Đám công tử thiếu gia vây quanh cười nhạo Long Trác Việt vừa nghe thấy giọng nói Nhan Noãn Noãn, lập tức quay đầu nhìn. Trong nháy mắt, tiếng hít không khí vang dội trong đại sảnh, vẻ kinh diễm cùng rung động không thể giấu được trên mặt mỗi người.
Thiên a, quả nhiên là tuyệt sắc gia nhân! Đứng xa nhìn thì rực rỡ như vầng thái dương, khí thế cao quí, dáng người lả lướt, đôi mắt đầy lãnh ngạo, y phục màu trắng theo bước chân của nàng lay động mang theo từng trận mùi hương, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Chỉ là đám người nọ còn chưa kịp phản ứng, Long Trác Việt nãy giờ trốn trong góc khóc lóc đã giống như một cơn gió bổ nhào vào trong lòng giai nhân, đám người trong đại sảnh nhìn cảnh này mà không khỏi hâm mộ cùng ghen tị. Dựa vào cái gì mà một tên ngốc lại có thể tốt số như vậy, có thể thân mật với giai nhân?
“Này, cái tên ngốc này có biết xấu hổ hay không vậy? Thấy nữ nhân liền ôm lấy, còn ra thể thống gì nữa?” Có người phe phẩy cây quạt đến gần Nhan Noãn Noãn, nắm lấy bả vai Long Trác Việt, ác ý nói. Dứt lời liền nhìn Nhan Noãn Noãn, vẻ tự mãn nở nụ cười nói: “Cô nương chớ sợ, tên ngốc này…”
Nam tử nọ còn chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt sắc bén của Nhan Noãn Noãn đã bắn về phía hắn, đôi mắt đẹp chất chứa hàn ý như băng sơn ngàn năm, lạnh đến nỗi khiến người ta không tự chủ được run rẩy.
Hàng mi dài khẽ chớp, Nhan Noãn Noãn ôm Long Trác Việt đang khóc lóc, cọ qua cọ lại trong lòng mình, lạnh nhạt nói: “Tên ngốc là để ngươi gọi sao? Ngươi là kẻ nào chứ?”
Nam tử nọ ngẩn người, tuy rằng bị ánh mắt sắc bén của Nhan Noãn Noãn làm cho hoảng sợ nhưng thấy giai nhân chủ động lên tiếng nói chuyện, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, tự giới thiệu: “Ta là Lí Như Thiên, cha ta chính là đương triều Hộ bộ Thượng thư, không biết phương danh của cô nương là gì?”
Nhan Noãn Noãn cười lạnh nhìn Lí Như Thiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Thiên Minh nãy giờ vẫn đứng phía sau: “Thiên Minh, Hộ bộ Thượng thư không dạy được con, ngươi thay Vương gia tấu lên Hoàng thượng bảo người nghiêm trị không tha. Lí công tử cả gan làm loạn, vũ nhục Hiền vương gia phạt năm mươi trượng, lập tức mang về Vương phủ chấp hành!”
“Ngươi… ngươi có ý gì?” Lí Như Thiên bị những lời nói vừa rồi của Nhan Noãn Noãn làm cho khó hiểu, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh thấy xương của nàng, hoảng sợ lui lại từng bước một.
“Thân phận của Hiền vương thế nào? Thân phận của người ra sao mà dám lớn tiếng nhục mạ người, quả nhiên chó cậy hơi người!”
“A, tiểu nha đầu rất hợp khẩu vị của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia nói chuyện với ngươi đã là phúc phận mấy đời nhà ngươi, ngươi đừng ở đó không biết tốt xấu, tên ngốc này có gì tốt mà ngươi che chở cho hắn như vậy?” Lí Như Thiên thu lại ý cười, nghiêm mặt nhìn Nhan Noãn Noãn như muốn dùng sự uy nghiêm của mình chế trụ nàng: “Long Trác Việt là tên ngốc cả kinh thành này có ai không biết chứ, bổn thiếu gia mắng hắn ngốc thì thế nào, ngươi có tư cách gì mà phạt trượng ta?”
“Chỉ bằng ta là Hiền vương phi!” Nhan Noãn Noãn trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, vẻ đẹp kinh diễm thế gian nói: “Thiên Minh, đưa tất cả đám người này mang về Vương phủ đánh mỗi người năm mươi trượng cho ta, ta muốn nhìn xem kẻ nào dám làm mưa làm gió trên đầu Hiền vương!”
Nhan Noãn Noãn nhìn đám người quần là áo lượt trong đại sảnh một lượt, đôi mắt lãnh ngạo đầy sắc bén.
“Dạ, Vương phi!” Thiên Minh thân hình khẽ run, lớn tiếng đáp.
Thiên Minh mặt không đổi, bước lên phía trước mấy bước nhìn đám người trước mặt, không biết là hàn ý trên người hắn quá mạnh dọa đám người nọ hay là hắn đã cố ý phát ra nội lực khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực không thôi.
Đám công tử trăm miệng một lời, trừng mắ nhìn Thiên Minh quát: “Ngươi… ngươi đừng lại đây!”
Lí Như Thiên căm giận trừng mắt nhìn Thiên Minh, ánh mắt không cam lòng dừng lại trên người Nhan Noãn Noãn, việc nàng chính là Hiền vương phi thật sự khiến hắn không thể nào chấp nhận được, không phải ai ai cũng nói Hiền vương phi là một phế nhân nhát như cáy sao? Nàng như thế này sao gọi là nhát gan sợ chết được?
Càng khiến cho hắn buồn bực là Long Trác Việt xấu xí, ngốc nghếch kia cư nhiên lại tốt số đến vậy, có thể lấy được giai nhân bậc này vào cửa. Vốn tưởng đám người tham dự hôn lễ của Long Trác Việt hôm đó nói quá, hôm nay tận mắt chứng kiến càng khiến hắn kinh diễm hơn cả.
Thật đáng giận a!
“Một đám phế vật, chỉ là một tên nô tài thì có gì phải sợ chứ, chúng ta nhiều người như lại chẳng lẽ không đánh lại hắn sao?” Lí Như Thiên nhìn đám công tử thế gia đang lui lại kia nói lớn, khí thế bức người.
Đám công tử thế gia bị khí thế của hắn làm cho bừng tỉnh: “Lí thiếu gia nói có lý, cho dù là tên ngốc đó có thị vệ thì bất quá cũng chỉ là phương vô dụng, chúng ta đừng để hắn hù dọa, tất cả mọi người cùng lên đi!”
Trong nháy mắt đám người đồng loạt phát động nội lực, một đám người như hổ rình mồi, trừng mắt nhìn Thiên Minh.
Nhan Noãn Noãn nắm tay dẫn Long Trác Việt rời khỏi đại sảnh, chỉ là trong quá trình rời khỏi, Long Trác Việt nhất quyết không chịu nhấc đầu hắn đang gác trên vai Nhan Noãn Noãn ra, cánh tay dài ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, bả vai khẽ run khiến Nhan Noãn Noãn nghĩ hắn vẫn còn đang khóc mà không biết rằng Long Trác Việt ở trên vai nàng, gương mặt mang theo ý cười nồng đậm cùng thỏa mãn.
Có người đứng ở phía xa tò mò nhìn qua khe cửa, thấy được tình hình bên trong, vẻ đồng tình lắc đầu, mà đối tượng được đồng tình ở đây hiển nhiên chính là Thiên Minh.
Rất nhanh sau đó, trong phòng vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, triền miên không dứt, càng về sau càng to hơn cả. Thiên Minh không tốn mấy phần sức lực đã khiến cho đám công tử thế gia ngã trái, té phải trên đất. Đám người trừng mắt nhìn hắn như thể hận không ăn tươi nuốt sống cho hả giận.
“Hỗn đản, ngươi dám chơi xấu!”
Thiên Minh khoanh hai tay trước ngực, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Con mắt nào của các ngươi thấy ta chơi xấu, rõ ràng tài nghệ không bằng người!”
Ai qui định không được chơi xấu chứ? Trước kia Vương gia không có chỗ dựa nên để các người tùy ý nhục mạ, cười nhạo. Lúc ấy hắn lại không được phép ra tay. Nay thì tốt rồi, Vương gia có Vương phi che chở, cho dù các ngươi có dám tấu thì Thái hậu cũng không thể làm khó dễ như trước nữa.
Ừm! Hiện tại hắn nên nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể đem đám người này về Vương phủ!
Giữa trưa hôm đó, trên đường cái kinh thành xuất hiện một màn như thế này: trên một chiếc xe bò, một đám công tử thế gia quần là áo lượt bị trói gô lại, người đánh xe là một mỹ nam với gương mặt lạnh lùng.
Thiên Minh dẫn người về Vương phủ, trong lòng không nhịn được mặc niệm thay cho Long Cẩm Thịnh! Người liều mạng đuổi Hoàng thượng ra về rõ ràng chính là Vương gia a!
“Trác Việt, đệ xác định là không cần ta trả tiền cơm?” Long Cẩm Thịnh đã đổi lại cách xưng hô, hỏi Long Trác Việt không dưới mười lần vấn đề này, để tránh người khác nghi ngờ thì hắn vẫn nên trả tiền cơm mới thỏa đáng a!
“Thịnh Thịnh, huynh mau trở về đi a, chính là người ta mời cơm huynh mà!” Long Trác Việt chớp đôi mắt hồn nhiên nhìn Long Cẩm Thịnh, vẫy tay hối thúc hắn rời đi như thể đuổi ruồi bọ.
Thấy Long Trác Việt kiên trì như vậy, Long Cẩm Thịnh cũng không chút nghi ngờ, dẫu sao Tụ Hiền lâu này cũng chính là tài sản của Long Trác Việt, chỉ cần hắn nói một câu thì tiền cơm hôm nay có đáng gì chứ, nếu Long Trác Việt đã có thành ý như vậy, Long Cẩm Thịnh thấy chính mình nên vui vẻ chấp nhận thì hơn.
Có điều, Long Cẩm Thịnh vừa mới rời đi, Long Trác Việt lập tức bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Thiên Minh nói: “Thiên Minh, mau trở về nói với Noãn Noãn, Thịnh Thịnh thực đáng ghét a, ăn xong liền bỏ đi, người ta không có tiền trả tiền cơm!”
Cho nên mới nói, đắc tội ai cũng không thể đắc tội với Vương gia a!
_________________