Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 28: kế hoạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 28: Kế hoạch

Trần Dương lúc này đang suy tính các bước kế tiếp. Hắn nghĩ rằng nếu dễ dàng đạt được truyền thừa bằng cách giết nhau, thì chẳng phải tất cả các tu sĩ sẽ chết sạch hay sao và hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Xung quanh bốn phương tám hướng là vô số yêu thú khí tức cường đại ẩn hiện loáng thoáng,bọn chúng dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Đây chính là điều Trần Dương lo ngại.

Một bên, Cơ Tâm Đạo thấy vẻ suy tư của Trần Dương liền tò mò hỏi:"Lân huynh suy tính tới đâu rồi!?".

"Vẫn chưa đâu vào đâu đây!!". Trần Dương vừa nói vừa thở dài, gãi đầu.

Mọi việc hơi rối nên hắn cần chút thời gian suy nghĩ rồi gắn kết lại toàn bộ nhằm tránh các rủi ro không đáng có.

Phía bên kia,

Cao Trọng Cảnh lúc này đang cực kỳ phẫn nộ khi Trần Dương không cứu bọn hắn ngay từ đầu, nhưng cũng phải ấm ức nuốt xuống.

"Thế tiếp theo phải làm sao đây, chúng ta chỉ còn bốn người. Tiếp theo chắc là liên minh cùng Đan Tháp rồi tiến vào khu truyền thừa chứ!?".Cao Trọng Cảnh vẻ không mấy dễ chịu đi đến nhìn Trần Dương hỏi lấy.

Kế hoạch lần này không thể có sai sót,nếu không thật sẽ là đại hoạ.

Cũng may khi nãy đám người Ô Hạo đã khôi phục lại những tổn thương của đám người Nam Quốc nên ai giờ cũng sáng sủa lành lặn.

Trần Dương nghe Cao Trọng Cảnh nói liền cười đáp:"Trọng Cảnh huynh xem ra vẫn rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng việc liên minh để nhanh chóng tìm đến khu truyền thừa thì nên bỏ đi thôi!!".

Nghe Trần Dương nói, cả ba người Cao Trọng Cảnh, Quách Nguyên Cảnh và Cơ Tâm Đạo đều có nét mặt ngạc nhiên.

Sau đó, Cơ Tâm Đạo liền hỏi tiếp:"Trường huynh, ta nghĩ chúng ta nên cùng liên minh với Đan Tháp thì hơn. Dù sao hiện tại có rất nhiều tu sĩ đang ở phe Đan Tháp, mà chúng ta cô độc có bốn người e là sẽ vô cùng khó khăn!!".

Trần Dương lúc này không muốn quan tâm nữa, nói thêm:"Đợi khi cánh cửa to tổ chảng kia mở ra các ngươi sẽ hiểu thôi!!".

Hắn không thích giải thích thêm nhiều để làm gì vì rõ ràng bây giờ lời nói tựa như gió thoảng qua tai người khác nếu không có thông tin rõ ràng.

Nghe xong, cả ba người Nam Quốc liền im lặng và thở dài.Cái người này cứ úp úp mở mở thật khó chịu a.Mị Vũ thì ở ngay bên cạnh chỗ không xa, nghe lời nói kia cũng tò mò đi đến chỗ Trần Dương.

"Lân Trường công tử xem ra rất có hiểu biết về Bí Cảnh này nhỉ~ Có thể hay không cùng chia sẻ với nô gia ~!" .Mị Vũ cười yêu mị, giọng nói khiêu gợi hỏi Trần Dương.

Nàng cứ tiếp cận rồi vuốt ve người của hắn khiến Trần Dương cảm thấy nữ tử này thật rảnh.

"Mị Vũ cô nương quá khen rồi, nhưng tất cả chỉ là suy đoán thôi!!". Trần Dương cười trừ đáp.

Mặc dù không muốn nhưng người ta đã hỏi thì phải trả lời a,dù sao hắn cũng lỡ miệng nói sẽ bảo vệ nàng ta miễn là nàng ta chịu hợp tác a.

"Hể~~!!".Mị Vũ nhìn Trần Dương rồi khẽ hể yểu điệu.

Trần Minh ở gần chỗ Trần Dương lúc này đi tới muốn bàn chút chuyện.

"Lân Trường huynh, ta sẽ theo lời hứa sẽ không tranh đoạt nhưng về Pháp Trận Truyền Tống...!".Trần Minh nói với vẻ lo lắng.

"Không sao đâu, thoải mái!!" Trần Dương hiểu ý Trần Minh đáp.

"Đa tạ!!".Trần Minh cúi người một chút cảm tạ ân tình này.

Trần Sở ở bên kia đang dưỡng thương hơi thắc mắc nhìn ngó xung quanh:"Tại sao ở Tế Đàn này lại yên bình đến kỳ lạ a?".

Trên thực tế đúng là như vậy,dường như không có một con ma thú nào dám trực tiếp lao vào đây.

Cơ Tâm Đạo nghe xong cũng giải thích ý nghĩ suy đoán:

"Có lẽ là do ở đây đã được sự bảo hộ của vị Đại Đế tạo ra Vũ Trụ này, nên có lẽ bọn yêu thú không dám đến đây xâm phạm"

"Nhưng có điều đây chỉ là lý lẽ bình thường thôi, vì dù sao những đại yêu ở đây đều mạnh bất thường, có tấn công lên đây không cũng khó nói, mà khi cánh cửa kia mở ra chắc chắn sẽ có điềm không hay xảy tới!!".

Trần Sở thở dài, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ tựa như tiên tử của nàng lúc này đều lộ rõ vẻ vô cùng lo lắng.

Có lẽ nàng vẫn còn sợ vì mấy hôm trước nàng gần như đã sắp bị giết chết, hiển nhiên giờ nghĩ tới vẫn còn có chút sợ hãi.

Trần Minh thấy tỷ tỷ mình lo lắng liền đi tới ngồi xuống cạnh Trần Sở làm nàng bớt lo một chút.

Tất cả mọi người của Nam Quốc, Ma Tình Tông và Đan Tháp đến bây giờ vẫn nhớ rõ như in cảnh tượng kinh hoàng và tuyệt vọng mấy hôm trước nên bây giờ vô cùng lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Nếu mà có vô số con Bạch tuộc như kia thì đảm bảo tất cả sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, Diệp Lan đã quay lại với nhóm người Trần Dương rồi cười nói:"Tiếp theo mọi người cùng liên minh với bọn ta đi, dù sao như thế sẽ tốt hơn nếu phải tranh đấu nhóm lẻ mà!!".

Cơ Tâm Đạo lúc này cũng cười khổ đáp:"Diệp Lan cô nương, Lân Trường huynh có vẻ sẽ không kết minh đâu!!".

"Tại sao chứ!?".Diệp Lan sững sờ đôi chút rồi ngó qua nhìn cái kia nam tử.

"Vì bên trong cánh cửa kia, truyền thừa ở ngay gần cửa. Nên khi cánh cửa mở ra, chắc chắn các tu sĩ sẽ chém giết nhau ngay tại đây!!" .Trần Dương nhận ra bản thân vừa bị Cơ Tâm Đạo đùn đẩy trách nhiệm, nên không giấu nữa liền đáp.

Nghe xong, cả bọn đều sửng sốt đến đồng tử co rút lại.

"Tại sao công tử biết truyền thừa ngay cửa vào?". Mị Hồ bên kia kinh ngạc hỏi.

"Cái này thì không thể nói. Và cái Tế Đàn to tổ chảng này mà chúng ta đang đứng chính là Trận Pháp dịch chuyển, nhưng có vẻ chỉ có người được truyền thừa và ba người bất kỳ có thể dịch chuyển ra ngoài Bí Cảnh thôi"

"Tóm lại, tất cả sẽ chém giết nhau thảm liệt để giành lấy bí cảnh truyền thừa và giết nhau để sống sót. Khi mà cánh cửa kia mở, thì sẽ nhanh chóng biết được mà thôi!!".

Trần Dương không giấu diếm nữa mà nói toẹt ra luôn cho nhẹ người, đương nhiên là đã tạo nên một pháp trận cách âm xung quanh để tránh hỗn loạn.

Tất cả mọi người bên trong trận cách âm lúc này há hốc mồm trợn mắt.

Thảo Tuyết bên cạnh Mị Vũ run rẩy, biết chắc hôm nay sẽ chết ở đây cũng vô cùng sợ hãi. Ánh mắt nàng vô hồn, mái tóc trắng muốt lúc này bù xù nhìn vô cùng thảm hại.

"Không sao đâu,nhất định sẽ có cách thôi!".Mị Hồng ở bên cố gắng trấn an Thảo Tuyết.

Trần Minh hiện tại rất là bất lực. Nếu đó là sự thật thì đây chắc chắn sẽ là một cuộc tàn sát lẫn nhau vô cùng thảm liệt.

Hắn quyết tâm nhìn về Trần Sở đang vô cùng lo lắng kia không khỏi thở dài một hơi.

"Yên tâm tỷ tỷ, nếu phải giết người thì tỷ chỉ cần nhắm mắt lại và ta sẽ thay tỷ làm điều đó!!". Trần Minh ánh mắt buồn bã nhìn Trần Sở nói.

Trần Sở nghe xong cũng chỉ có thể im lặng. Từ cổ chí kim, tu sĩ luôn vì tranh đoạt cơ duyên mà đặt cược mạng sống, nhưng nếu có thể sống ai lại đi lựa chọn mạo hiểm chứ.

Nàng vô cùng buồn bã vì nàng thật sự không thích đánh giết một chút nào.Sở dĩ đến đây cũng là vì không an tâm về Trần Minh nhưng rốt cuộc lại trở thành gánh nặng.

Cả Mị Vũ cùng Mị Hồ lúc này âm trầm suy tư.

Diệp Lan thì nhanh chân đi báo với Diệp Hạ, tất nhiên chỉ nói riêng cho Diệp Hạ để tránh hỗn loạn xáo động đám đông.

Cao Trọng Cảnh cùng Quách Nguyên Cảnh thì khuôn mặt tái xanh vẻ u sầu.Những chuyện ở đây căn bản là ác mộng mà.

Cơ Tâm Đạo cùng Trần Dương lúc này ngồi cùng nhau nhìn ngắm hoàng hôn lặn xuống vẻ im lặng.

Cứ như thế, trời tối dần mà ánh sáng từ cánh cửa bí cảnh càng thêm rực rỡ. Chỉ còn ba tiếng nữa cánh cửa sẽ mở ra.

Mị Vũ đi đến bên cạnh Trần Dương, lúc này cũng nhu mị nói:"Lân Trường công tử, huynh đã hứa sẽ bảo vệ ta rồi đó~ Không được thất hứa đâu nha~!!".

Trần Dương cười cười nói:"Ai biết!!".

Mị Vũ nghe vậy cười khổ rồi quay lại chỗ Mị Hồ.

Cơ Tâm Đạo lúc này ngồi cùng Trần Dương, cùng nhau nhóm lửa, nhưng Trần Dương lúc này đi tới trước Trần Minh và Trần Sở khiến hai người bất ngờ.

Trần Minh hỏi:"Lân huynh có chuyện gì cần giúp sao?".

Trần Dương cũng cười nói:"Đúng là có chuyện cần nhờ huynh giúp đây!?".

Sau đó Trần Dương dựng nên một trận pháp cách âm xung quanh ba người rồi nói gì đó với Trần Minh làm hắn vô cùng sửng sốt. Trần Sở cũng che miệng kinh ngạc.

Trần Minh ngay lập tức đáp:"Không thành vấn đề!!".

Truyện Chữ Hay