Chưởng quầy Tụ Hiền lâu nhận được chỉ thị để Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt ra về lập tức đi lên lầu hai, nhìn thấy Nhan Noãn Noãn liền cung kính thở dài nói: “Tiểu nhân có mắt như mù, đã khiến Hiền vương gia cùng Hiền vương phi sợ hãi rồi, cơm trưa hôm nay Tụ Hiền lâu mời khách coi như là bù đắp lại lỗi lầm!”
Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mày nhìn nam tử trung niên không biết từ đâu chạy ra, đáy mắt hiện rõ vẻ phòng bị.
Thân phận Long Trác Việt ở kinh thành này chắc chắn không thể trấn áp được ai cả, chuyện nàng được Thái hậu chống lưng chắc chắn cũng không có nhiều người biết đến, nếu biết thì đám người kia đã không dám khi dễ Long Trác Việt.
Long Trác Việt nãy giờ vẫn gối đầu trên vai Nhan Noãn Noãn đột ngột ngẩng lên, đưa tay xoa xoa hỗn hợp nước mắt nước mũi trên mặt, hai mắt đẫm lệ nhìn chưởng quầy: “Ngươi nói là chúng ta không cần trả tiền nữa?”
“Dạ, đúng vậy ạ!” Chưởng quầy liên tục gật đầu, hắn không biết người trước mặt có gì đặc biệt, hắn chỉ biết mệnh lệnh bên trên đưa xuống là không được làm khó dễ cũng như không được vô lễ với Hiền vương gia cùng Hiền vương phi. Chưởng quầy vừa nhận lệnh liền coi Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt như tổ tông mà đối đãi.
“Noãn Noãn, bọn họ bảo không cần bạc nha, chúng ta có thể đi rồi!” Long Trác Việt vui sướng kêu lên, nước mắt đọng trên hai hàng mi như những giọt sương long lanh, rất nhanh liền bĩu môi tiếc hận nói: “Sớm biết không cần trả tiền, người ta hẳn là nên kêu nhiều món ngon hơn cho Noãn Noãn mới đúng!”
Nhan Noãn Noãn im lặng không nói gì, đưa tay búng nhẹ lên trán Long Trác Việt khiến hắn cả kinh ôm trán than thở: “Noãn Noãn, đau, sao lại búng lên trán người ta a?”
“Ngốc a, ngươi như vậy không chừng sẽ có ngày bị lừa bán còn ngồi giúp người ta đếm tiền mất!” Nhan Noãn Noãn bên ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng vì Long Trác Việt nghĩ đến mình mà không khỏi vui mừng.
“Hử?” Long Trác Việt mở to đôi mắt mờ mịt như nai con, ngạc nhiên nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Noãn Noãn, nàng thật thông minh nha, người ta chưa có nói mà nàng đã biết người ta giúp người khác đếm tiền rồi, nhưng là cái đại ca kia nói người ta tướng mạo thật khó coi, bán không được nhiều tiền, không có sức khỏe, làm không được việc còn phải tốn thêm thức ăn, một chút cũng không đáng giá lại cũng không thể giúp hắn kiếm tiền được!”
Nhan Noãn Noãn nhất thời cảm thái huyệt thái dương giật giật, trên đầu hiện rõ ba đường hắc tuyến. Vậy ra Long Trác Việt thật sự đã bị người ta lừa? Hắn thật sự là ngốc có phúc phần của ngốc nên mới có thể bình an vô sự tới nay sao?
“Cho nên mới nói, khi không tỏ ra ân cần không phải phường gian trá cũng là phường trộm cắp!” Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn chưởng quầy rồi lại nhìn Long Trác Việt nói.
Nguyên văn: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
“Noãn Noãn, nàng nói thật sự có đạo lý nha!” Long Trác Việt sùng bái nhìn Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, rút khăn tay giúp Long Trác Việt lau nước mắt, đối với ánh mắt sùng bái của Long Trác Việt rất là hưởng thụ.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Long Trác Việt lại thốt lên một câu: “Nhưng là Noãn Noãn, lời nàng nói có ý gì a?”
Nhan Noãn Noãn nhìn đôi mắt trong sáng của Long Trác Việt ngập tràn tò mò cùng mờ mịt, nội tâm không khỏi dấy lên một cảm giác vô lực. Đây không phải cái gọi là sùng bái một cách mù quáng sao?
Nhan Noãn Noãn không kiên nhẫn nhìn Long Trác Việt, giúp hắn lau hết nước mắt rồi quay đầu nhìn chưởng quầy phía sau, lạnh nhạt nói: “Chưởng quầy, Hiền vương phủ cũng không phải là nơi không phân rõ phải trái, Hiền vương gia thiếu quí tửu lâu một trăm lượng, ta xác thực không thể trả nổi, nhưng ta có thể ở lại đây làm công trừ tiền!”
“A?” Chưởng quầy kinh ngạc, há hốc miệng nhìn Nhan Noãn Noãn. Tình huống đột ngột thế này hắn phải giải quyết thế nào a?
“Chưởng quầy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đem phiền toái tới cho Tụ Hiền lâu, rửa chén, nhóm lửa hay chặt củi ta đều có thể làm được, ta sẽ làm cho tới lúc trả đủ số nợ cho ngươi!”
Nhan Noãn Noãn cảnh giác nhìn chưởng quầy, nếu nói rằng thân phận Vương gia của Long Trác Việt đã khiến cho bọn hắn kinh sợ thì đánh chết nàng cũng không tin, như vậy thì tại sao chưởng quầy tự dưng lại tốt đột xuất, miễn tiền cơm lần này đâu?
Một trăm lượng cũng không phải con số nhỏ, chỉ vì lí do đã khiến Hiền vương gia sợ hãi mà có thể miễn toàn bộ sao? Thiên Minh trói đám công tử thế gia con nhà giàu kia về Vương phủ chịu phạt, Tụ Hiền lâu xảy ra chuyện lớn như vậy mà chưởng quầy ở đầy còn không lo lắng, xem chừng nơi này cũng không phải là tửu lâu bình thường. Nhưng mà càng vậy thì Nhan Noãn Noãn càng sinh lòng cảnh giác, trên đời này làm gì có miếng bánh nào cho không, cho dù có nàng cũng sợ nuốt không trôi.
“Hiền vương phi, người đây là làm khó cho tiểu nhân rồi, chỉ là một chút tiền cơm, người hà tất phải để trong lòng.” Chưởng quầy cúi người nói, trong lòng thấp thỏm không yên. Chủ tử cũng không dặn trước Hiền vương phi như vậy thì phải nói gì, trước mắt hắn phải làm sao bây giờ? Người bình thường nghe không phải trả tiền sớm đã vui mừng ra về rồi, nào có người yêu cầu ở lại làm việc trừ tiền a?
“Chưởng quầy, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, hôm nay là Vương gia có lỗi, ta thân là Vương phi cũng nên thay người gánh vác, cũng để cho chưởng quầy hiểu rằng, Hiền vương gia không phải là bá vương vô sỉ, ăn cơm không trả tiền.”
Thần sắc Nhan Noãn Noãn nhìn qua không giống như đang nói giỡn, trong lòng lần nữa mang Long Cẩm Thịnh ra mắng chửi, tốt nhất hắn đừng để cho nàng có cơ hội không thì chuyện ngày hôm nay nàng nhất định phải tính đủ với hắn.
Chưởng quầy giật mình, vì sự kiên trì của Nhan Noãn Noãn mà có chút động lòng, đáy mắt hiện lên tia tán thưởng. Nữ tử quyết đoán, có trách nhiệm như vậy quả thực hiếm thấy!
“Hiền vương phi, người là Vương phi cao quí, ở lại Tụ Hiền lâu làm việc thật sự là ủy khuất cho người rồi, nếu không thì người trở về suy nghĩ một đêm, ngày mai cho tiểu nhân câu trả lời thuyết phục được không ạ?”
Chưởng quầy mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, nửa ngày cũng đủ thời gian để hắn báo lên chủ nhân, nếu Hiền vương phi kiên trì muốn đến đây làm thì cũng cần quyết định của chủ nhân nữa.
“Được, vậy sáng mai ta lại tìm chưởng quầy!” Nhan Noãn Noãn không cần suy nghĩ đã gật đầu nói, rất nhanh dẫn theo Long Trác Việt rời khỏi Tụ Hiền lâu.
Nhan Song Song biết được ý định của Nhan Noãn Noãn, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Vương phi, vì sao người lại phải đi chịu khổ chứ?”
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch môi, vẻ không tán thành nhìn Nhan Song Song nói: “Dù sao ta ở trong phủ cũng khá nhàn rỗi, ngươi xem a, hiện tại ta đã làm chủ trong Vương phủ, tiền hàng tháng không còn bị người ta cắt xén nữa nhưng cũng không nhiều lắm. Nếu ta đến Tụ Hiền lâu làm việc, tuy rằng không có tiền công nhưng một ngày ba bữa cũng không cần lo lắng tới, nếu may mắn còn có thể mang đồ ăn ngon về cho ngươi cùng Vương gia, chi phí tiền ăn cũng tiết kiệm được không ít, sau này ta rời khỏi nơi đây cũng coi như là có bạc, sẽ không bị chết đói nha!”
Nhan Song Song há hốc miệng nhìn Nhan Noãn Noãn: “Vương phi, ý của người là… người sẽ rời khỏi Hiền vương phủ sao?”
Nhan Noãn Noãn đảo mắt nhìn Nhan Song Song giống như vấn đề nàng ta hỏi thật sự rất ngốc vậy: “Chuyện đó là đương nhiên!”
Ân, nàng cũng phải để lại một chút tiền cho Long Trác Việt, thời đại này không có tiền cuộc sống thật kham khổ. Việt Việt này khẩu vị ngày càng cao, nàng chắc phải dạy cho Thiên Minh cách làm những món ăn Việt Việt thích, nếu không thì Việt Việt về sau không thể ăn ngon rồi.
Nhưng là một khi nàng đi rồi, Thái hậu có thể sẽ lại làm khó dễ Việt Việt không? Vạn nhất bà ta không tìm thấy nàng lại trút giận lên Việt Việt thì sao? Nhan Noãn Noãn càng nghĩ càng rối rắm, điều nàng lo lắng nhất chính là cuộc sống sau này của Việt Việt sau khi nàng rời đi.
Nhan Song Song do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Vương phi, người có thể mang nô tỳ theo không?”
“Đi đâu?” Nhan Noãn Noãn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên khi nghe Nhan Song Song hỏi thì theo bản năng hỏi ngược lại.
“Lúc người rời khỏi Vương phủ xin mang theo nô tỳ, nô tỳ muốn đi theo Vương phi!” Nhan Song Song khẩn thiết nhìn Nhan Noãn Noãn, nét mặt khẩn trương như thể sợ Nhan Noãn Noãn sẽ không mang theo nàng.
Nhan Noãn Noãn hoảng hốt, mấp máy môi nói: “Chuyện rời khỏi Vương phủ sau này hãy nói đi!” Nhan Noãn Noãn nói rồi hai hàng lông mi khẽ hạ xuống, nghĩ đến chuyện phải rời khỏi Long Trác Việt, nội tâm không khỏi có chút đau đớn, cảm giác buồn bã khiến nàng có chút hít thở không thông. Đáy lòng đột ngột xuất hiện một giọng nói, không ngừng lặp đi lặp lại: không muốn rời đi, không muốn rời đi, không muốn rời khỏi Việt Việt!
~.~