Omae wo Onii-chan ni Shite Yarouka!?

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày 10 tháng 5, thứ 6

Cha. Mẹ. Tụ họp gia đình.

Bức tường ngăn cách giữa tôi với các bạn cùng lớp đã dày thêm. Ngay cả trước khi bắt đầu tiết chủ nhiệm buổi sáng, mọi người dường như đều bồn chồn khi họ chỉ nhìn chằm chằm tôi từ xa. Họ đối xử với tôi như một loài vật quý hiếm trong vườn thú vậy.

Chuyến thăm hôm qua của Yuuki dường như đã thành một tin đồn và lan rộng khắp khuôn viên trường. Ngay sau khi tôi đến chỗ ngồi của mình, Mariko đến gần tôi.

Điều đầu tiên cô ấy nói là "Có đúng là cậu có một vị hôn thê không?". Có vẻ như cô ấy khá bối rối bởi tin đồn ấy. Khi Mariko hỏi thẳng ra như vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Tôi tự hỏi liệu có ổn không khi nói "Cô ấy thực ra là em gái của mình" không. Tôi không muốn nói dối nữa, nhưng tôi lo lắng về những ánh mắt của xã hội. Hôm qua, chỉ vì Yuuki đã đến trường mà đã có kha khá hỗn loạn đã xảy ra. Nếu nó biến thành vụ bê bối nhà Taishido, tôi không biết chuyện bé sẽ còn xé ra to đến mức nào.

Trường hợp ổn nhất mà tôi có thể nghĩ tới, nó đã được thốt ra từ miệng tôi.

"Umm ... thực ra em ấy là đàn em ở trường cấp hai của mình."

Ừ. Thật ngu ngốc đúng không. Lại nói dối ...

Sau khi nghe những lời của tôi, Mariko lặng lẽ thở phào nhưng rồi lại nghiêng đầu tò mò hỏi "Dù cho quan hệ bạn bè của cậu với cô gái này dù có tốt bao nhiêu, nhưng đi tìm cậu tới mà tận trường của chúng ta ... thực sự có phải là đàn em của cậu không đấy?"

“C-cậu thấy đấy… em ấy là một học sinh rất có trách nhiệm, em ấy đến để đưa mình một vài thứ mình để quên ở trong văn phòng của hội học sinh.”

Mariko trả lời "Hmm, hiểu rồi. Vậy là cậu không trông giống như là sẽ có bạn gái.", xác nhận lại điều đó.

"Không, không đời nào! Chắc chắn là không!"

Trông có vẻ nhẹ nhõm, Mariko lẩm bẩm "Mình có hơi chút lo lắng đấy" và rồi trở về chỗ ngồi của mình. Cô ấy nói lo lắng ... lo lắng về cái gì cơ ?!

Và nhờ vào cuộc trò chuyện của chúng tôi vào buổi sáng trước tiết chủ nhiệm, trước giờ nghỉ trưa lại có tin " hôn phu của Taishido Yoichi thực ra chỉ là đàn em cấp hai" và mọi thứ đã dịu đi chút ít.

Lần này tôi rất biết ơn STRING. Những tin đồn đã lan truyền trong nháy mắt, nhưng tốc độ nó bị dập tắt thì cũng như vậy.

Nếu tôi nói "Thật ra ... mình tự nhiên có năm người em gái và em ấy là một trong số họ", tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra giờ. Thật đáng sợ khi nghĩ về nó.

Tuy nhiên, ít nhất tôi cũng cần nói cho Mariko biết điều đó.

Nhưng ... nếu tôi gọi Mariko tới nơi nào đó mà người khác không thể nghe lén, nó còn gây ra hiểu lầm theo hướng khác ... thậm chí nếu không phải như vậy, thì có vẻ như bạn học của chúng tôi cũng sẽ nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi chơi cùng nhau. Dù sao đi nữa, tôi không muốn gây phiền phức cho Mariko.

Trong khi tôi đang đau đầu vì đủ thứ, thì chẳng mấy chốc đã hết giờ học.

Tôi trở về nhà cùng với Mariko như mọi khi. Sau một lúc, tôi cũng đã nhận ra.

Không còn gì ngăn cản tôi nữa, tôi có thể nói với cô ấy bây giờ mà đúng không? Xung quanh không có bóng dáng học sinh nào từ trường chúng tôi .

"Um, uhh ..."

Khi tôi chuẩn bị nói điều đó, Mariko nói "Hãy nhớ thực hiện lời hứa vào tuần tới nhé?" và với một nụ cười, cô ấy đã rẽ sang một con hẻm.

Căn thời gian tệ quá, tôi ơi.

Không còn cách nào khác. Khi học lại vào Thứ hai, tôi sẽ nói cho cô ấy về chuyện đó.

Sau khi quyết định điều đó, tôi đã bình tĩnh lại một chút.

Đã hết một ngày hơi khác thường ở trường, và bằng cách nào đó tôi đã trở về nhà Taishido và đi đến phòng của Mika.

Sau khi rung chuông, Mika mở cửa và chào đón tôi, mỉm cười.

"Chào mừng trở về, Nii-chama!"

"Anh về rồi đây."

Tôi bị Mika dùng cả hai tay kéo vào phòng khách.

Căn phòng rất dễ thương như thường lệ. Ngoài ra, nó cũng đã được dọn dẹp.

Eh? Số vật gấp giấy trang trí cho giá TV tăng lên. Khi tôi tới gần để kiểm tra, tôi thấy đó là mấy con hạc được gấp bằng giấy màu tím.

Thậm chí so với cái tôi đã làm, nó vô cùng vụng về, hay tôi nói sao nhỉ ... số phận của nó quá bất hạnh. Giấy được gấp nhiều lần và trở nên nhàu rách cả lên.

Ngay bên cạnh tôi, Mika vui vẻ lên giọng.

"Anh thấy đấy, cái này! Murasaki-neechama đã gấp nó đấy. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, nhưng cô ấy có vẻ khá tệ với việc gấp giấy. Lạ thật."

Tôi cảm giác là nếu như được nhờ, thì Murasaki-san sẽ gấp một nghìn con hạc giấy để tập luyện. Có vẻ như cô ấy khá là nhạy cảm khi đụng đến những thứ Mika hỏi cô ấy, người đó thật là.

"Vậ-vậy à, thật là bất ngờ."

Cô ấy cũng không chơi được tàu lượn siêu tốc và vụng về đến mức ngạc nhiên, Murasaki-san đúng là một người bí ẩn.

Mika nhẹ nhàng vuốt con hạc giấy của Murasaki-san bằng ngón tay của mình và đi ra khỏi kệ TV, sau đó đặt Maple trên ghế sofa. Eh? Tôi tự hỏi cảm giác khó chịu này là gì.

"Nii-chama, ngồi đây hôm nay."

"Đ-Được rồi. Nếu em nói như vậy."

Tôi ngồi xuống cái ghế.

"Anh đã làm tốt, nào nào."

Trong khi tôi đang ngồi, Mika ôm đầu tôi từ phía trước và bắt đầu xoa đầu tôi. À, có mùi thơm nhẹ, mùi xà phòng ... quái lạ, chuyện gì đây?

"Này, Mika? Anh( 俺/ore) không nhớ mình đã làm bất cứ điều gì đáng khen cả?"

"Đang còn sớm mười năm để anh dùng 'ore'. Dùng 'boku' cho tử tế đi nào."

"Gì cơ?"

"Ôi không, bố nó ơi. Yoichi có vẻ đang trong giai đoạn nổi loạn. Hãy chắc chắn là anh sẽ mắng nó."

Mika ra khỏi tôi, cầm lấy Maple đang ngồi trên xe và nâng nó lên.

"Đối xử với mẹ con như vậy là không thể tha thứ."

Rồi em ấy quay một vòng và nheo mắt lại khi nhìn tôi.

"Chà, bố nó, em đã yêu cầu anh mắng nó nhưng anh không cần phải đi xa đến thế. Phải không, Yoichi?"

Cái quái gì vậy ... ah. Có một thứ từa tựa như thế này khi tôi còn nhỏ. Tôi đã làm điều này với Mariko.

Nói một cách đơn giản, tình hiện tại đang diễn ra là trò chơi gia đình.

Không có dấu hiệu nào để bắt đầu, và tôi đang ở giữa cuộc chơi.

"Đ-đợi chút đã! Này, Mika. Có thể cho anh vào vai ..."

"Ôi thôi nào! Ở đây Mii-chan đã vào vai mẹ rồi đấy."

"Nói cho đúng, đó không phải là mẹ mà là... một madam!"

Mika không hiểu lời tôi vặn vẹo và nhìn chết lặng. Mặc dù tôi đã nói thế, "madam " là cái quái gì vậy trời!

Dù sao, có vẻ như Mika đã vào vai mẹ. Tôi vừa mới có linh cảm xấu, nhưng tôi lại xác nhận điều đó một lần nữa.

"Có lẽ nào, Maple là bố và anh ..."

"Nii-chama là người con trai cả mà, anh thấy đó còn gì?"

Mika nói như thể chuyện đó là hiển nhiên. Đây là lúc tôi phải yêu cầu thay đổi vai trò.

"Sẽ không tốt hơn nếu anh vào vai cha và Maple là con trai cả? Nhìn nè, anh khá cao và to lớn."

"Eh! Nhưng Maple nói cậu ấy muốn làm cha ..."

Em ấy phồng má lên hết cỡ.

"Anh cũng muốn làm cha. Em thấy đó, anh có lẽ là già hơn Maple. Tất nhiên là theo thước đo thời gian ."

Đúng như dự đoán, không có cách nào Maple có thể được sản xuất hơn mười lăm năm trước. Eh? Mười sáu năm ư?

Dù sao, tôi nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu một cậu bé lớn tuổi như tôi là cha,.

Nếu nói ra cảm xúc thật của tôi thì do nếu là con trai cả của một người mẹ đang học tiểu học sẽ rất xấu hổ!

Từ chối yêu cầu của tôi, Mika lắc đầu liên tục.

"Nii-chama, chúng ta không thể chơi gia đình như trong gia đình thật sự. Chơi gia đình không chỉ là chơi."

C-cái gì ?! Mika tiếp tục khi tôi còn đang choáng váng.

"Nó là chơi giả vờ, vì vậy anh cần trở thành một người mà bình thường anh không phải."

Mặc dù cô ấy nói chúng tôi không chơi khi nãy ... nhưng mà, chúng ta thôi đừng bắt lỗi những điều đó. Mika đang nghiêm túc. Ngoài ra, tôi biết rằng tôi có thể nghiêm túc khi chơi à.

Chính vì mọi người được giải phóng khỏi trách nhiệm và nghĩa vụ, họ không có bất kỳ lo lắng không cần thiết nào và có thể tận hưởng mình trong vai diễn.

Bởi vì họ đang chơi, nên nó không chỉ là một trò chơi. Nó được cảm nhận như vậy.

Yup, lấy đó làm cơ sở chúng ta hãy đưa ra yêu cầu thích hợp.

"Tuy nhiên, vào vai con trai cả rất là xấu hổ!"

Mika không hề nao núng.

"Murasaki-neechama đã vào tốt vai con gái cả! Nó siêu dễ thương!"

Murasaki-san đã vào vai gì cơ? ...

Vậy hóa ra cuối cùng thì cô ấy là một người tốt, phải không? Mặc dù cô ấy nói bị ràng buộc bởi hợp đồng ...

Mika nhìn tôi chán nản, giọng em ấy hơi run rẩy.

"Hay có lẽ Nii-chama ghét chơi gia đình? Con trai thường không muốn chơi gia đình."

"A-Anh sẽ làm điều đó! Hãy để anh vào vai đó! Anh sẽ làm hết sức mình như là một người con trai cả!"

Biểu hiện u ám của em ấy đột nhiên đã trở nên sáng như mặt trời ngay lập tức.,

"Giờ thì, Yoichi phải xin lỗi cha ngay."

Trò gia đình của chúng tôi lại bắt đầu đột ngột, với một bắt đầu khá xấu hổ. Nhưng, hãy vào vai một đứa trẻ ngoan ở đây nào và hạ thấp đầu của mình xuống.

"X-xin lỗi, bố."

Bố ... huh.

Nhắc mới nhớ, tôi không nghĩ mình đã dùng từ "cha" và "bố" nhiều lần trước đây. Theo như tôi nhớ, tôi không có cơ hội để sử dụng chúng, những từ ngữ không liên quan đến cuộc đời tôi.

Từ hồi tiểu học, người giám hộ của tôi là ông nội và bà ngoại.

Ngay cả bây giờ khi tôi biết ai là bố thực sự của tôi, thì cũng hơi khó nói.

Cha ... Bố.

Thực sự, tôi chỉ có thể nghĩ về ông ấy như một sự tồn tại xa xôi, tôi không thể xem Jinya-san là bố.

Tôi nghĩ đó là lý do tại sao. Từ "bố" đến từ miệng tôi làm tôi cảm thấy như một lời nói dối.

Mika gật đầu Maple xuống hai lần.

"Yoichi là một đứa trẻ ngoan, nên cha sẽ đặc cách lần này và tha thứ cho con."

Tôi có cảm giác nhân vật của Maple đã thay đổi. Cách nói của nó cảm giác hơi xưa cũ. Vậy hình ảnh người cha đối với Mika là một cái gì đó như thế.

Cô đứng lên, đi vào phòng ở phía sau ... và ngay lập tức trở lại với một chiếc tạp dề.

Phù hợp với kích thước của cơ thể Mika, nó là một chiếc tạp dề dễ thương với thiết kế hoa.

"Giờ thì, mẹ sẽ nấu một bữa ăn ngon. Bắp cải đắt tiền, rất rắc rối. Cuộc họp kết thúc và tài chính gia đình được coi là đang khó khăn, vì vậy chúng ta sẽ ăn mà không có bắp cải ngày hôm nay. Chúng ta sẽ dùng giá đỗ."

Đó là một người mẹ khá kiêu ngạo đấy. Ngoài ra, giá đỗ cho bữa trưa ...

"Nấu ăn là tình yêu,và các mầm cây là đồng minh của mỗi hộ gia đình."

Đó không phải là Mika ngây thơ và khờ dại của thường ngày. Là mẹ thì cần phải làm hết sức mình. Cảm giác trách nhiệm mà có thể cảm nhận được ... mà thôi, hãy hi vọng là đó chỉ là do tôi tưởng tượng.

"Pam pam pam pam pam pam pam pam pam pam pam pam pam pam. Cắt giá đậu vào nồi cơm điện ♪ bỏ sốt và gừng đỏ ♪ khỏe mạnh, ngon, hợp lý."

Giá đỗ và cơm, nó chỉ là cơm nấu với rau!

Tôi tsukkomi thầm lại ... không hẳn là vậy, nhưng Mika ngừng di chuyển tay và giơ tay Maple lên cử chỉ banzai.

"Ah, vai của cha cứng quá."

Mika nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Nó chẳng khác nào cái ánh nhìn yêu cầu tôi phải nhập vai cho chuẩn vào.

"Ah! Phải! Bố ơi, con chỉ cần bóp vai cho bố thôi phải không?"

"Nii-chama, vừa rồi có phải là 'boku' không?"

Vậy là tôi không thể xưng "ore" huh. Không thể tránh được. Lại nào. Trẻ con, tôi cần phải hóa thân thành một đứa trẻ con.

"Co-con sẽ chà vai cho cha, được chưa?"

"Ohh! Con trai của ta, con đang lớn lên cả về phần xác và phần hồn rồi."

Nếu tôi tiếp tục nghĩ về vai của Maple nữa, tôi cảm thấy mình sẽ thua mất. Tôi lấy Maple từ chiếc ghế sofa và đặt nó ngồi xuống chiếc ghế một lần nữa, sau đó tôi vòng ra sau lưng và bóp vai nó.

Vai nó siêu mềm luôn ấy chứ.

"S-sao rồi, bố?"

"Yoichi là một đứa con ngoan. Thật là thoải mái vì giờ ta đã buồn ngủ."

Mika thay đổi giọng nói.

"Ôi trời ơi, bố nó có vẻ buồn ngủ rồi. Dù sao thì công việc cũng mệt mà."

Buồn ngủ á ... không, tôi không nên vặn lại ở đây.

"Này, Mika ... không, mẹ. Bố làm công việc gì vậy?"

"Cha con là người phục vụ trên tàu hỏa, sau này ông ấy sẽ làm bài kiểm tra để trở thành tài xế."

Cô ấy trả lời trơn tru câu hỏi của tôi mà không bị ngắt quãng. Có vẻ như tính cách của Maple và vai diễn của nó không hề chệch nhịp như tôi tưởng.

"Giờ thì, bố con đã đi ngủ, thế còn Yoichi và mẹ cùng chơi cái gì để hòa thuận hơn thì sao?"

Nàyyy! Vụ nấu ăn ở đâu rồi ?! Khi tôi tsukkomi thầm lại, Mika nhanh chóng cởi chiếc tạp dề.

"Hòa thuận hơn á, chuyện đó ..."

Mika ngồi quỳ xuống trên tấm thảm và vỗ vào lòng mình hai lần.

"Nào, đến đây Yoichi."

Đây, nó là một cái gối đùi phải không. Tôi sẽ nằm trên đùi đứa em gái đang học tiểu học của mình ...?!

"Ngay cả khi em bảo anh đến, nó vẫn rất xấu hổ ..."

"Những gì Mẹ nói là tuyệt đối."

Tuyệt đối ?! Nghiêm túc ư?

"Yoichi có ghét mẹ không?"

Nước mắt nhanh chóng xuất hiện trên mắt Mika, sự ham muốn và nỗi ngượng ngùng trào dâng trong lòng tôi, sự bất lực để tưởng tượng ra thành công hình ảnh người mẹ, tất cả đều bị tôi ném ra ngoài cửa sổ rồi.

"Nh-như thế này à?"

Quả nhiên là tôi rất xấu hổ. Gọi em gái của tôi đang học trường tiểu học là "mẹ", và còn nằm gối đùi vào cái tuổi trung học này nữa chứ!

"Nii-chama, nằm như vậy là ổn mà , được chứ?"

"Nhưng như vậy thì anh cảm thấy xấu hổ lắm."

"Chỉ là mẹ và con trai ở đây mà? Phải không, bố nó? Thấy không, bố cũng nói vậy kìa? Bởi vì Yoichi đã trở thành đứa con vô giá, ông ấy nói vậy đấy."

"Con trai vô giá à ... ủa, không phải bố đang ngủ sao ..."

Mika thở hổn hển.

"Yoichi đang ồn ào lên rồi đấy, có lẽ do con đói à? Con muốn uống sữa không? Con uống sữa mẹ nhá?"

"Rốt cuộc tuổi của anh là bao nhiêu vậy!"

"Trẻ em luôn dễ thương mà. Nên Nii-chama trở thành một đứa bé á?"

"Ít nhất thì tha cho anh cái vụ này đi!"

"Ehh, chán thế."

Vui lòng đừng kéo áo của em lên cao thế chứ, hỡi em gái của tôi.

Em ấy nói tiếp với một nụ cười.

"Vậy thì, không uống sữa nữa, thay vào đó hãy tập nói từ 'Con yêu mẹ' đi."

"Ừm, tha cho anh cái này luôn được không!"

Ngay lập tức, mắt của Mika lại ngân ngấn nước.

"Mii-chan muốn Nii-chama ngưỡng mộ em ấy như mẹ! Nếu anh không muốn nói mẹ, em sẽ làm thế này!"

Một lần nữa, em ấy lại cố gắng cởi phần vải phía trên ra.

Nếu tôi không nói ... em ấy sẽ cởi đồ á ?!

Mika kết lại câu nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mẹ, hoặc uống sữa. Hãy chọn một!"

"A-không còn lựa chọn nào khác sao?"

"Không có! Mii-chan cũng vậy, cũng thực sự xấu hổ về chuyện đó mà! Vì anh đâu phải là em bé đâu"

Có vẻ như là trong chuyện này, Mika cũng bối rối vậy.

D-dù sao thì, có hai lựa chọn. Không, dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, chỉ có một đáp án đúng.

Tôi đã quyết định. Chỉ cần mình tôi xấu hổ ở đây là đủ.

"H-hiểu rồi! Anh đã quyết định!"

"Nii-chama, đó là uống sữa ư?"

"K-không! U-umm, MM-mẹ ..."

Em ấy nhìn vào mắt tôi. Bình thường, em ấy sẽ nhìn lên tôi, nhưng giờ tôi đang nằm trên đùi em ấy, nên vị trí của chúng tôi đã bị đảo ngược.

Mika đợi tôi nói trong im lặng.

"MM-MM-MM-Mo-Mẹ ... Mẹ ... Con yêu y ... ou ...."

"Giọng của anh nhỏ quá và em không nghe rõ khúc sau."

Khi em ấy cố gắng nâng áo mình lên, tôi tuyên bố rõ ràng.

"Con yêu mẹ!"

"Một lần nữa!"

"Con yêu mẹ!"

"Nữa!"

" Con yêu mẹ!"

"Nữa, nữa!"

" Con yêu mẹ!"

Nói một cách có vần có nhịp như vậy, với mỗi câu nói xen kẽ, tôi hát lên những lời đáng xấu hổ.

Mika cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng.

"Nói hay lắm! Yoichi là một đứa trẻ rất ngoan. Ôi trời, đừng quên cha chứ."

Em ấy ôm đầu tôi và một lần nữa bắt đầu vỗ nhẹ lên nó.

Ừ, nó xấu hổ đến nỗi tôi cảm thấy sắp chui xuống lỗ rồi.

Nhưng mà, cái gì thế này. Tôi hơi ... hạnh phúc.

Con yêu mẹ. Một điều như vậy, tôi chưa từng có cơ hội để thốt ra những lời này. Đó là một sự hiện diện thậm chí còn xa vời hơn của cha đối với tôi.

Những lời cảm ơn dành cho đấng sinh thành của tôi ... là đó sao.

Tôi tự hỏi lần cuối cùng tôi được nằm như thế này là bao giờ. Tôi đã rất thư thái.

Tới đó là chúng tôi đã ngừng chơi gia đình, như thường lệ chúng tôi đã gấp giấy hoặc đã vễ một vài bức tranh, tôi cảm giác thời gian tôi giành cho Mika hôm nay hơi lâu thì phải.

________________________________________________________________________

Edit: Giờ đang trúng vào 3 chương mình đã từng trans nên khá dễ để edit, nhưng 3 chương 8,9,10 chưa có ai dịch nên mình phải tự dịch, do đó tuy nhanh nhưng mình sẽ không đăng vội lên đây đâu nha :)))

Truyện Chữ Hay