Chín tháng Năm, Thứ Năm
Chuyến thăm. Cổng trường. Hẹn hò sau giờ học.
Hôm nay đến phiên Mariko trực nhật nên dường như cô ấy sẽ về muộn.
Tôi cũng bảo cô ấy cứ việc nhờ tôi nếu cần giúp đỡ, nhưng cô ấy trả lời lại rằng “Tớ ổn mà, hơn nữa…”, Mariko lại chuyển qua lo lắng về tôi. Cô ấy vẫn còn lo về việc tôi không hòa thuận được với những người khác trong lớp.
Với cái sự thật rằng tôi mang họ Taishido cộng thêm việc Mariko lúc nào cũng đi theo tôi nên tôi hoàn toàn toàn bị bạn học xa lánh.
Lúc ở trường, tôi toàn được Mariko quan tâm suốt. Mấy đứa cô gái dạo gần đây còn bảo tôi “phải dành thời gian cho bản thân” vậy mà tôi thì…
Đúng rồi! Đây là chính là cơ hội để tôi kết bạn!~
Quyết định vậy, sau giờ học tôi đã cố gắng nói chuyện với những người còn ở trong lớp.
“Ah…xin lỗi, tớ phải đến CLB bây giờ.”
“Tớ xin lỗi Taishido-san, tớ có việc bận rồi.”
“Đừng có lại gần tôi bởi vì bạn gái cậu không ở bên.”
Về người cuối cùng thì ——— có chuyện tôi muốn nói với cậu Hiraoka-kun ấy. Mariko không phải bạn gái tôi, cô ấy chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà!
Và ngay trước khi tôi có thể giải thích, Hiraoka-kun tặc lưỡi bỏ đi.
Cố gắng kết bạn với mấy thằng con trai chỉ vì Mariko bận có lẽ là quá đáng lắm hử. Quả thật đây hoàn toàn là lỗi của tôi.
Cũng không trách được, tôi lặng lẽ về nhà một mình. Tôi không có khóc đâu đấy. Chỉ là có gì đó bay vào mắt thôi. T-tôi không có cảm thấy cô đơn hay gì đâu.
Tôi bước chầm chậm về phía cổng trường. Chỉ còn lác đác vài học sinh đang rời khỏi trường vào lúc này thôi.
Góc khuất phía sau cổng trường, tôi thấy bóng dáng một nhóm học sinh, hơn nữa còn có tiếng la hét của con gái. Chắc hẳn là vài vụ tai nạn hay xô xát rôi. Nếu không thì là gì cơ chứ? Người nổi tiếng sao? Một người đã tốt nghiệp trở nên nổi tiếng và đến thăm trường cũ … mấy thứ kiểu kiểu vậy cũng có thể xảy ra.
Lúc tôi đi tới cổng trường, đám đông rõ ràng đang đông dần lên.
Khi có người cản tôi lại, tôi không thể không cảm thấy tò mò. Chẳng nói bất kỳ lời xin lỗi nào, tôi dừng lại tìm hiểu về lí do tụ tập của đám đông này.
Đứng bên cạnh cổng trường———là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Đôi chân dài thon thả và dáng vẻ như người mẫu, bộ đồ gothic cùng với phần ngực được thiết kế hơi hở ra một chút, trông cứ như một nàng công chúa đến từ thế giới khác vậy.
Dường như cô ấy không hề ngờ tới đám đông này và đờ người vì xấu hổ.
Nhìn thấy tôi trong đám học sinh vậy quanh, cô gái xinh đẹp ấy vẫy tay với tôi.
Biểu cảm của cô ấy chuyển sang tươi cười, dịu dàng và yên tâm. Không chỉ có con trai, mà còn cả con gái nữa, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía ấy khi cô nói.
“Em vui lắm. Chúng ta đã có thể gặp được nhau”
Cô ấy bước về phía tôi và đám đông tự động tách ra làm hai.
Sau khi bước đến chỗ tôi, em ấy lặng lẽ giữ lấy tay tôi và chúng tôi khoác tay nhau đi.
“C-chờ đã…”
“Hôm nay anh không đi cùng Mariko-san sao.”
Cô gái xinh đẹp trong bộ đồ gothic———Yuuki liên tục nhìn ngó xung quanh.
“Cô ấy phải trực nhật nên sẽ về muộn…”
“Em hiểu rồi. Em đã muốn gặp cô ấy cơ, nhưng giờ em lại cảm thấy yên tâm.”
Đấm đông bắt đầu náo động. Có vẻ những người khác đều đã nhận ra tôi rồi.
“Ồ, đó chẳng phải là Taishido Yoichi sao?”
“Ể?!! Không đùa đấy chứ?”
“Nếu không nhầm thì, có một số chuyện giữa một tên năm nhất và học sinh tốp đầu…”
“Có vẻ như đây là tình tay ba rồi, khả năng người đó là hôn thê của cậu ấy là rất cao đấy. Một cô gái xinh đẹp đến tận trường để gặp như vậy, chỉ có thể là hôn thê thôi”
Sải chân của tôi càng ngày càng dài ra.
“Uwah! Sao đột ngột vậy Nii-sa…Yoichi-kun”
Yuuki vừa gọi tôi là “nii-san” nhưng rồi sửa lại ngay sau đó. Có vẻ như em ấy đã nhận ra rằng tôi vẫn đang giữ bí mật về sự tồn tại của em gái mình.
Coi như mình không nghe thấy gì, tôi tóm lấy Yuuki và rời khỏi trường.
Sau khi đi bộ từ trường về được một lúc, Yuuki nói một cách hối lỗi.
“Em xin lỗi vì đã đột ngột đến chỗ anh, Nii-san”
Tôi dừng bước và lắc đầu.
“Anh không bảo em là không được đến trường anh, chỉ là lúc nãy …là một thời điểm tệ hại thôi, em không cần lo đâu.”
“N-nhưng mà… Nii-san, có một sự hiểu nhầm lớn ở đây. N-như là, hôn thê…”
Khuôn mặt em ấy đỏ bừng lên vì xấu hổ.
“Anh cũng quen với việc bị hiểu nhầm rồi. Với lại, cứ càng cố giải thích thì cái hiểu lầm đó lại càng lớn thêm thôi.”
“Uuu, cho dù Nii-san còn không có bạn để họ hiểu nhầm ở trường…thì em vẫn thật bất cẩn.”
Khi Yuuki nói đến đây, tôi cảm thấy như muốn khóc. Cảm giác như em ấy vô ý nhấn mạnh khúc “không có bạn” của tôi vậy, nhưng làm ơn đừng bắt tôi phải đối diện với thực tại nữa! Đổi chủ đề thôi.
Tôi bắt đầu bước đi và hỏi.
“Nhân tiện, em tới gặp anh có chuyện gì vậy?”
“T-thực ra, Nii-san…em có một yêu cầu.”
“Yêu cầu? Em có thể chờ anh trở về nhà mà.”
Tôi lỡ miệng nói ra điều ấy, Yuuki lại nhíu mày lo lắng một lần nữa.
“Uu! Xin lỗi Nii-san! Em không nghĩ rằng lại có nhiều người tụ tập ở đó đến thế. Mặc váy đúng là không hợp với em, em đã suy nghĩ không kĩ.”
“Về cái đám đông đó, ừm…đó là bởi bộ đồ rất hợp với em nên họ mới lầm tưởng rằng em là người mẫu đấy.”
“Nii-san thật tốt bụng, nhưng mà đừng bảo vệ em bằng những lời nói dối dịu dàng như vậy.”
Cái đó không phải nói dối đâu, nhưng có vẻ như em ấy sẽ không tin tôi cho dù có nói gì đi nữa.
Yuuki dường như không có chút tự tin nào về sự nữ tính của mình.
“Bây giờ em đã có thể mặc váy ra ngoài, em đã tiến bộ nhiều hơn em nghĩ đấy”
“Cái này là, ưm… thiết kế mới của Cicada-san đấy. Em ấy bảo muốn em mặc nó ra ngoài. Em ấy cũng bảo là để hiệu chỉnh các thứ nữa … v-với lại, em có thể sẽ gặp Mariko-san nên em muốn vẻ ngoài của mình phải giống một em gái. Tất nhiên để không gây rắc rối cho Nii-san em không định nói mình là em gái anh đâu. Như kiểu, một học sinh sơ trung hoặc…uu…”
Em ấy hoảng loạn nói, nghe rất nhanh, như líu lưỡi ấy, thật kì lạ.
Hiểu rồi. Vậy là Cicada-san, Selene cũng đã hỗ trợ Yuuki. Nếu một em gái bình thường mặc mấy bộ đồ như này thì trở nên nổi bật là chuyện bình thường.
Cái con bé Selene này, thiết kế vậy chẳng phải quá táo bạo sao? Phần ngực của em ấy quá hở hang …ờ thì, Yuuki nổi bật bởi vì em ấy đang mặc cái này…hay đúng hơn thì, nó rất hợp với em ấy, và chính vì vậy nên nó đã thu hút cả những người xung quanh. Điều này có nghĩa lựa chọn táo bạo của Selene là hoàn hảo.
Yuuki hoàn toàn thích bộ đồ này.
Đứa em gái thành thật và tử tế của tôi đã lo lắng về rất nhiều thứ trước khi em ấy đến gặp tôi thế này.
Lý do mà Yuuki bịa ra mình là “học sinh sơ trung” là bởi ngay từ đầu tôi chưa hề nói với Mariko về những đứa em gái.
Nếu tôi nói chuyện này với Mariko, tôi sợ rằng mối quan hệ hiện tại của chúng tôi có thể sẽ đổ vỡ.
Tuy nhiên…tôi sẽ phải nói chuyện này với cô ấy vào lúc nào đó.
Không, nếu tôi cứ nghĩ đến “một lúc nào đó”, cuối cùng tôi sẽ chẳng bao giờ nói ra được với cô ấy.
Tôi lúc nào cũng trì hoãn mọi vấn đề, rồi trốn chạy. Tôi không muốn trốn tránh thêm nữa.
Nếu Yuuki không tới trường, tôi nhất định sẽ không để họ gặp nhau, tôi đã nghĩ vậy.
Phải kiếm một khoảng thời gian thích hợp và giới thiệu mọi người cho Mariko.
Rồi sau đó, nhất định Mariko sẽ hiểu chuyện đang xảy ra vào lúc này. Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ trưng lên cái biểu cảm như thế nào nữa.
Quyết định vậy, tôi đã bình tĩnh lại được một chút, sau đó chợt nhận ra.
Hôm nay, hành động của Yuuki rất táo bạo, rất khác so với em ấy lúc bình thường.
Xông thẳng tới trường mà không hề báo trước, nếu đây là Tomomi hay Sayuri thì “cũng không thể trách được”, nhưng không ngờ đây lại là Yuuki.
“Thế, yêu cầu của em là gì vậy, Yuuki?”
Yuuki trùng vai xuống và lẩm bẩm trong khi vẫn cúi đầu xuống. Trông cái điệu bộ này có lẽ em ấy đã mất đi sự tự tin rồi, cái cử chỉ đó như đang thúc đẩy tôi phải động viên em ấy vậy. Thúc đẩy tôi hãy khen em ấy.
“Em cũng…muốn hẹn hò với Nii-san. T-tất nhiên là nếu anh có hẹn với Mariko-san rồi thì cuộc hẹn của anh sẽ được ưu tiên trước, không cần phải lo lắng về em đâu, ý em là…”
“Không thể nào anh lại không lo được, bởi vì em là em gái của anh mà.”
“Uu…n-nhưng mà…điều này thật kì lạ phải không? Hẹn hò với Nii-san. Trước đó là với Tomomi-chan, umm… mấy cuộc tập luyện như này, e-em có thể không cần đến, như…nhưng mà…”
Mặt Yuuki đỏ tới tận tận mang tai. Còn không thể nói hết câu nữa, dường như em ấy đang rất bối rối.
“Việc này chẳng kì lạ chút nào cả. Một cuộc hẹn để hai anh em trở nên thân thiết cũng được mà phải không”
“L-là vậy sao?”
“Trên thế giới này có rất nhiều những cặp anh em đi hẹn hò cùng với nhau mà.”
Sau cùng thì đây chỉ là quan điểm của riêng tôi thôi. Với Yuuki không còn chút tự tin nào thì điều này là cần thiết…tôi nghĩ vậy.
Run rẩy như một loài động vật nhỏ nhắn, Yuuki nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt.
“Chuyện đó đ-được sao Nii-san? Em dù sao cũng chỉ làm phiền anh thôi”
Kể cả đám đông trước đó cũng chẳng phải lỗi của ai cả. Bởi vì Yuuki rất hấp dẫn, việc đó xảy ra chỉ là một chuyện bình thường thôi.
“Việc đó chẳng có gì phiền phức cả. Với lại, anh cũng….hôm nay anh cũng rất cô đơn. Vậy nên anh rất vui khi em đến”
“V-vậy thì, chúng ta có thể đi hẹn hò chỉ với hai người thế này thôi chứ?”
“Chẳng phải hẹn hò là thứ chỉ dành cho hai người thôi sao?”
Tôi đã không còn nghĩ…hai anh em hẹn hò là chuyện kì lạ.
Tôi đã rất nghiêm túc hẹn hò với Selene và Tomomi. Anh em hẹn hò với nhau là chuyện bình thường. Không thể nào chuyện thế này là xấu được!
“Nhưng chúng ta là anh em? Chẳng phải hẹn hò là thứ chỉ có người yêu mới làm sao?”
“Sau khi em nói là mình muốn hẹn hò, anh sẽ không để em nói là em đã mất hết can đảm đâu đấy”
“V-vâng”
Yuuki ghé sát lại gần rồi thì thầm vào tai tôi
“Bằng cách nào đó, chúng ta đang đi rất gần nhau trông giống như người yêu vậy”
K-không thể nào…dù gì đi nữa thì Yuuki sẽ không nghĩ giống Sayuri…phải không?
“Đi dạo trong khi đang khoác tay với một người đẹp như Yuuki đã làm cho anh hết lo lắng rồi.”
“Xấu hổ lắm, Nii-san”
Trong khi nói một cách giận dữ, Yuuki bám chặt lấy tôi hơn.
Thế này có hơi chút…khó đi.
Dù sao thì, tôi đã quyết định kế hoạch hôm nay là đi hẹn hò với Yuuki.
Nói về kết quả khi ấy, lúc mà tôi bị toàn bộ bạn học làm ngơ và định về nhà, Yuuki đã cứu lấy tôi…nó là như thế đấy.
Giờ thì, nếu chúng tôi chỉ đi qua khu dân cư thế này thì chẳng giống một cuộc hẹn chút nào. Đây chỉ là đi dạo thôi.
“Em có nơi nào muốn đến không Yuuki?”
“Nếu là đi cùng với Nii-san, bất kì chỗ nào cũng sẽ trở nên vui vẻ”
Tôi bị knock-out rồi. Cái này như kiểu “Em muốn ăn gì?” rồi được trả lời rằng “Gì cũng được”
Cái này là một kiểu đơn giản của câu “Gì cũng được”, nhưng sau khi nhìn thực đơn thì lại “Em không muốn cái này”, và tôi không thể phàn nàn gì được.
Lo lắng về mấy thứ như vậy là không cần thiết đối với Yuuki. Dù vậy, em ấy cũng đã lấy hết can đảm ra để đến gặp tôi, tôi cũng muốn một cuộc hẹn này như một phần thưởng của em ấy.
Chúng tôi nên đi đâu giờ?
Trong khi tôi suy nghĩ, Yuuki đã đưa ra đề nghị.
“Hơn nữa, em muốn thấy những nơi mà Nii-san muốn đến.”
“Nơi anh muốn đến…là đâu nhỉ?”
Chẳng có gì hiện lên trong đầu tôi cả.
Muốn làm gì đó hay muốn đi đâu đó, tôi chẳng nghĩ ra được thứ gì như thế cả…không, nó còn chẳng thể xuất hiện ngay cả khi tôi cố nghĩ về nó. Chắc tôi phải bệnh nặng lắm rồi đây.
Không có thứ bệnh như vậy tồn tại và ngay từ đầu tôi đã nghĩ cái này có chút kì lạ, nhưng dường như tôi đangkhông cảm thấy ham muốn điều gì. Và thế nên, giả sử không tính đến mấy chuyện liên quan đến tôi đi, nếu không có ai cho tôi lý do, sẽ có lúc mà tôi chẳng biết phải làm gì cả.
Nó không phải là vấn đề cho đến tận bây giờ. Trong một thời gian dài, chẳng có ai hỏi tôi rằng tôi muốn làm gì.
Cuối cùng thì, tôi chỉ là một con người rỗng tuếch luôn bị kéo theo dòng chảy, phải không.
Nhờ được tiếp xúc với Yuuki và những người khác, tôi cuối cùng cũng chú ý đến con người mình.
“Chờ một chút! Anh sẽ…nghĩ về chuyện đó”
“Chắc chắn rồi. Cứ nghĩ từ từ đi anh”
Trong khi đi bộ cùng nhau, chúng tôi đã đến trạm xe buýt. Đi qua nó, chúng tôi tiếp tục đi cho tới khi đến trạm tiếp theo. Sau khi đã đi một đoạn dài đủ để tới trạm xe tiếp theo nữa, tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra thứ gì cả
“Xin lỗi Yuuki. Anh…thật trống rỗng”
“Cái gì vậy Nii-san? Anh nói là trống rỗng ư…anh đã đầy rồi mà!”
“Đầy…anh không có gì hết.”
“Anh đã tràn đầy tình yêu của em gái mà Nii-san”
“U-umm, uh… như một người anh trai, anh thật sự rất hạnh phúc vì em đã chấp nhận anh, nhưng cuối cùng thì anh vẫn hoàn toàn trống rỗng. Cho dù có suy nghĩ thì anh cũng chẳng nghĩ ra được bất kì nơi nào mà mình muốn đi…”
Yuuki gật đầu với biểu hiện đã chắc chắn và mỉm cười
“Vậy là Nii-san nghĩ rằng anh trống rỗng”
“Uừm, dường như là chẳng có gì bên trong ấy”
Từ khi tôi không còn chú ý đến bản thân, tôi đã bỏ bê việc tạo dựng nên chính con người mình.
Muốn làm thứ này thứ kia.
Từ lúc nào đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng ham muốn của bản thân là điều xấu.
Có lẽ là từ khi tôi đòi hỏi ông bà mình quá nhiều, tôi… đã bắt đầu nghĩ rằng mong muốn một thứ gì đó là điều xấu.
Tôi có một trái tim khô khan… phải không. Đó là tại sao khi được tiếp xúc với Yuuki và những người khác, nó đã thấm nước trở lại.
Yuuki nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt em ấy trong trẻo tựa đá quý và cái nhìn vô cùng thành thật.
“Nii-san không hề trống rỗng. Giống như một vật chứa đã chấp nhận tụi em. Bên trong Nii-san vô cùng rộng lớn vậy nên từ xa trông như trống rỗng vậy. Nhưng mà, sâu bên trong anh có lẽ anh vẫn còn đang nghĩ cho bản thân… ahh, em không thể diễn tả sao cho đúng nữa. Uừm, Nii-san giống như một tờ giấy trắng và bọn em sẽ tô điểm lên …nếu không có cả hai chúng ta ở đó, tụi em sẽ không thể vẽ lên giấc mơ của chính mình được.”
“…em thật là một con người lãng mạn đấy, Yuuki. Nghe cứ như lời bài hát vậy”
“Uu…em xin lỗi, nó là hàng ăn cắp đấy. Thực ra nó là từ một bài hát của ca sĩ mà em thích.”
Em ấy đỏ mặt xấu hổ. Mặc dù đã khuyến khích tôi, sau cùng em ấy lại để lộ ra sai lầm của mình.
“Anh nghĩ gọi nó là ăn cắp thì hơi quá, chỉ là trích dẫn thôi.”
Nhẹ nhàng gật đầu, Yuuki tiếp tục.
“Anh thấy đấy, Nii-san, em không nghĩ có người nào trống rỗng cả. Umm, coi nè! Trong căn hộ số 701 của Nii-san có rất nhiều phòng, nhưng cũng có cả phòng riêng của Nii-san nữa. Mặc dù có cảm giác như không có cái nào ở đó nhưng thực ra lại có.”
“Đừng nói phòng của người khác như thể chúng là sinh vật lạ vậy.”
“Ahahahaha! Anh đúng đấy Nii-san…ah!”
Yuuki đột ngột đặt tay lên bụng.
*kukyuu*——————!Một âm thanh phát ra. Mỉm cười xấu hổ, Yuuki nói.
“Nii-san, em đói.”
Vậy ra những người có dạ dày kêu lên khi họ đói thực sự tồn tại.
“Vậy đi ăn thứ gì đó thôi. Em muốn ăn gì?”
Với mục đích là đi ăn, chúng tôi cuối cùng cũng có thể quyết định được điểm đến.
“V-vậy thì! Ăn thứ gì đó ngọt ngọt đi Nii-san”
“Đồ ngọt? Ăn trưa mà toàn đồ ngọt có được không?"
“Nói đến phụ nữ thì phải nói đến đồ ngọt!Ah! Nhưng em nghĩ đàn ông cũng thích đồ ngọt nữa. Nii-san thích loại đồ ngọt nào vậy?”
“Xem nào.Hmm…nếu phải chọn thì…”
Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
“Pudding, anh nghĩ vậy.”
Mắt Yuuki lấp lánh.
“V-vậy em có ý này! Thực ra có một cửa hàng mà em muốn ghé qua một chút, Nii-san…đ-đi với em! Em không đủ can đẩm để đi một mình đâu.”
Nó là cửa hàng kiểu hai người vào trong sẽ dễ dàng hơn à? Em ấy đã chọn thì tôi cũng chẳng có lí do gì để nói không.
“Vậy đến đó xem nào.”
Em ấy vui vẻ gật đầu và chúng tôi tiến đến điểm dừng xe buýt phía bên kia đường.
Chúng tôi xuống xe trước ngã tư của trạm xe buýt, Yuuki đi vào con hẻm để tránh đám đông.
Đi ra khỏi khu trung tâm, chúng tôi lang thang ở mấy nơi có cảm giác khá là “người lớn” ….giống Shibuya’s Dougenzaka ngày trước.
“Cái cửa hàng mà em đang tìm thực sự ở mấy nơi như này à?”
“V-vâng! Nó ở khá xa và không phù hợp với nơi này. Mấy cửa hàng hiếm hoi như vậy đang dần biến mất.”
Nơi chúng tôi đến, vẻ ngoài trông giống mấy quán cà phê theo phong cách phương Tây. Có chút thất vọng, có thể nói nó trông như từ thời Showa rồi ấy.
Bị mấy quán ăn tự phục vụ như Star Max hay Teris đẩy ra đây kinh doanh cũng chẳng phải hiếm.
Lúc Yuuki từ từ mở cửa, chuông reo lên.
Cửa hàng này có phong cách cổ điển với một bầu không khí yên tĩnh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cái quầy thu tiền bằng gỗ to lớn. Có khoảng sáu chỗ ngồi kiểu box-type với bốn cái đối diện cửa sổ không quá lớn, có cảm giác như một nơi ẩn náu mặc dù có cả tiếng trẻ con, chỗ này đối với tôi trông như căn cứ bí mật vậy.
Nhân viên cửa hàng…um, là một chị hầu bàn. Một cô gái trong bộ đồ maid đến và cúi đầu chào chúng tôi.
“Mừng trở lại, chủ nhân.”
Có thể nào, chỗ này… khi nhìn kĩ vào bên trong, tôi thấy có rất nhiều nữ bồi bàn mặc dù cửa hàng này rất nhỏ.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ hầu gái.
“Y-Yuuki? Chỗ này…”
“Là một quán cà phê h-hầu gái, Nii-san. Trong quãng thời gian em vẫn còn lo lắng về sự nữ tính của mình, em đã cosplay như vậy một lần trước đó, nhưng rồi em lại muốn gặp một hầu gái thực sự.”
Được một người hầu gái gọi, Yuuki hoảng hốt và bắt đầu nói rất là nhanh. Tiện thể nói đến chuyện này, tôi không biết Yuuki đã vượt qua nỗi sợ con gái được chừng nào rồi.
Mới đây thôi, em ấy vẫn còn lo lắng đứng trước cổng trường, nhưng có thể là bởi một nửa đám đông là nữ sinh và em ấy nhận ra ánh mắt của họ. Em ấy vẫn chưa quen với việc bị những cô gái lạ nhìn và gọi tên sao?
Nhờ có Mika nên em ấy mới có thể vượt qua chuyện này khi hai người đang ở Shibuya.
Tôi hiểu rồi, không có can đảm để vào một mình là thế này đây.
“Ổn rồi. Có anh ở đây mà.”
“V-vâng. Cảm ơn anh, Nii-san.”
Được em hầu gái gợi ý, Yuuki và tôi tiến đến chỗ ngồi phía trong cùng gần cửa sổ.
Nhưng nghĩ tới một ngày mà tôi sẽ đến maid café…. Nói tới hiểu biết của bản thân về chuyện này, tôi đã nghiên cứu về họ hồi hẹn hò ở Akihabara nhưng….
Như tôi nghĩ thì, mấy cửa hàng như này có kiểu phục vụ là họ sẽ viết gì đó lên món omurice bằng nước sốt phải không?
Nghĩ về việc họ sẽ làm chuyện đó khi họ tới khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng.
Ngay lập tức, một cô hầu gái đặt nước và khăn lên khay và tiến đến chỗ chúng tôi.
Cô ấy không phải người đã dẫn chúng tôi tới chỗ ngồi, đây là một cô hầu gái nhỏ bé và mũm mĩm. Trên chiếc thẻ tên ở bộ đồ maid có một dòng chữ “người mới” được ghi.
“A-awawawa”
Cô hầu gái có chút lo lắng, thân run rẩy trong khi đang giữ cái khay. Nhìn kiểu gì thì, việc này có chút nguy hiểm.
Yuuki, tôi, và người hầu gái đều lo lắng vì nhũng lí do khác nhau.
—— Ngay lúc, chân của cô hầu gái vướng vào nhau ngay trước mắt chúng tôi.
“Cẩ——n thận!”
Khoảnh khắc tôi nhấc được người lên, Yuuki đã nhẹ nhành đứng dậy và đỡ lấy cô hầu gái. Không kể đến tôi, cả người hầu gái cũng bắt đầu chớp mắt ngạc nhiên trước tố độ phản ứng của Yuuki.
Cái khay sắp trượt khỏi tay cô cũng đã an toàn, Yuuki nhẹ nhàng đỡ lấy cô ấy, thậm chí còn không có tí nước nào đổ ra khỏi ly.
Yuuki nhẹ nhàng hỏi han cô hầu gái người vừa suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.
“Chị ổn chứ?”
Ngay lập túc, khuôn mặt của cô gái….đỏ tới tận mang tai.
“X-xin lỗi vì sự bất cẩn của em.”
“Thật tốt quá, dường như em không bị thương”
“V-vâng! Thưa quý cô! Cảm ơn rất nhiều!”
Yuuki…cái hành động của em lúc nãy rất chi là ngầu đấy. Em tính làm tăng độ nữ tính của mình nhưng trong mắt cô hầu gái giờ đã hiện lên cái dáng điệu ngầu lòi đang tỏa sáng của em rồi.
Tôi có thể hiểu tại sao Yuuki lại rất nổi tiếng với phụ nữ. bình thường em ấy rất lo lắng khi họ ở xung quanh, nhưng khi đến lúc nguy cấp thì sự ga lăng của em ấy trỗi dậy, đó là Yuuki.
Cô người mới vẫn còn bối rối, thốt ra mấy tiếng kì lạ và nhanh chóng lùi về sau.
Nhân tiện, cả Yuuki và tôi đều gọi pudding và đồ uống, Yuuki gọi cà phê còn tôi dùng trà.
Sau khi bình tĩnh lại, Yuuki thở dài.
“Bất ngờ thật Nii-san, em không nghĩ rằng một cô hầu gái lại có thể ngã ngửa ra như vậy.”
“Đ-đúng vậy nhỉ. Nhưng anh ngạc nhiên về việc em đã đoán trước được chuyện đó và đỡ lấy cô ấy hơn cơ, cứ như thể em biết trước là cô ấy sẽ sẩy chân và ngã lăn ra ấy.”
Yuuki nghiêng đầu bối rối.
“Hmm, làm gì có chuyện đó. Chỉ là đôi lúc em cảm thấy ‘việc đó thật nguy hiểm’ và linh cảm của em thường xuyên đúng.”
Lúc Mika bị vấp trước đó, tôi đã nghĩ rằng Yuuki quá nhanh, việc này hẳn là bởi Yuuki luôn cẩn thận quan sát người khác.
“Với lại, chẳng phải Nii-san cũng đứng lên để giúp cô ấy sao? Nhưng anh do dự bởi cô ấy là con gái phải không? Nếu em giúp cô ấy thì việc này sẽ không thể coi là quấy rối tình dục được.”
“Anh còn chẳng có thời gian để mà nghĩ về mấy thứ như quấy rối tình dục, em đánh giá anh quá cao rồi. Hơn nữa, Yuuki đã làm rất tốt cho dù sợ con gái còn gì.”
“Ah! Đúng vậy Nii-san, nhưng em vẫn cảm thấy lo lắng khi nói chuyện một cách bình thường với con gái.”
Yuuki mỉm cười ngây thơ, cô người mới quay trở lại mang theo cái khay cùng với li pudding tới chỗ chúng tôi.
Lần này, cô ấy đi rất từ từ và cẩn thận.
“C-cảm ơn vì đã đợi!”
Cô hầu gái đặt li pudding , trà và cà phê lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào Yuuki. Khoảng khắc đôi mắt hai người chạm nhau, cô ấy đỏ mặt.
“C-cảm ơn.”
Lúc Yuuki bối rối đáp lại, giọng của cô hầu gái cũng đột nhiên lớn hơn.
“U-um! Có phải chủ nhân và phu nhân…đang…hẹn hò với nhau không ạ?”
“Hể?!!Eh, ư…”
Biểu hiện của Yuuki chết lặng với câu hỏi bất ngờ này.
Đột ngột hỏi khách hàng mấy câu hỏi riêng tư như vậy cũng là dịch vụ của cà phê hầu gái à?
Cả hai cô gái cùng đỏ mặt bối rối và chìm trong yên lặng. đây là lúc tôi phải đưa ra lời giải thích chính xác.
“Có thể trông không giống nhưng tụi tôi là anh em. Ah! Để tôi nói đã, tôi là anh trai còn Yuuki là em gái tôi”
Và, tôi đã lịch sự giải thích thế nhưng….cô hầu gái thậm chí còn chẳng thèm liếc tới tôi và bắt đầu tỏ ra lúng túng
“Yuuki-sama…hahnn! Xin hãy chờ một chút!”
Ôm mạnh lấy cái khay vào ngực, em gái luống cuống chạy đi.
Hình như Yuuki có gì đó muốn nói.
“Ừm, ….hình như cô gái vừa được em cứu đang nhìn em với đôi mắt hình trái tim rồi đấy. Có thể em sẽ được phục vụ như một khách hàng đặc biệt”
“Đặc biệt sao?!! Được một cô gái thích rất là rắc rối đấy!”
“Đó là bởi em cứ luôn toát ra cái cảm giác như của một tên đẹp mã nên việc này cũng bình thường thôi.”
“Uu…. Em không phải mấy tên ấy, em là con gái. Với lại…”
Khi chúng tôi đang nói chuyện, cô hầu gái trở lại cùng kem tươi
“Chủ nhân! Hãy để tôi phục vụ hai người kem tươi!"
Trong vẫn còn đang ngạc nhiên, cô hầu gái đã tạo ra một cả một ngọn tháp bằng kem tươi lên chỗ pudding của chúng tôi
Cái của tôi cao có 5 cm, trông khá là ngọt.
Còn đối với của Yuuki, cái bánh pudding màu vàng nay đã không thể nhìn thấy bên dưới lớp kem tươi nữa. Nếu cái pudding của tôi chỉ bị biến thành tháp Tokyo thì cái của Yuuki phải to gấp đôi Tokyo Skytree..
“X-xin mời thưởng thức”
Cô ấy cúi chào một cách cộc lốc, với khuôn mặt còn chút ửng đỏ, cô hầu gái rời đi để phục vụ những khách hàng khác.
“Cái dịch vụ này có hơi quá phải không Nii-san.”
“Em nói đúng. Cái này thậm chí còn chẳng phải kem nữa”
Có thể cái tháp này sẽ sụp đổ nên Yuuki và tôi bắt đầu xử lý núi kem này từ trên xuống.
Trước khi ăn được một nửa, vị giác của tôi đã phát ra một lời cảnh báo.
“Anh bị nhức đầu bởi độ ngọt của nó rồi…”
Yuuki nhướn lông mày đồng thời rũ hai vai xuống.
“Thực ra…em không thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng con gái thường thích chúng phải không. Nếu em không thể vượt qua được việc này, độ nữ tính của em sẽ không thể tăng lên được.”
“Con gái không thích đồ ngọt thì không được sao?”
“Nhưng mà…”
“Nếu em muốn thay đổi, anh sẽ giúp em. Nhưng em không cần phải ép bản thân mình thay đổi. Anh nghĩ em bây giờ cũng đã đủ quyến rũ rồi.”
“….xấu hổ lắm Nii-san.”
Tay em ấy hoàn toàn ngưng lại. Tôi xúc lấy một ít kem từ ngọn núi của Yuuki và ăn chúng. Ngọt quá! Não tôi đang thét lên bởi sắp bội thực rồi.
“Nii-san cũng không nên gượng ép bản thân thế.”
“Còn nữa, ở đây anh là onii-chan.”
Khi đang ăn phần kem của Yuuki, tôi chợt có một suy nghĩ.
Đừng gượng ép bản thân, tôi tự hỏi “cái tôi thực sự” là gì.
Sự trống rỗng của tôi đã từ từ được lấy đầy bằng kem
Sau khoảnh khắc ngọt ngào quá mức vào buổi chiều, tôi dành thời gian cho Yuuki.