểu được ý đồ của bạn.]

Nhưng là một độc giả, thì câu trả lời xác đáng phải là...

"A-Ááááá--!"

Tạo ra một tình huống mà tôi không cần phải nói bất cứ điều gì cả.

[Chòm sao 'Mưu lược gia Thần bí' gật đầu hài lòng trước lựa chọn của bạn.]

"Vẫn còn sót lại một con!"

Jung Heewon hét lên, còn Lee Huysung thì nhanh chóng cầm lấy cây thương và đuổi theo con Chuột Đất. Nhưng thứ sinh vật này còn nhanh hơn cả Lee Huysung nữa. So với con đầu đàn khi nãy thì thậm chí nó còn to hơn.

"C-Cứu tôi vớiii...!!!"

Nó kéo Han Myungoh xềnh xệch vào đường hầm phía trước. Yoo Sangah đang đứng gần đó liền vung cây thương của mình theo phản xạ, nhưng tình hình còn trở nên tệ hơn khi Han Myungoh hoảng loạn nắm lấy tay áo cô.

"Bắt lấy!"

Lee Huynsung xoay ngược đầu cây thương chìa ra cho Yoo Sangah nhưng không kịp nữa rồi. Con Chuột đất mang theo hai người họ rồi tẩu thoát xuống lòng đất,

[Chòm sao Tù nhân của Vòng Kim cô rất phẫn nộ với Hóa thân vô dụng này.]

Còn Jung Heewon thì cũng bùng nổ không kiểm soát.

"Aaa...Ông chú nhát cáy đó làm tôi phát điên mất."

"Xin lỗi...Tôi đã không thể làm được gì.

Lee Huysung cúi gằm mặt xuống, nói bằng giọng buồn bã. Tôi vỗ vai anh động viên.

"Chẳng ai có thể làm được gì cả. Đừng lo lắng quá. Họ sẽ ổn thôi."

"Chúng ta có nên đuổi theo ngay không?"

Tôi ngó xuống xem cái hố mà con Chuột Đất vừa đào trông như thế nào. Đúng như tôi nghĩ, nó không hề bình thường chút nào. Ở ngoài viền thậm chí còn vương lại một loại năng lượng kì quái khiến cho người ta có linh cảm không lành. Thứ năng lượng bóng tối u ám và rợn người.

Tôi đi ngược lại về đằng sau và bật điện thoại của mình lên. Chỉ còn đúng 5% pin. Rạng sáng nay, tôi mới đem thức ăn để đổi lấy một cục sạc xong từ một người ở trong nhóm phụ xong.

[Tốc độ đọc của bạn tăng mạnh nhờ vào hiệu ứng của Thuộc tính độc nhất.]

Ít lâu sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy đoạn mình cần tìm.

[...'Hố sâu Bóng tối' là môi trường sống của loài Quái vật Cấp 9 Chuột đất, đồng thời cũng là một vùng không gian con được tạo ra bởi những dao động và ảnh hưởng của 'Căn nguyên Bóng tối'. Chuột đất sử dụng 'hắc ether' để hô hấp thay vì oxi trong không khí như các loài khác. Chính vì thế mà chúng ít khi ra khỏi 'Hố sâu Bóng tối' để kiếm ăn...]

Tôi vẫn còn nhớ mang máng chi tiết này, nhưng xem lại một chút cũng chẳng hại ai. Được rồi, đây chính là lối vào Hố sâu Bóng tối được đề cập tới ở trên. Tôi đọc lướt qua một lượt nữa rồi tắt điện thoại, bỏ vào túi.

"Dokja-ssi?"

Lee Huynsung lo lắng nhìn tôi. Đành vậy. Tôi gật đầu rồi nói.

"Chúng ta đi thôi."

"A, vậy thì..."

"Nhưng không nên có quá nhiều người vào trong đó. Lee Huynsung-ssi và Jung Heewon hãy dưỡng sức và đợi ở ngoài rìa này. Nếu có biến cố hay gì khác thì tôi sẽ gửi tín hiệu cho hai người. Lúc đó hãy tiến vào, nhưng nhớ là phải cảnh giác cao độ đấy."

Jung Heewon giật nảy mình, hỏi lại.

"Đừng nói là...anh định mang mỗi Gilyoung đi cùng thôi nhé?"

"Khả năng giao tiếp với côn trùng của Gilyoung sẽ giúp chúng ta tìm được lũ Chuột đất dễ dàng, thuận lợi hơn nhiều."

Mặc cho Jung Heewon sắp nổi đóa lên tới nơi, tôi giơ tay lên và gọi Lee Huynsung tới.

"Lee Huynsung-ssi. Jung Heewon-ssi vẫn chưa khỏe hẳn, chăm sóc cho cô ấy nhé."

Lee Huynsung nghe thấy thế, liền gật đầu như thể vừa nhận ra điều gì đó.

"Hiểu rồi, cứ giao cho tôi, Dokja-ssi."

"Khoan đã. Tôi khỏe hẳn rồi mà. Khỏe như vâm rồi đây này."

"Jung Heewon-ssi, tự tin là tốt, nhưng nếu thái quá thì sẽ thành liều lĩnh đấy."

"..."

Nhịp thở của cô vẫn còn hơi đứt đoạn. Quả đúng là Jung Heewon chưa hoàn toàn bình phục sau khi bị phơi nhiễm bởi Màn sương Độc đó.

Tôi để hai người họ lại và cùng Lee Gilyoung tiến vào cái hố sâu hoăm hoắm. Rõ ràng là khi nãy con Chuột đất đã đào xuống theo đường thẳng dốc đứng, vậy mà khi vừa đặt chân vào mà chúng tôi đã có thể đi lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Có lẽ là do Ma lực thất thoát ra từ Hố sâu Bóng tối đã giúp duy trì trọng lực ngay ở tình trạng bất thường như thế này.

"Đường này."

Phía trước chúng tôi đặc một màn đen, và thực sự thì tôi chẳng thể nhìn thấy thứ gì ngoài bóng tối ra cả, nên thành ra tôi đành phải di chuyển theo chỉ dẫn Lee Gilyoung mà thôi. Ở trong đây, Hắc ether hấp thụ hoàn toàn mọi nguồn sáng, dù là tự nhiên hay nhân tạo, đương nhiên là dùng đèn pin cũng vô dụng. Nếu Lee Gilyoung mà không có khả năng Giao tiếp Đa chủng loài thì không khéo tôi lại phải phí xu nữa rồi.

"Em muốn hỏi một điều, Hyung."

Bỗng nhiên Lee Gilyoung lên tiếng.

"Anh đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này sao?"

"...Chuyện gì?"

"Lúc mà con chuột đất đó tóm lấy Noona và Ahjussi, anh đã để mặc họ như vậy."

Nghe thấy thằng bé vạch trần mọi ý định của tôi như vậy, trong một thoáng tôi đã hơi do dự. Trong bóng tối, những ngón tay của Lee Gilyoung lại bứt rứt đến lạ. Trước khi tôi kịp hỏi tại sao nhóc ấy lại biết thì Lee Gilyoung đã mở lời.

"Lúc đó, em đã quan sát vẻ mặt Hyung." [note35715]

Đáng sợ thật. Không có gì là qua mắt được Lee Gilyoung cả.

"Phải, đúng thế."

Một câu trả lời lãnh đạm và tàn nhẫn, khiến cho trong đầu tôi hiện giờ như đang có mưa thông báo vậy. Và người gửi thì không ai khác ngoài những Chòm sao ra cả.

[Các Chòm sao của hệ thống Công lí Tuyệt đối nhăn mặt bất bình trước sự tàn nhẫn của bạn.]

[Chòm sao Mưu lược gia Thần bí nhìn bạn với đôi mắt lóe hào quang.]

"Sao anh lại làm vậy?"

"Vì tập tính của lũ Chuột đất."

Tôi cố trả lời sao cho thành thực nhất có thể.

"Loài này thường hay đem những thứ mà chúng coi là 'chiến lợi phẩm' tới cùng một chỗ, giống như giấu kho báu vậy. Không chỉ có mỗi thức ăn thôi đâu. Ngoài ra còn vô số vật phẩm quýhiếm và hữu dụng khác nữa. Tất cả đều được tập trung tại một nơi duy nhất. Thế nhưng do hệ thống ra vào dưới lòng đất của lũ này quá phức tạp, nên anh mới phải buộc sử dụng đến cách này để có thể tìm được đường nào trực tiếp dẫn tới đó."

Lee Gilyoung im lặng không nói gì. Thấy thế, tôi tiếp.

"Ban đầu anh chỉ nghĩ chúng sẽ đem Han Myungoh đi thôi. Chứ anh cũng không ngờ là Yoo Sangah cũng bị kéo theo."

"Vậy ý anh là, mục đích của anh không phải là cứu Noona hay Ahjussi, mà là vì đống vật phẩm quý hiếm đó sao?" [note35714]

"Ừ. Nhóc thấy thất vọng à?"

"Không ạ."

Bàn tay nhỏ bé và non nớt của Lee Gilyoung nắm lấy tay tôi chặt hơn.

"Hyung không nên nói dối đâu."

"..."

"Nếu Hyung là kiểu người đó, thì lẽ ra anh đã để mặc em ở trên chuyến tàu đó rồi. Dù sao em vẫn tin tưởng anh mà."

Lee Gilyoung hành xử không giống một đứa trẻ chút nào, nhưng suy cho cùng thì thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Lee Gilyoung không biết rằng, việc trở thành người lớn là một chuyện hoàn toàn khác. Trong thế giới điêu tàn này, một người lớn sẽ tận dụng mọi thứ mình có để làm lợi cho bản thân, không từ bất cứ thủ đoạn hay mưu hèn kế bẩn nào.

[Một vài Chòm sao đã khóc vì câu chuyện của bạn đã chạm thấu tâm can họ.]

[Bạn đã được tài trợ 200 xu.]

Cái hố này có vẻ sâu hơn tôi tưởng. Từ lúc chúng tôi bắt đầu tiến vào đến giờ cũng đã khá lâu rồi.

"Hyung."

"Ừ, sao thế?"

"Huyng, anh có phải thần thánh không?"

"...Nhóc lại nói gì vậy?"

"Hay anh là nhân vật chính?"

Trẻ con đôi khi lại đặt ra những câu hỏi sắc sảo đến không ngờ, mà ngay cả chúng cũng chẳng hiểu hết ý nghĩa của những câu hỏi đó. Đó là bởi chúng vẫn luôn sống trong một thế giới, nơi mà 'hiện thực' và 'mộng tưởng' đan xen lẫn lộn đến nỗi khó lòng phân biệt. Và Lee Gilyoung cũng thế.

"Anh không phải nhân vật chính. Đúng hơn thì, anh là một nhân vật phụ luôn ghen tỵ với nhân vật chính."

"Nhưng anh biết nhiều chuyện như vậy mà."

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp lại.

"Cũng đúng."

"Thế thì em muốn hỏi anh câu này."

"Anh sẽ cố gắng trả lời."

"Một khi chúng ta hoàn thành hết tất cả các Kịch bản rồi...chúng ta có được ban cho một điều ước không?"

"Điều ước sao?"

Tôi hơi bối rối.

"Những câu chuyện cổ tích vẫn luôn có kết thúc có hậu, và...và người tốt sẽ được ban thưởng xứng đáng. Câu chuyện này của chúng ta, có giống thế không?"

Trong bóng tối đen đặc, Lee Gilyoung run rẩy hỏi tôi. Cảnh tượng thằng bé im lặng đứng nhìn người mẹ đã chết của nó vụt qua tâm trí tôi.

Những người đã thích ứng với thế giới này cũng có nhiều kiểu khác nhau. Kẻ điên loạn, người thích thú, hết bi quan rồi lại tới lạc quan, không loại nào là không có.

"Ừ, có chứ."

Tôi cảm thấy vì nơi này quá tăm tối và ảm đạm. Bởi vì như thế thì Lee Gilyoung sẽ không thể nhìn thấy được vẻ mặt của tôi ngay bây giờ.

"Sắp tới rồi Hyung."

Hắc ether càng ngày càng dày đặc. Điều đó của nghĩa là Căn nguyên Bóng tối đang ở rất gần rồi. Tôi lên dây cót và nắm thật chặt cái gai đang cầm trong tay.

[Một vài Chòm sao đang nín thở chờ đợi.]

Tôi nghe thấy tiếng lục cục ở gần đây. Chắc là lũ Chuột đất rồi. Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi tới khoảng không gian rộng lớn. Trong bóng tối tĩnh lặng, tôi bỗng thấy một tia sáng lóe lên tựa như một ngọn đuốc.

Nằm gần tia sáng lập lòe vô định đó là một cái rương bẩn thiểu và rách nát. Khoảng khắc nhìn thấy nó, thì tôi biết rằng mình đã tới đúng chỗ rồi. Ngay chính khoảnh khắc đó--.

[Kịch bản Phụ đã được cập nhật.]

[Bạn đã đạt được thành tựu 'Tìm kiếm Kho báu Chuột đất.']

Truyện Chữ Hay