[V-Vậy ta sẽ để các ngươi tự lo liệu nhé! Gihihihihii!]
Con dokkaebi cười man rợ rồi biến mất vào hư không.
Hình phạt thức ăn, lại còn thêm cả phí sinh tồn nữa. Vế trước thì tôi đã biết, đó vốn là mặc định của Kịch bản Chính thứ hai này. Nhưng riêng vế sau thì không có trong nguyên tác của Cách Sinh tồn. Rất có thể hợp đồng giữa tôi và Bihyung đã khiến cho mọi chuyện thành ra thế này. Có nghĩ thế nào thì cũng hơi đường đột thật.
Jung Heewon đứng bên cạnh tôi, ngơ ngác mất một hồi, rồi bỗng giật mình, giở túi ra xem thì thấy cái bánh quy cuối cùng của mình cũng đã biến mất. Cô ngớ ra, quay sang hỏi tôi bằng giọng bất ngờ.
"Dokja-ssi, chẳng lẽ anh đã biết rằng chuyện này sẽ xả--."
"Tôi chỉ đoán vậy thôi. Vì tôi nghĩ rằng lũ dokkaebi này sẽ không chịu để yên chúng ta như vậy đâu. Chúng sẽ luôn tìm cách để quấy nhiễu con người."
"...Hình như anh khá giỏi mấy vụ này đấy. Anh có khả năng tiên đoán trước tương lai hay gì?"
Tôi không nói gì mà liếc mắt tìm kiếm Lee Huynsung và hai người còn lại. Tình hình đã chuyển biến đến bước này rồi cũng nên hành động ngay thì hơn.
"Mau trả lại đồ ăn đây!!"
"S-Sao...sao chuyện này có thể xảy ra với mình cơ chứ?"
Một vài người trong nhóm phụ thẫn thờ ngồi sụp xuống, thậm chí có người còn bật khóc nức nở. Cheon Inho và đồng bọn của hắn cũng không ngoại lệ, đồ ăn dự trữ của chúng đều không cánh mà bay cả. Cheon Inho cắn môi, nhìn tôi với vẻ cực kì khó hiểu.
[Chẳng lẽ...hắn đã biết trước tất cả những chuyện này sao? Không, không thể nào.]
Nếu tôi có thể nhìn thấu tâm trí của y thì chắc chắn lúc này hắn đang nghĩ như vậy.
[Bạn đã dự đoán chính xác suy nghĩ của nhân vật 'Cheon Inho'.]
[Độ thông hiểu của bạn về nhân vật 'Cheon Inho' đã tăng.]
...Thật sao, không đùa đấy chứ? Làm vậy cũng có thể tăng độ thông hiểu của mình về nhân vật lên ư?
Tôi hào hứng quay sang nhìn những người khác, cố gắng vắt óc ra đoán xem rốt cuộc họ đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng chẳng có gì xuất hiện cả, thông báo giống như vừa nãy cũng bặt tăm.
Trong khi đó, Cheon Inho nhanh chóng tập hợp những người khác lại để trấn an bọn họ khỏi cơn khủng hoảng này.
"Mọi người, mau tới đây nào. Chúng ta có một thông báo khẩn cấp."
Nội dung của thông báo đó cũng không có gì nhiều, chỉ ở mức độ khái quát mà thôi, kiểu như là: Nguồn thực phẩm đã hoàn toàn biến mất, và tình hình thì đang càng ngày càng tồi tệ hơn. Vì thế nên chúng muốn dung nạp thêm những 'trinh sát' đến từ nhóm phụ để lên trên mặt đất kiếm đồ ăn thức uống cho tất cả mọi người.
"Chúng tôi sẽ không phân phát thức ăn cho những người không tham gia vào hoạt động trinh sát mặt đất nữa."
Dù Cheon Inho ngang ngược tuyên bố như vậy nhưng cũng không có ai phản đối hay can dự gì hết. Không, đúng hơn là họ không thể. Đối với tình hình hiện tại thì điều này là không thể tránh khỏi. Chính bởi vậy mà tất cả đều tình nguyện xin gia nhập làm trinh sát, ít nhất là để không phải chết đói.
Mặc cho đống đồ mà hắn vừa bỏ cả đống tiền ra mua vừa biến mất không còn lại chút vết tích gì, nhưng khuôn mặt Cheon Inho thì vẫn tràn trề hy vọng. Cũng phải, tình hình chuyển biến như thế này thì chỉ càng lợi cho hắn hơn thôi, vì hắn sẽ thâu tóm được nhiều quyền lực hơn, tầm ảnh hưởng cũng sẽ lan rộng đáng kể.
Chứng kiến cảnh từng người một đang cầu xin được trở thành trinh sát kia, Lee Huynsung tỏ ra rõ là lo lắng.
"Dokja-ssi, giờ chúng ta phải làm sao?"
"Tất nhiên là đi kiếm thức ăn rồi."
Vẻ mặt của các thành viên trong nhóm bỗng căng thẳng hẳn lên khi nghe thấy tôi nói vậy. Kiếm thức ăn. Chỉ có thể hiểu theo một nghĩa mà thôi.
"Vậy là ta cũng phải giống họ sao? Hình như trên mặt đất vẫn còn thức ăn..."
"Không, chúng ta sẽ không lên đó. Làm vậy thì chỉ có nước chết mà thôi."
Tôi nhìn xuống mấy cái khẩu trang nằm vất vưởng trên sàn. Thứ rách rưới này sẽ không tài nào có thể ngăn ngừa độc tố được.
"Nhưng còn đi đâu được cơ chứ..."
"Lee Huynsung-ssi. Anh cũng biết rồi đấy. Thế giới này đã thay đổi. Và nguồn thức ăn cũng sẽ cần phải thay đổi."
Tôi hướng mắt về phía đường hầm dẫn tới Ga Yaksu.
"Khoan, khoan đã. Dokja-ssi...Đừng nói với tôi là!?"
"Đúng rồi đấy."
Một thế giới nơi mà con người không còn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nữa. Nhưng nếu không buộc mình trở thành kẻ đi săn, thì cuối cùng kết cục của chúng tôi sẽ chỉ là kẻ bị săn mà thôi.
"Cùng đi săn vài con quái về nào."
* * *
Một hồi sau, những người ở nhóm phụ, trong đó có tôi, đã đứng trước lối vào đường hầm sâu hun hút dẫn tới Ga Yaksu.
"Ra vậy. Thế có nghĩa là anh sẽ đi theo hướng này à?"
Lúc đầu tôi còn nghĩ là Cheon Inho sẽ gây khó dễ khi chúng tôi từ chối tham gia vào nhóm trinh sát của hắn, nhưng xem chừng là biết tôi sắp đi rồi còn khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng hơn. Chắc y cho rằng tôi là mối đe dọa tiềm tàng tới quyền lực của y đây mà.
"Chà, xét về lâu về dài, chúng ta vẫn cần có những con người quả cảm dám dấn thân vào hiểm nguy để đột phá Kịch bản sau này mà. Bình an vô sự nhé mọi người."
Nói năng hài hước gớm. Hắn tưởng mình là đội trưởng đấy à? Nhưng khoảnh khắc hắn bị kết liễu cũng không còn lâu nữa đâu."
[Độ thông hiểu của bạn về nhân vật 'Cheon Inho' đã tăng.]
[Độ thông hiểu của bạn về nhân vật 'Cheon Inho' đã đạt đến một ngưỡng nhất định.]
Ra là thế...Tôi nghĩ là mình hiểu rồi. Có hai phương pháp chính để tăng 'độ thông hiểu' về một nhân vật nào đó của tôi lên.
Một là khi tôi khiến cho nhân vật đó cảm thấy thích thú hoặc tin tưởng vào mình. Hai là khi tôi dự đoán chính xác nhân vật đó đang nghĩ gì. Có lẽ khi nãy là trường hợp thứ hai rồi.
[Nhân vật 'Cheon Inho' đang nghi ngờ bạn.]
Tùy thuộc vào độ thông hiểu đến cỡ nào thì tôi cũng sẽ nhận được đặc quyền tương ứng. Ví dụ như Kim Namwoon thì tôi có thể biết trước được hướng mà cậu ta định tấn công, Yoo Junghuyk thì tôi có thể hoàn toàn đọc được suy nghĩ của hắn, và bây giờ thì với Cheon Inho thì là cảm xúc của y. Nhưng vẫn còn hơi mơ hồ đại khái nhưng mà thế là được rồi.
"Ô, hay là thế này, một thành viên trong nhóm của tôi sẽ cùng đi với anh, nghe được chứ? Tôi cũng muốn biết thêm thông tin về lần đột kích này, sau khi mọi người đã trở về."
Biết ngay, làm gì có chuyện Cheon Inho lại dễ dàng để bọn tôi đi như thế. Tôi nhìn thẳng vào mắt người đang cố lánh mặt đằng sau lưng Cheon Inho kia. Đúng là một tên kém may mắn.
"T-Tôi phải đi cùng họ thật sao?"
"Hể, vậy chứ anh còn ở đây làm gì hả Han hyung? Chẳng phải là tối qua hai người đã giảng hòa với nhau rồi à?"
"Chuyện đó thì..."
Thành viên trong nhóm của Cheon Inho vừa tham gia cùng chúng tôi không ai khác mà lại là Trưởng Bộ phận Han Myungoh.
"D-Dokja-ssi. Nếu cậu không phiền, liệu tôi có thể..."
"Tôi hiểu. Cứ quyết vậy đi."
Han Myungoh trông có vẻ hơi bất ngờ khi thấy tôi đáp lại mà không chần chừ chút nào. Chắc anh ta còn tưởng tôi sẽ từ chối. Lee Huyynsung có vẻ không được yên tâm cho lắm, nhưng không sao, tôi đã có kế hoạch cả rồi.
Mà nghĩ lại thì những người sống sót trên Toa tàu 3807 ngày đó, gồm có tôi, Lee Huynsung, Lee Gilyoung, Yoo Sangah và Han Myungoh, giờ đã tập hợp đông đủ. Bỗng nhiên--.
"Tôi cùng đi được chứ?"
"...Có ổn không? Cô vẫn chưa hồi phục hẳn mà."
"Chừng này có là gì."
Vậy là được một người nữa. Tính thêm Jung Heewon thì tổng cộng là có sáu người tất cả. Như vậy cũng đã là nhiều rồi.
Grừừừ...
Tuy nhiên, đối với cơn khủng hoảng đang tới gần kia thì bao nhiêu cho đủ.
[Một Kịch bản Phụ đã xuất hiện!]
+
[Kịch bản Thứ hai - Tìm kiếm Thức ăn]
Thể loại: Phụ
Độ khó: E
Điều kiện hoàn thành: Săn lùng những con quái vật có thể sử dụng làm thức ăn và chế biến chúng cẩn thận.
Giới hạn Thời gian: Không có
Phần thưởng: 500 xu
Thất bại: ???
+
Khi chúng tôi vừa đặt chân vào đường hầm tối như hũ nút kia thì bỗng dưng có thông báo kịch bản hiện ra ngay trước mắt.
Tìm kiếm thức ăn. Đây là Kịch bản phụ mà chúng tôi phải vượt qua trước khi chính thức bước vào Kịch bản Chính thứ hai.
[Một vài Chòm sao đã lường trước được hành động của bạn.]
Chưa cả đi được 10 bộ mà đã không thể thấy được lối vào rồi. Tôi rút ra từ trong túi một cái đèn pin rồi nhanh chóng bật nó lên, nhưng chung quang vẫn chỉ đen đặc một vùng tối tăm lạnh lẽo.
Có thứ gì đó đã chặn cho ánh sáng không lọt vào đây. Một thứ cực kì kinh khủng, đủ khiến cho bất kì ai cũng phải khiếp đảm.
"Dokja-ssi, đợi một chút đã. Không phải như thế này rất nguy hiểm sao?"
Nghe thấy Lee Huynsungs-ssi gọi giật lại, Jung Heewon đang đi bên cạnh tôi dừng lại đầu tiên, quay về phía đằng sau.
"Nói thật thì ngay từ đầu tôi đã thấy lo rồi. Giờ vẫn chưa muộn đâu, chúng ta có nên để Gilyoung ở lại ga không? Nếu được thì cả Yoo Sangah-ssi và Jung Hee--."
"Lee Huynsung-ssi, dù có thể không giỏi bằng anh nhưng ít nhất thì tôi cũng biết chiến đấu đấy. Ngày trước tôi còn học kendo nữa mà. Nên anh không cần lo cho tôi đâu, để ý đến nhóc Gilyoung đi kìa"
"Nhưng mà..."
Cứ đà này thì rất có thể sẽ nổ ra một cuộc tranh cãi không cần thiết dẫn đến gây mất đoàn kết nội bộ nên tôi đành xen vào.
"Lee Huynsung-ssi, tôi nói với anh rồi mà. Thế giới này đã đổi khác rồi. Phụ nữ không còn là phái yếu nữa. Anh thấy đấy, với tình hình hiện tại thì chỉ cần nâng cấp cho chỉ số tổng thể của mình thôi là bất kì ai cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Cả Jung Heewon-ssi nữa, lời cô vừa nói có phần hơi sai rồi."
"...Gì nữa đây?"
"Phụ nữ không hề yếu đuối, và đương nhiên là trẻ con cũng vậy. Gilyoung, chứng minh cho họ thấy đi."
Thấy vậy, thằng bé liền gật đầu và bước lên phía trước. Lee Gilyoung nhìn quanh quất khắp xung quang đường hầm một lúc lâu rồi mới ngồi xuống, đưa tay ra chạm vào nền đất. Jung Heewon trố tròn mắt ngạc nhiên, cảm thán.
"Ôi chúa ơi, gì thế này?"
"C-Chết tiệt! Có gián!"
Còn Han Myungoh thì như muốn khóc thét lên vì sợ hãi.
Mấy con gián từ đằng xa tiến lại, lấy râu chạm vào đầu ngón tay của Lee Gilyoung, tạo thành một đường thẳng mờ mờ hướng về phía trước. Chúng nghe lời thằng bé như chó nghe lời chủ vậy. Hồi sau, khi đã xong xuôi, tất cả lại biến mất vào trong bóng tối như chưa từng xuất hiện trước mặt chúng tôi bao giờ.
"Thuộc tính của em là Nhà Sưu tầm Côn trùng."
Thấy mọi người có vẻ hơi khó hiểu và bối rối, Lee Gilyoung ngay lập tức giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ. Thằng nhóc này...
Nói cho đơn giản thì có lẽ đây là một thuộc tính hiếm cho phép người sở hữu có thể giao tiếp đơn giản và kết nối ý thức và các loài côn trùng khác nhau, thông qua kĩ năng 'Giao tiếp Đa chủng loài'.
"Phía trước không có gì đáng ngại. 100 bước trở lại đây có vẻ khá an toàn."
Lee Gilyoung nói như có như không, khiến cho tất cả đều điêu đứng. Khả năng trinh sát đến nhường này thì quả thực rất đáng gờm. Khi tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên thằng bé sầm mặt lại và đanh thép tuyên bố.
"Cảm ơn hai người đã lo cho em. Nhưng em không đi theo để mọi người chăm sóc cho em đâu."
"À, ừ được."
Jung Heewon lúng túng gật đầu với vẻ chua chát. Nói đoạn, Lee Gilyoung liền chạy tới bên cạnh tôi. Thấy thế, tôi đưa tay lên xoa đầu thằng bé.
Thuộc tính của Lee Gilyoung vốn dĩ chưa từng xuất hiện trong nguyên tác của Cách Sinh tồn. Nên thành thử tôi cũng chỉ biết đoán già đoán non vậy thôi. Nhưng dù sao thì quyết định sẽ cứu Lee Gilyoung khi đó của tôi hoàn toàn không phải là một lựa chọn sai lầm.
Một lúc sau, chúng tôi trèo qua thanh ba-ri-e chắn ngang đường rồi tiến thẳng vào trong bóng tối đen đặc đang bao trùm lấy tất cả.
[Bạn đã bước vào khu vực nguy hiểm.]
"Y-Yoo Sangah-ssi. Ở đây tối lắm, nếu sợ thì cô có thể nắm tay tôi mà đi cho khỏi ngã."
"...Không phải trông anh còn sợ hơn tôi sai?"
"S-S-Sợ gì chứ!?"
Càng vào sâu, không khí càng trở nên nhớp nháp bầy nhầy vì độ ẩm cao.
"Giảm ánh sáng chut đi."
Yoo Sangah ngay lập tức làm theo lời tôi nói. Vì mẫu đèn pin này không có chức năng điều khiển độ sáng nên cô chỉ đơn giản là lấy tay mình hơi che vào đèn mà thôi.
"Ách. Đừng chiếu xuống dưới đấy. Kinh quá.
Jung Heewon nói như sắp nôn thốc nôn tháo tới nơi rồi vậy. Dưới nền đất la liệt những mảnh xương thịt vương vãi, chẳng vẹn hình. Đó đều là xác chết của những người muốn vượt qua đường hầm này để tới Ga Yaksu ở đằng kia.
Yoo Sangah nhắm chặt mắt, Han Myungoh lắc đầu nguây nguẩy để át cái mùi đang xộc vào mũi mình, còn tấm vai của Lee Huynsung, người gần như cứng rắn nhất trong cả bọn cũng đã mướt mát mồ hôi.
Điều đáng ngạc nhiên ở đây là trông Lee Gilyoung có vẻ khá bình tĩnh, vẻ mặt của cậu nhóc vẫn không có bất kỳ thứ gì gọi là sợ hãi. Riêng tôi thì cảm thấy có hơi lo lắng cho Lee Gilyoung một chút. Chẳng nhẽ nó nghĩ tất cả đều chỉ là trò chơi hay sao?
"Ở đây không chỉ có mỗi xác người thôi đâu, hyung."
Đúng như Lee Gilyoung nói, còn có xác của vài con quái vật to ngang một con sói trưởng thành đang nằm vất vưởng ở gần đó nữa. Toàn thân lũ quái vật có vẻ ngoài giống chuột chũi khổng lồ này, không chỗ nào là không chằng chịt những vết chém sâu hoắm, trông mà lạnh người.
Chủng quái vật Cấp 9 sống dưới lòng đất, Chuột Đất. Nghe thì có vẻ giống với mấy con bọ ú, nhưng dù sao thì cái tên đó cũng chỉ được đặt đại ra mà thôi, cũng chẳng ai quan tâm làm gì. Lũ quái này còn được mệnh danh là cá hổ piranha dưới lòng đất nữa cơ đấy. Chuột Đất là những thợ săn thứ thiệt, chúng thầm lặng đào hang thành vô số nhánh khác nhau và sau đó kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình sa vào bẫy.
Vậy mà giờ thì chúng nằm chết như ngả rạ thế này đây. Jung Heewon không kìm được, thở dài một tiếng.
"...Ai đã làm ra chuyện này cơ chứ?"
Đương nhiên là chỉ có duy nhất một kẻ có thể khiến lũ Chuột Đất phải sống dở chết dở như thế này thôi. Yoo Junghuyk. Có lẽ giờ này hắn đang ở ga kế tiếp rồi cũng nên.
Nhưng tôi không thể phung phí thời gian thêm nữa. Trong nguyên tác Cách sinh tồn thì khoảng vào đêm nay hoặc rạng sáng ngày mai thì Yoo Junghuyk mới bắt đầu di chuyển tới Yaksu, vậy mà hắn đã khởi hành sớm như vậy rồi.
Tại sao Yoo Junghuyk phải vội càng như vậy? Chưa gì đã thiếu kiên nhẫn rồi à? Lí do là gì mới được chứ? Hay là--.
"Dokja-ssi, chúng ta thực sự có thể ăn thứ này sao?"
"Kịch bản nói rằng chúng ta phải tự mình đi 'săn' thì mới có ý nghĩa. Hơn nữa, đống thịt thối này cũng ở bên ngoài lâu quá rồi, nên chắc là không."
"...Ầy, thế thì bất tiện thật. Mà còn phải 'chế biến' nữa chứ. Anh định nướng bằng lửa hả?"
Nướng thì cũng được. Vấn đề là phải cần đến một loại lửa đặc biệt nữa cơ.
"Heewon-ssi, cô vừa nói là mình giỏi kendo đúng không?"
"Ơ thì, 'giỏi' thì có hơi quá...nhưng mà anh hỏi làm gì vậy?"
Tôi lựa một cái xác Chuột Đất rồi lấy dao ra và bắt đầu xẻ thịt nó. Tôi cẩn thận hết sức để lóc dọc xương sống của nó sao cho thật nguyên vẹn. Vì là lần đầu nên vẫn còn hơi ngượng tay, và thành quả thì không được như mong đợi cho lắm, nhưng ít nhất thì cũng còn sử dụng được.
"Sao anh lại làm thế?"
"Cô cần vũ khí. Cứ coi đây là một thanh kiếm đi."
Gai Lợn đá thường chỉ dùng để đâm hoặc xiên mà thôi, hơn nữa, nó cũng không đủ cứng cáp như xương sống của Chuột đất. Chỉ cần mài sắc thêm chút là thứ này có thể trở thành một vũ khí khá chất lượng ở những Kịch bản đầu, chưa kể là còn rất phù hợp với bộ môn Kiếm đạo mà Jung Heewon từng theo học nữa.
"Cảm ơn anh nhé. Mà tự nhiên tôi cảm giác như mình vừa quay trở lại thời kì Đồ đá cũ ấy nhỉ."
"Cô thử tìm vài cục đá rồi mài sắc lưỡi kiếm đi cho dễ sử dụng. Nhớ cẩn thận đấy, và chọn những viên nào nhẵn nhẵn một chút."
'Hê hê, hiểu rồi, thưa đội trưởng."
Jung Heewon đáp lại bằng một giọng hào hứng và thích thú. Xong xuôi, tôi phủi tay, vừa ngước lên thì thấy Lee Huynsung đang chăm chú nhìn thanh kiếm Chuột Đất mà tôi vừa làm cho Jung Heewon với vẻ hơi ghen tỵ.
"Anh có muốn không một cái không, Lee Huysnung-ssi?"
"Ể, anh sẽ làm cho tôi thật sao?"
"Mọi người, tới gần đây nào. Tốt hơn là để tôi chỉ cho mọi người phương pháp luôn. Tôi cũng mới làm thế này biết gần đây nhưng cứ quan sát đã nhé."
Thực ra thì, đây cũng là lần đầu tiên của tôi đấy thôi. Nếu trong Cách Sinh tồn không viết chi tiết về vấn đề này thôi tôi cũng chẳng biết đường nào mà lần.
Đây cũng là một phần lí do tại sao tiểu thuyết Cách Sinh tồn lại không gây được tiếng vang, ngoại trừ tôi ra. Đơn giản thôi. Đó là bởi vì tác giả quá chăm chút vào phần miêu tả thiết lập bối cảnh cho câu chuyện của mình, đặc biệt là những tình tiết như thế này đây.
"...Dokja-ssi, anh nói là mình cũng mới biết làm, nhưng mà dù thế thì vẫn đỉnh quá."
Chúng ta vừa ngồi lại và cùng nhau làm vũ khí với nhau. Lần này không phải kiếm mà là thương. Tại sao á? Vì ngoại trừ Jung Heewon ra thì chẳng còn ai có Kĩ năng Kiếm đạo nữa cả, thiết nghĩ chúng tôi nên dùng thương thì hơn. Là một loại vũ khí lạnh có chiều dài tương đối, thương khá ổn định và cân bằng, linh hoạt trong cả tấn công lẫn phòng thủ, lại dễ sử dụng, chứ không đòi hỏi nhiều kĩ thuật như kiếm.
Cây thương của Lee Huysung được làm từ xương sống của con Chuột Đất lớn nhất mà chúng tôi có thể tìm thấy ở gần đây, còn vũ khí của Yoo Sangah và Han Myungoh được chọn lựa từ những con có kích thước trung bình. Và cuối cùng, riêng Lee Gilyoung thì tôi đặc biệt làm cho thằng bé một vũ khí dạng đập từ xương sọ của con non.
[Bạn đã thành công trong việc tự mình chế tạo vũ khí.]
[Một số ít Chòm sao thấy hứng thú với bản năng nguyên thủy của con người.]
[Bạn đã được tài trợ 100 xu.]
Tất cả mọi người đều nhận được những thông báo tin nhắn kiểu như vậy.
"Chỉ có vậy thôi mà cũng có xu sao?"
Yoo Sangah-ssi nói bằng giọng ngạc nhiên. Những Hóa thân vốn đã có Tinh tọa bảo hộ thì không thường được các Chòm sao khác tài trợ mấy, nên cô ấy bất ngờ thì cũng dễ hiểu.
"Mọi người đều nhận được xu cả rồi chứ?"
"Vâng, vừa mới xong."
"Nếu có thể, thì chỉ để lại vừa đủ số xu để trả phí sinh tồn thôi. Nhớ là phải ước lượng cẩn thận vào đấy. Còn bao nhiêu thì đầu tư hết vào ba chỉ số chính là Sức mạnh, Thể lực và Nhanh nhẹn. Đừng kẹt xỉ quá, nếu không thì sẽ không sống sót nổi đâu.
"A, chúng tôi nhớ rồi, Dokja-ssi."
Khâu chuẩn bị như vậy coi như là hoàn tất, và chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước. '100 bước an toàn' mà khi nãy Lee Gilyoung nhắc tới đã ở ngay trước mắt chúng tôi rồi đây.
[Kịch bản Phụ - Kiếm tìm Thức ăn đã bắt đầu!]
Những con Chuột Đất chẳng biết từ đâu xuất hiện ngang lưng đường hầm. Tôi nhìn lướt qua, miệng lẩm nhẩm đếm. Một, hai, ba...Chính xác là có 13 con, không thừa không thiếu. Chúng đông hơn tôi tưởng.
Grừừừ...
Con lớn nhất trong cả đàn hằm hè bước lên, dùng móng của mình cào xuống nền, tạo thành một vệt dài. Những con Chuột Đất khác hơn đứng đằng sau gầm gừ đe dọa chúng tôi, ý muốn nói rằng nếu vượt quá lằn ranh giới hạn còn mới nguyên kia thì cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi đã gây chiến với chúng.
"Không có kế hoạch cụ thể gì đâu. Chúng ta cũng chỉ là cùng quẫn mới đến đây thôi. Nghe thì có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không trông mong rằng mọi người sẽ sống sót."
"Dokja-ssi..."
"Thế nhưng, hãy cả sống sót đi nhé, mọi người. Làm ơn đấy."
Han Myungoh trông rõ là buồn phiền, còn những thành viên khác thì tuy có hơi lo lắng, nhưng lại rất quyết tâm. Ấy là còn chưa kể đến cô nàng Jung Heewon với ánh mắt tóe lửa như muốn nhảy xổ vào và làm thịt bọn Chuột Đất ngay lập tức đâu đấy.
"Được rồi, thử thôi nào. Tất cả, chuẩn bị sẵn sàng! Đừng có chết đấy!"
Thoạt nghe thì có thể sẽ thấy không hợp lí lắm, nhưng tôi cũng rất mong đợi vào những người đang có mặt đang đây. Giống như cách mà Yoo Junghuyk đã cố thử tôi, thì đây cũng là một bài kiểm tra dành cho họ, mặc dù độ khó là hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, dù cho tôi dẫn dắt thế, chứ có dẫn dắt nữa, thì những ai không có ý chí kiên định và tinh thần thích ứng
sẽ không bao giờ có thể sinh tồn nổi ở thế giới tàn khốc này.
Suy cho cùng, vẫn là "Người có thể cứu rỗi bạn, chính là bản thân bạn" đấy thôi. Mọi người nên tận dụng cơ hội này đã nhận ra điều đó sớm hơn. Ít nhất thì, trong số những người này, tôi cũng đã biết được mình nên mang ai đi cùng rồi.
"Vậy đi thôi nào."
Chúng tôi và lũ Chuột Đất đồng loạt xông lên không chút do dự. Trận chiến bắt đầu.