“Long - Cẩm - Thịnh!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng, tức giận đến nỗi đem thân phận hoàng đế của Long Cẩm Thịnh quăng lên chín tầng mây, không chút cấm kỵ gọi thẳng tên Long Cẩm Thịnh, trong lòng không khỏi bốc hỏa, chút ấn tượng tốt sáng nay nháy mắt đều bị nàng quăng sạch.
Long Cẩm Thịnh không phải nói là sẽ bảo hộ Long Trác Việt sao? Rõ ràng là ném hắn xuống hố lửa mà, biết rõ Long Trác Việt không giống những người bình thường khác, cư nhiên lại dám chơi trò ăn xong phủi mông đi mất.
Long Trác Việt nói mời khách hắn liền để Long Trác Việt mời sao? Làm sao lại có kiểu Hoàng đế như hắn vậy chứ? Thật đáng ghét, so với lão yêu bà kia có gì khác biệt chứ?
“Bao nhiêu tiền?” đôi mắt Nhan Noãn Noãn như sắp phun lửa tới nơi, nếu lúc này Long Cẩm Thịnh đứng trước mặt nàng, nàng sẽ không do dự cho hắn một quyền. Thiên tử thì không phải tử chắc?
Thiên Minh do dự gio một ngón tay, Nhan Noãn Noãn khẽ liếc mắt nhìn rồi nghiêm mặt nói: “Mười lượng?”
Mười lượng thì vẫn còn chấp nhận được, cùng lắm thì tháng này ăn uống đơn giản một chút là được rồi. Nhan Noãn Noãn nghĩ vậy, vừa định sai Nhan Song Song đi lấy bạc thì đã thấy Thiên Minh quơ quơ ngón tay trước mặt nàng, sau đó nói ra một con số khiến Nhan Noãn Noãn không khỏi giật mình kinh hãi.
“Vương phi, là một trăm lượng!”
Nhan Noãn Noãn ngây người trong giây lát rồi đột ngột hét lớn như thể muốn đâm thủng màng nhĩ những người có mặt: “Một trăm lượng? Bọn họ muốn giết người sao?”
Chỉ ăn một bữa cơm trưa mà hết một trăm lượng, tên Long Cẩm Thịnh đó thật sự là không biết tốt xấu mà. Đáng giận, hắn nhét cho đầy bụng rồi vỗ mông chạy lấy người để Long Trác Việt lại chịu trận, thật không biết xấu hổ.
“Vương phi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thiên Minh nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi.
“Đưa ta tới Tụ Hiền lâu!” Nhan Noãn Noãn cau mày, trầm giọng nói.
Một trăm lượng nàng không thể xoay được nhưng nàng cũng không thể để mặc Long Trác Việt ở Tụ Hiền lâu mà không quan tâm tới được. Long Cẩm Thịnh đáng ghét, quả nhiên là đáng giận!
Nhan Noãn Noãn đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Long Cẩm Thịnh, trong lòng không khỏi oán giận.
“Hắt xì!!!” Long Cẩm Thịnh sau khi ăn uống no say liền trở về hoàng cung, không ngừng hắt xì, Long Cẩm Thịnh đưa tay xoa mũi nhìn Nhâm Vân Hải nói: “Nhâm Vân Hải, trẫm vì sao lại có cảm giác có người đang mắng trẫm kìa?”
“Hoàng thượng nói đùa!” Nhâm Vân Hải khẽ cúi mình nói: “Có ai dám mắng Hoàng thương chứ!”
Long Cẩm Thịnh đưa tay vuốt cằm, đôi mắt đen như trời đêm phút chốc sáng ngời, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nói: “Trẫm cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ là ai đó nhớ thương trẫm sao?”
Long Cẩm Thịnh vừa mới tự kỷ xong, một giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên.
“Hoàng thượng…”
Thanh âm mềm mại như điểm tâm ngọt ngấy khiến cho gương mặt Long Cẩm Thịnh phút chốc trở nên xanh mét.
“Đáng chết, là Vân phi!” Long Cẩm Thịnh khẽ chửi một tiếng, bàn tay to lôi kéo Nhâm Vân Hải chắn trước người mình: “Nhâm Vân Hải, mau mau hộ giá!”
Nhâm Vân Hải nhất thời mặt nhăn như ăn phải quả đắng, quay đầu lại nhìn cước bộ như chuồn chuồn đạp nước của Long Cẩm Thịnh, lại nhìn thân hình như cánh bướm phía xa đang tiến đến gần, trong lòng bi ai vô hạn. Vì cớ gì mà mỗi lần hắn đều là vật hi sinh a, vì sao a?
“Nhâm Vân Hải, ngươi chắn trước bản cung làm gì hả?” Vân phi nhìn theo bóng dáng Long Cẩm Thịnh đang khuất dần, tức giận đến giậm chân, trừng mắt nhìn Nhâm Vân Hải đang giang hai tay chắn trước mặt mình, cả giận nói.
Vân phi một thân y phục màu đỏ thêu hoa hải đường điểm thêm vô vàn hoa lá, bất luận là góc nào nhìn lại cũng thấy sống động, tỏa sáng chói lóa. Mái tóc dài được bới kiểu, cài vô cùng châu ngọc, cả người diễm lệ như tiên trên trời, đẹp đến chói mắt người.
Nhâm Vân Hải cố chịu đựng mùi son phấn trên người Vân phi, cung kính hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vân phi nương nương!”
“Mau tránh đường cho bổn cung!” Vân phi vội vàng quát lên, tuy rằng nàng là quí phi nhưng trong cung này có ai không biết Nhâm Vân Hải là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, cho dù là phận nô tài, bình thường nàng cũng phải nể mặt vài ba phần. Nhưng là nhìn thấy Long Cẩm Thịnh đang khuất bóng, Vân phi vừa nóng vội lại tiếc hận, thật vất vả mới nhìn thấy Hoàng thượng vậy mà chưa nói được một câu người đã bỏ đi rồi. Đều do Nhâm Vân Hải, nếu không phải hắn cản đường, nói không chừng nàng đã được Hoàng thượng ôm trong lòng rồi.
“Nương nương bớt giận, kỳ thực Hoàng thượng cũng muốn gặp nương nương, nhưng là đột nhiên nhớ tới tấu chương còn chưa phê, quốc sự không thể chậm trễ, trong lòng Hoàng thượng rất xin lỗi nương nương. Hoàng thượng đã nói, chỉ cần nương nương thích thứ gì thì người sẽ ban thưởng thứ đó cho nương nương!”
Vừa nghe tới Hoàng thượng ban thưởng, tâm trạng mất mát của Vân phi mới khá hơn được một chút: “Thật sao? Hoàng thượng nói như vậy thật sao, không phải là vì nhìn thấy bản cung mới bỏ đi sao?”
“Nô tài không dám giả truyền thánh chỉ, những gì nương nương nhìn thấy khi nãy chỉ là trùng hợp thôi!” Nhâm Vân Hải mặt không đỏ, tâm không loạn nói.
Vân phi liếc nhìn Nhâm Vân Hải một lúc rồi mới cao ngạo ngẩng cao đầu nói: “Bản cung tin ngươi cũng không dám!” nói rồi sờ sờ một bên tai, lơ đãng nói: “Bản cung thấy vòng ngọc trên tay quí phi nương nương màu sắc thật sự rất đẹp, nghe nói chính là do Hoàng thượng ban thưởng khiến các phi tần trong hậu cung hâm mộ không thôi!”
“Nương nương chắc không biết, vòng ngọc kia vốn có một cặp, một cái đã thưởng cho quí phi nương nương, còn một cái Hoàng thượng giữ lại vốn là muốn thưởng cho nương nương, nô tài sẽ lập tức cho người mang tới chỗ nương nương.”
Đáy mắt Vân phi không giấu nổi sự vui mừng, cười đến nở hoa, nếu không phải cần giữ hình tượng thì sợ rằng đã cười thành tiếng rồi.
“Vậy làm phiền Nhâm công công rồi!”
Khi Nhan Noãn Noãn theo Thiên Minh tới Tụ Hiền lâu, người xem đã vây kín cả ba tầng lầu, ngẫu nhiên sẽ có tiếng cười nhạo từ bên trong truyền ra.
“Qủa nhiên là một tên ngốc, không có tiền còn học đòi người ta tới tửu lâu ăn cơm!”
“Ngươi tưởng đây là Vương phủ, ăn xong có thể phủi mông bỏ đi sao? Như thế nào, Vương phi nhà ngươi không dậy ngươi ăn xong phải trả tiền sao?”
“Dạy? Theo ta thấy, tân Vương phi vừa nhìn thấy dung mạo tên ngốc này đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi ấy chứ. Nghe nói Hiền vương phi cũng là một phế nhân, nhát gan yếu đuối, ngày ngày ngồi khóc lóc, còn thời gian đâu mà dạy hắn đạo lý ăn cơm trả tiền chứ?”
“Phế nhân với tên ngốc, quả nhiên là xứng đôi nha!”
…
Nhan Noãn Noãn đứng bên ngoài nghe thấy những kẻ bên trong nói chuyện, đôi mắt đẹp thoáng chốc dâng lên hàn ý lạnh lẽo, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt, ánh mắt sắc bén nói: “Thiên Minh, đá văng bọn chúng ra cho ta!”
“Dạ!”
Thiên Minh đáp rồi thân mình khẽ động, trong nháy mắt những tiếng kêu rên vang lên bốn phía. Trước mặt Nhan Noãn Noãn thoáng hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn quanh thì thấy Long Trác Việt đang ôm gối thu mình ở trong một góc đại sảnh.
Long Trác Việt cắn cắn môi dưới, hàng lông mi dài rủ xuống che đi đôi mắt đẹp đang ngập nước, khẽ chớp nhẹ đã thấy hai hàng nước mắt chảy xuống, thanh âm nức nở khiến Nhan Noãn Noãn nghe qua cũng có thể hiểu được hắn có bao nhiêu ủy khuất.
“Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn khẽ cất tiếng gọi, vội vàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt.
Long Trác Việt nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, cả người đột nhiên nhảy lên nhào vào trong lòng Nhan Noãn Noãn, lớn tiếng khóc lên: “Oa, Noãn Noãn, người ta rất sợ a, ô ô ô, bọn họ đều khi dễ người ta, oa oa oa, Noãn Noãn, Noãn Noãn, người ta còn tưởng không gặp được nàng nữa!”
Long Trác Việt vừa khóc đã khiến cho nội tâm Nhan Noãn Noãn khẽ động, có chút đau lòng cùng thương xót.
~.~