Ngày 11 tháng 5, thứ Bảy.
Mọi người. Tập trung lại. Cuối tuần vui vẻ.
Buổi sáng thứ bảy hôm nay rất sôi nổi.
Hoàn toàn quen thuộc với nấu ăn nên vào buổi sáng sớm Sayuri bước vào bếp và ngay lập tức chuẩn bị bữa sáng. Chuẩn bị bàn và bày biện các món ăn là công việc của Mika.
Khi tôi cố gắng giúp thì "Nii-chama, hãy nghỉ ngơi!", Em ấy đã tức giận với tôi như thế đấy. Không thể hiểu được.
Đôi khi Mika trông có vẻ như em ấy sẽ mắc sai lầm, nhưng mà Yuuki đã lặng lẽ quan sát em ấy. Không có cách nào để tôi có thể vào giúp đỡ được cả.
Selene thì như bình thường, theo lịch trình riêng của mình, em ấy nằm xuống ghế sofa trong phòng khách và đang xem tivi. Khi em ấy làm vậy, Tomomi đã lại gần và tét nhẹ vào mông em ấy, khiến em ấy đứng dậy.
"Vậy thì, Selene sẽ làm công việc giặt giũ với chị."
"... tại sao? Nó không khó lắm mà phải không?"
"Mm? Đó là một việc đơn giản kể cả khi chị có làm một mình."
"... yup, hãy cố hết sức."
Khi Selene một lần nữa cuộn tròn trên ghế sofa, Tomomi thở dài.
"Chị hiểu rồi. Nii-chan thì còn đang theo dõi, nhưng chỉ có Selene là không làm gì cả. Nhưng mà không thể tránh được. Em là đại diện cho NEET mà.
Tôi ngồi xuống ghế sofa mà không có gì để làm ... khi tôi ngồi xuống bên cạnh Maple, Selene âm thầm tìm sự giúp đỡ từ tôi.
“V-vậy thì, sao em không ngồi xem mọi người giống anh?”
Tôi có thể giúp giặt giũ. Ngay từ đầu, tôi là người đã trữ đống quần áo đấy mà. Và khi tôi nghĩ vậy, Tomomi ngay lập tức từ chối lời đề nghị của tôi.
"Nii-chan, anh chiều Selene quá đó."
"Có thật không?"
"... đâu phải."
Selene thì thầm chen ngang. Khoảnh khắc chúng tôi không để ý em ấy, em ấy lại ngay lập tức nằm xuống sofa. Thật là một tinh thần NEET đáng sợ. Vai Tomomi chùng xuống trước sự thiếu động lực của Selene.
"Chà, nếu Nii-chan thấy ổn với điều đó, thì em không quan tâm. Em sẽ đi bật máy giặt và quay lại. Um, bỏ vào quần áo, bột giặt, nhấn nút là xong, phải không?"
Selene lặng lẽ đứng dậy.
"... tách riêng áo màu và áo trắng ra, những thứ dễ bị rách thì bỏ vào lưới giặt. Đối với những đồ không được giặt trong máy giặt, hãy giặt tay bằng tay. Hãy cẩn thận để không để khô tay. Hãy bỏ vừa đủ lượng bột giặt thôi, và cả dầu xả vào nữa nếu không thì quần áo sẽ rất là đáng thương ... "
Những thứ tôi mặc không in dấu yêu cầu giặt khô trên mà ...
Tomomi mím môi.
"Làm không chính xác cũng được mà nhỉ!"
Selene tỏ ra bối rối. Đúng là bất thường mà, hiếm khi em ấy lại thể hiện nhiều cảm xúc ra mặt như vậy.
"Này Selene. Em không chỉ cho Tomomi sao?"
Trong một lúc, Tomomi có vẻ bất mãn. Nhưng chẳng mấy chốc em ấy mỉm cười, có vẻ như em ấy đoán được tôi đang nghĩ gì.
"Có một chuyên gia thì công việc sẽ rất dễ đấy. Có chuyên gia giặt ủi nào đâu đây không?"
"...đây."
Selene lặng lẽ giơ tay lên.
"Nn vậy thì! Đi nào?"
"...Vâng."
Hai người đã đi vào phòng tắm nơi có máy giặt. Và như thường lệ, tôi vẫn chán chường đứng đằng sau. Tôi cũng nên đi với họ để giúp đỡ chứ nhỉ.
Trong khi tôi nghĩ vậy, giọng vui vẻ của Mika xuất phát từ phòng ăn.
"Đồ ăn đã được dọn lên!"
Sayuri lén nhìn ra phía nhà bếp để kiểm tra tình hình của phòng ăn. Trên bàn đang bày ra những đĩa to chứa đồ ăn dành cho nhiều người.
"Cảm ơn rất nhiều, Mika-san. Hãy để phần còn lại cho chị."
Mika đi ra phía nhà bếp với tốc độ không phanh.
"Mii-chan muốn giúp nấu ăn!"
"Có ổn không?"
"Em muốn kiểm tra tiềm năng của mình."
Khi Mika thể hiện động lực của mình, Sayuri cười, bối rối.
"Chị hiểu rồi. Nhưng, việc chuẩn bị đã gần xong rồi."
Trước khi chúng tôi nhận ra, mùi hương của bánh mì nướng đã bắt đầu dào dạt xung quanh chúng tôi.
"Mii-chan có vô dụng không ?!"
"Umm ... thì..."
Lần này từ nhà bếp, một ánh mắt cầu xin giúp đỡ từ tôi. Rõ ràng, Sayuri rất tệ khi đối phó với Mika. Mặt khác, Mika ngưỡng mộ Sayuri vì có thể nấu ăn và giờ thì đang nhìn chằm chằm vào em ấy với ánh mắt lấp lánh.
Yuuki, người đã theo dõi câu chuyện của họ từ nãy giờ đưa ra một đề nghị.
"Vậy thì, Mika-chan cùng với chị sẽ đổ súp vào chén cho mọi người thì sao?"
"Mii-chan phụ trách súp ư?"
"Đúng vậy. Phải không? Ổn mà đúng không, Sayuri-chan?"
"Đ-đúng rồi! Em làm cái đó đi!"
Có vẻ như ba người ở đây cũng đang làm rất tốt. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và đề xuất.
"Vậy anh sẽ giúp ..."
"Niichama hãy ngồi đi."
"Nii-san có thể nghỉ ngơi."
"Em không thể nhận sự giúp đỡ từ Onii-sama được."
Cả ba nói như vậy cùng một lúc và buộc tôi phải ngồi lại xuống ghế sofa.
Mọi người ăn sáng cùng nhau trong phòng ăn. Sẽ không lạ nếu Murasaki-san đến sớm ... nhưng cô ấy không xuất hiện.
Tuần này, tình hình có thể đã trở lại như bình thường.
Tôi nhớ lại những lời Murasaki-san nói với tôi trong xe trên đường về nhà từ Maumauland, "Xin vui lòng chờ ... chỉ một vài ngày nữa".
Thời gian đó vẫn chưa đến, ngày hôm đó ... có thể là ngày kết thúc.
Khi tôi cố rửa núi chén bát trong bếp, tôi bị Sayuri chặn lại.
"Onii-sama đã sử dụng thời gian quý báu của mình trong tuần rồi, nên ít nhất hãy nghỉ ngơi vào cuối tuần."
"Nhưng anh không thể bình tĩnh được trừ khi anh làm việc gì đó."
"Hãy cố gắng hết sức để bình tĩnh lại."
Khi Sayuri bắt đầu rửa bát đĩa, trước khi tôi nhận ra, Tomomi đã đến và bắt đầu giúp đỡ.
"Thôi nào Nii-chan! Đi ra! Tụi em sẽ lo chuyện này."
Khi tôi trở về phòng khách, Yuuki và Mika bắt đầu hút bụi.
"Brrruuunnn! Lốc xoáy, lốc xoáy! Mii-chan là một đứa em gái không bao giờ hết năng lượng để hút bụi, chị biết không?"
"Chị cảm thấy bị thu hút bởi sự quyến rũ của Mika-chan."
Làm thế nào mà cái câu đó lại xuất hiện vậy. Cả Mika và Yuuki dường như vui vẻ, tôi hơi ghen tỵ.
Thay vào đó, tôi cảm thấy giống như một người anh lười biếng, người sử dụng các em gái của mình làm quản gia.
Và, khi tôi sắp rơi xuống vũng của sự ghê tởm, một thiên thần sa ngã ... hay là một thiên thần lười biếng, đã xuống. Selene nằm xuống ghế sofa trong phòng khách, nằm ườn ra đó.
Tôi đã phát hiện ra một đồng chí lười biếng! Tôi cúi xuống trước mặt Selene, người đang nằm trên ghế sofa.
"Selene là đồng đội của anh, phải không? Em cũng xấu hổ vì không có việc gì phải làm, phải không?"
"... rất tiếc, anh sai rồi."
Khi tôi nghĩ rằng em ấy chỉ đang nằm đó, Selene đang làm bản phác thảo thô của môt bộ quần áo với một cây bút cảm ứng của cái tablet.
"E-em đang làm việc á?"
"... vâng. Muốn xem không?"
Bàn tay Selene ngừng di chuyển, rồi em ấy chỉ cho tôi xem những bản phác thảo thô của mình.
Mỗi thiết kế đều rất độc đáo. Ngoài ra, thật lạ lùng, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng rằng những bộ trang phục này là dành cho ai.
Chiếc váy ở trang cuối chắc chắn là của Yuuki.
Tất nhiên, không phải chỉ có Yuuki, mà còn có quần áo cho Mika, Sayuri và Tomomi mà Selene đã phác thảo nữa.
"Ve sầu chúa, em làm việc tốt lắm."
"...Vâng."
Selene ngoan ngoãn gật đầu mà không phủ nhận, cũng không có chút khiêm nhường,. Đó là một phản ứng hơi thiếu cảm xúc. Có thể nào em ấy không có tâm trạng tốt?
"Ừm, khi anh nói từ ‘chúa' vừa nãy, nó không phải mỉa mai đâu, anh nghiêm túc đấy."
Selene nghiêng đầu bối rối. Có vẻ như tôi đã suy nghĩ quá mức.
"Uh, không có gì. Đúng rồi."
Em ấy quay đầu lại và nói.
"... Em có một yêu cầu cho Onii-chan."
Sau khi đặt chiếc tablet xuống bàn, Selene nằm lún sau trên ghế sofa và tiếp tục với chỉ khuôn mặt nhìn lên tôi.
"... có một vài thứ em rất cần và em đã đặt hàng trên mạng."
"Và đó là?"
"... bí mật của một cô gái."
Vậy là em ấy không muốn nói cho tôi biết nó là gì.
"Umm, vì là giao hàng ... nên nó sẽ được chuyển đến tận phòng của em đúng không?"
"... Em đã ghi người nhận là Onii-chan và cũng ghi địa chỉ là phòng anh. Nó sẽ đến vào ngày mai. Nhưng ... em đã bất cẩn quên ghi cụ thể thời gian."
"Vậy nên là, chúng ta không biết khi nào nó sẽ đến vào ngày mai?."
"...Vâng."
"Vậy, có vấn đề gì với việc nhận nó không?"
Mặc dù nó không giống như một khả năng đặc biệt, nhưng tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với Selene, người thực sự giỏi trong việc ở lì cả ngày trong phòng.
"... thực ra, có một chuyện đã phải khiến em phải ra khỏi nhà dù bất cứ lí do gì."
"Đi ra ngoài ?! Eh, uhh .. thật tuyệt, Selene!"
Tôi bất ngờ ngạc nhiên, tôi cần phải chúc mừng em ấy với sự tiến bộ này.
"...không có gì to tát đâu mà."
Em ấy phồng ngực lên trong khi vẫn nằm úp mặt xuống. Chỉ khoe mẽ một chút vậy thôi à.
Gần đây, Selene khá tích cực. Sau khi đến Akihabara, em ấy bắt đầu đi ra ngoài nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Cổ vũ em ấy vào lúc này, là việc của Onii-chan.
"Được rồi. Để gói hàng cho anh."
"... có ổn không?"
"Em chắc chắn muốn phải nhận gói hàng đó vào ngày mai, đúng không?"
Em ấy gật đầu hai lần.
"Anh sẽ nhận nó thay em."
Nó được gửi đến cho tôi, nên không có vấn đề gì.
"...Cảm anh ơn nhiều."
"Nhân tiện, em đi ra ngoài một mình có được không?"
"...không vấn đề gì."
Nếu tôi nghi ngờ em ấy quá nhiều, tôi sẽ không tin tưởng Selene nữa, nên đừng hỏi thêm nữa.
Khi tôi đứng dậy khỏi tư thế quỳ chân, Yuuki và Mika đã làm xong công việc dọn dẹp và đang đứng cạnh nhau. Họ có nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Selene không?
Yuuki nói.
"Nii-san, mai anh có rảnh không?"
"Ừ. Anh ở nhà cả ngày."
Mika nhảy lên một chút.
"Anh thấy đó, Mii-chan, ngày mai! Đi chơi cùng với Maple và Yuuki-neechama!"
"Hẹn huh ... ah, không, um ... hãy cẩn thận nhé."
Ngay cả khi tôi hạn chế sự bảo vệ quá mức của mình, nếu là cùng Yuuki, Mika sẽ an toàn. Yuuki cười bẽn lẽn.
"Chúng em không đi xa đến thế đâu, chúng em sẽ trở về trước bữa tối."
"Các em đi đâu vậy?"
Mika giơ cả hai tay lên.
"Cửa hàng bách hóa!"
Em ấy nói toàn bộ, cái tên dài và rất dễ líu lưỡi mà không có bất kỳ phát âm sai nào. Thật đáng kinh ngạc ... càng ngày tôi càng nghĩ Mika sẽ được cho mua miễn phí mất.
"Umm, Nii-san. Mặc dù tụi em nói là đi chơi, nhưng thực ra chỉ là mua sắm thôi."
Gặp rắc rối, Yuuki nhíu mày. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng hãy nói ra chuyện này.
"Đừng để bị lạc đấy nhé."
"Không sao đâu, Nii-san. Em có một hệ thống theo dõi ‘trẻ em’ (児 童 Jidou) được cài trong người."
" ‘Tự động’ (自動 Jidou) theo dõi? Nó tự động theo dõi cái gì?"
"Sai rồi. Không phải tự động mà là trẻ em. Đó là khả năng theo dõi trẻ em học tiểu học và những đứa bé hơn. Và ngón tay theo dõi của em giờ đang nhắm vào bên hông của
... Mika-chan!"
Yuuki đi vòng quanh Mika, cúi xuống và bắt đầu cù lét em ấy.
"Cù lét cù lét nè!"
"KyaaaaaaaaAAAaAAAAAA!"
Lúc đầu Mika hét lên, nhưng sau đó phát ra một tiếng cười vui vẻ, trước khi tôi kịp nhận ra thì hai người trước mặt tôi đang bắt đầu đùa vui với nhau. Tình huống này là gì đây?
"Tomuh cùuu, Mii-shan chết mấttt."
Khi Mika không thể nói rõ hơn nữa, Yuuki buông tha cho em ấy, đứng dậy và nói chuyện với tôi.
"Vậy nên, ngày mai tụi em sẽ không thể ở cùng Nii-san. Xin lỗi."
"Đừng đối xử với anh như một con thú nhỏ sẽ chết vì cô đơn chứ."
Tay trong tay, cả hai đã cùng đi cất cái máy hút bụi.
Vậy là, những người còn lại ... là Tomomi và Sayuri, huh. Tình hình có vẻ nguy hiểm.
Hai con người đeo lên một chiếc mặt nạ khi các chị em khác đang ở đây. Nếu con người thật của họ bị lộ diện ... có thể sẽ khá nguy hiểm.
Và trong khi tôi lo lắng về điều đó, Sayuri mang cho tôi một tách trà trên một cái khay.
"Onii-sama, em đã chuẩn bị trà."
"Cảm ơn, anh sẽ uống một ít vậy."
Tôi ngồi xuống sofa và cầm tách trà trong tay. Ôm cái khay trên ngực mình, Sayuri nói.
"Um, Onii-sama, về ngày mai ..."
"Có phải là em cũng định đi ra ngoài không?"
"Làm sao anh biết?"
Sayuri mở to mắt ngạc nhiên. Vậy là, ở nhà một mình với Tomomi à? Dựa tính cách của Sayuri, tôi không nghĩ em ấy sẽ cho phép ...
Và sau đó, Tomomi bước vào phòng khách, mang theo một đống đồ đã được giặt trong một cái giỏ.
"Nàyy, Selene! Giặt xong rồi, hãy dạy chị cách làm cho nó khô đi."
"...Vâng."
Selene từ từ nâng người ra khỏi ghế sofa. Sau đó, Tomomi nói với tôi.
"À, Nii-chan! Về ngày mai, em sẽ ra ngoài nên mai anh trông nhà nha."
"Vậy là em cũng ra ngoài à, Tomomi?"
"Eh?" cũng ", có nghĩa là những người khác cũng đi ra ngoài à?"
"Tất cả mọi người trừ anh đều vậy."
"Hee. Vậy hóa ra sự trùng hợp như thế này cũng xảy ra."
Tomomi nói lúng túng, ánh mắt của em ấy tránh tôi ... hoặc đó là cảm giác của tôi. Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều.
Sayuri nở một nụ cười rõ ràng.
"Vậy thì, Onii-sama đi cùng với em thì sao?"
Gần như ngay lập tức, Tomomi hét lên.
"C-cái, NÀYYY! V-vậy thì hãy làm một trận đấu coi ai được đi cùng Nii-chan đi!"
Em phản ứng hơi quá đó, Tomomi. Tôi nói cho cả hai người họ.
"Ngày mai anh sẽ nhận một món đồ hộ Selene, anh mới vừa hứa xong. Anh sẽ không ra ngoài đâu."
Sayuri mỉm cười lần nữa.
"Vậy sao, thật không may."
Và cứ như thế, em ấy quay về phía Tomomi và Selene.
“Chà, Selene-san và Tomomi-san, xin hãy tiếp tục công việc giặt giũ.”
"... rõ."
“T-tất nhiên rồi! A-, aa-ah. Vậy là ngày mai Nii-chan sẽ ở nhà một mình.”
Kéo Selene theo, Tomomi đi về phía hiên. Sayuri cũng rút về nhà bếp.
Mọi người sẽ ra ngoài vào ngày mai, huh.
Mặc dù đó là yêu cầu của Selene, chờ một món đồ mà có trời mới biết khi nào nó mới tới thì sẽ rất nhàm chán
Eh? Lạ thật. Một lúc trước, tôi đã nghĩ "cuối cùng mình cũng có thể bình tĩnh lại và ngồi học một mình!" và hạnh phúc về điều đó.
Ừ, chắc chắn ... sẽ rất cô đơn.
Ngoài ra, sự lo lắng, hay có lẽ là sự không hài lòng này...
Không biết những chuyện gì sẽ xảy ra ở đâu và khi nào, tôi sẽ phải ngồi một mình vào ngày mai.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngăn các em gái của mình lại, nhưng có thể, đó có thể sẽ là chủ nhật cuối cùng. Khi tôi nghĩ như vậy, dường như đó chính là một sự lãng phí khi không dành thời gian bên nhau.
__________________________________________________________________________
Edit: tuần sau bắt đầu thi nên từ giờ tới khi đó không có chương mới nào đâu nhé.