Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 27: khu truyền thừa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 27: Khu truyền thừa

Cả đám lúc này, mặc dù còn hoang mang bất ngờ trước trận chiến vừa rồi, nhưng bọn họ nhanh chóng chấn định lại tinh thần, bắt đầu bay hết tốc lực rời khỏi khu rừng.

Giờ không rời đi còn chờ tới bao giờ chứ,vừa rồi liều mạng vẫn là khiến mọi người cảm thấy run rẩy tâm thần.

Tất cả những người ở đây đều là những nhân vật chưa trải sự đời nhiều nên kinh nghiệm vô cùng non nớt,nay gặp phải chuyện như này thì nhất định sẽ phát triển hơn rất nhiều.

Trên đường bay, Trần Minh dùng hệ thống của mình kiểm tra Trần Dương và hắn vô cùng ngạc nhiên khi hệ thống hiển thị thông báo.

[ Không thể kiểm tra, không thể thăm dò ]

[ Người này không hề tồn tại trên đời không,là ta có lẽ chức năng chưa đủ để dò xét ]

[ Một tên yêu nghiệt không rõ nguồn gốc bỗng dưng xuất hiện trên thế gian này ]

Trần Minh cảm thán,thật hắn nghĩ người đã quan sát hắn từ khi bên ngoài Tinh Cầu chính là người này một dạng.

Nhưng Trần Minh vẫn cảm thấy vô lý.

Phía sau, Trần Sở bay đến gần Trần Dương rồi vô cùng tôn trọng nói:

"Lân Trường Công Tử, ơn cứu mạng ta sẽ khắc ghi. Hy vọng sẽ báo đáp được phần này ân tình,nếu sau này công tử gặp khó khăn mà ta có thể giúp, cứ đến Phong Thành phía Đông Châu tìm ta. Chỉ cần làm được, gia tộc ta sẽ hỗ trợ hết mình!!".

Trần Dương nghe vậy cũng nhẹ lắc đầu.Nữ tử này thực sự quá tốt bụng,từ nãy đến giờ cứ canh cánh sợ hắn sẽ không nhận cái này ơn nghĩa.

Một người có lòng như này giữa thế gian hiểm ác thật là hiếm có.

"Ta đã nói rồi, ta không có ý định cứu ai trong các người hết. Nhưng nếu muốn trả ơn thì hai tỷ đệ các ngươi không được tranh đoạt truyền thừa với ta như vậy ta sẽ biết ơn lắm!".Trần Dương lên tiếng.

Hắn cũng không muốn kết thêm nhân quả làm gì nên muốn giải quyết cho xong cái sự tình này.

Trần Sở nghe vậy cũng mỉm cười vui vẻ đáp:

"Tất nhiên, ta và đệ đệ sẽ không tranh đoạt truyền thừa nữa. Nhưng cũng cần phải ra ngoài khi lấy được truyền thừa, nên..."

Trần Dương cũng hiểu ý đáp:"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ hai người an toàn rời khỏi bí cảnh!!".

Nghe được những lời này,Trần Sở vô cùng cảm kích.

Mị Vũ lúc này bay phía sau, vô cùng nhu mì cười cười:"Lân Trường Công Tử, huynh cũng đã hứa sẽ bảo vệ nô gia rồi đó!".

Trần Dương nghe thấy thanh âm của Mị Vũ chỉ ngán ngẩm ha ha nhẹ một tiếng, hắn chợt nhớ là mình thật đã hứa sẽ bảo vệ con nhỏ này.

"Lân Trường Công Tử thật sự rất mạnh, không biết tới từ thế lực nào? Có thể cùng Đan Tháp có quan hệ đó!!".Diệp Lan bay đến song song Trần Dương tò mò hỏi.

Trần Dương thì lại cảm thấy cái câu này nghe thật quen tai làm sao.

Cả Diệp Hạ, Đan Đan, lẫn bốn người của Ma Tình Tông hay cả Trần Minh và Trần Sở cũng rất tò mò.

Ngay cả ba người còn sống của Nam Quốc cũng thắc mắc như vậy.

Trần Dương nghe vậy cũng nhớ lại trước đây sư phụ đã nói hắn từ giờ chính là chân truyền của sư phụ.Đại Giáo của hắn tên là "Lân Thiên Đế Tộc".

Chỉ với cái tên thôi cũng khiến Trần Dương không dám nói ra ngoài tùy tiện rồi mà cũng không có gì đặc biệt mà Lân Đế cũng bảo đừng có tùy tiện nói ra.

Nên lúc này hắn cũng tò mò xem nếu đọc cái danh này thì sẽ thế nào, thế là:

"Ta là đệ tử chân truyền của Lân Thiên Đế Tộc!!".

Lời này vừa ra, thiên địa ngừng gió, thời gian tựa như ngưng đọng,không gian yên tĩnh phảng phất có gì đó rất lạ.

Đại đạo tựa như không còn vững chắc,trên trời như muốn sụp đổ,cả thế gian dường như muốn bị hủy diệt đồng dạng.

Hết thảy ý nghĩa gì đó quy tắc trật tự toàn bộ như tan vỡ rã rời.

Lạnh lẽo sát phạt vô hình khiến cho bọn người phía sau cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng khủng khiếp đang bao trùm lấy họ.

Kinh khủng hơn là những người bay đằng sau, mặc dù nhớ cái tên đó nhưng không thể nói ra được hai chữ này.

Thậm chí hơn là dù nhớ hai chữ đó nhưng lại không thể nhớ được một dạng vô cùng kỳ quái, cảm giác như bản thân tựa như sâu kiến không thể phạm thượng đọc ra bốn chữ này.

Không khí tự nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Trần Dương hắn thì cóc cảm giác được gì, nghĩ thầm thế mà sư phụ còn không cho hắn đọc bừa. Giờ đọc ra cũng chả có cái gió bão gì hiện ra cả.

Ở phía bên ngoài bí cảnh lúc này,

Tất cả chúng sinh vô tri hay có linh trí hay cường giả ở khắp mọi nơi trên Đại Thiên Vũ Trụ,Đại Thiên Thế Giới,Bọt Hạ Vĩnh Huyền...vv,

Hạ giới rộng vô biên vô hạn không tồn tại thứ gọi là điểm cuối này,tất cả đều không tự chủ ngước lên nhìn trời cảm thấy bản thân tựa như con kiến đồng dạng.

"Đây rốt cuộc là sao!?".Một người bí ẩn nào đó kinh hãi toàn thân hỏi chính mình.

Cường giả ở mọi nơi trong hạ giới đều kinh hãi tột độ nhìn trời trong tâm trí họ chỉ có bốn chữ uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Trở lại bên trong bí cảnh,

Cả nhóm Trần Dương đều đã di chuyển hơn bốn ngày, cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng chết đầy sương mù kia. Chỉ còn cách một giờ bay nữa sẽ đến được lối vào khu truyền thừa.

"Trên đường đi ra khu rừng chết không có yêu thú, chỉ có khí độc nồng nặc, chắc là do con mực kia đã giết sạch yêu thú và khả năng cao là năng lực tái tạo bá đạo kia của nó hẳn là gom góp năng lượng từ các con yêu thú mà nó giết!!".Trần Dương nghĩ thầm.

Hai nữ tử còn sống của Ma Tình Tông, một người tên Mị Hồng, một người tên Thảo Tuyết. Còn người đã chết kia tên Mị Lan.

Hai nữ tử này cũng bình thường, mặc dù có nhan sắc nhưng cũng chỉ hơn bình thường chút và cũng chỉ là nô bộc của Mị Hồ.

Thảo Tuyết rụt rè khẽ nói:"Mị Hồng, chúng ta có thoát khỏi đây được không?".

Mị Hồng ở bay cạnh Mị Hồ lúc này cũng im lặng.Làm sao mà thoát được chứ.

"Ta không muốn chết, ta còn muốn gặp lại mẹ của ta!!".Thảo Tuyết sợ hãi rơi lệ run rẩy nói.

Chứng kiến người bằng hữu của mình ra đi thê thảm như vậy khiến nàng mất hoàn toàn niềm tin hy vọng được sống.

Mị Hồ nghe vậy cũng quay lại trừng mắt khiến Thảo Tuyết sợ hãi cố gắng nuốt xuống cảm xúc lúc này.

Diệp Lan nhìn xung quanh rồi quay tới Thảo Tuyết nói:"Trong bí cảnh hẳn sẽ có nơi có thể truyền tống mọi người ra ngoài, nên có lẽ sẽ đi ra được thôi!!".

Diệp Lan ghét người của Ma Tình Tông nhưng không phải thiện ác bất phân. Nàng dù rất thông minh, cũng sẵn sàng tính kế người khác, nhưng nàng chỉ như vậy với địch thủ thôi.

Trần Dương nghe xong lời này làm hắn cũng rất nhớ hai người mẹ của hắn. Hắn tự hỏi đã bao lâu rồi hắn không còn nhìn thấy họ nữa.

Trần Dương tâm tình như sóng dữ cố gắng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Lúc này, tất cả đã đáp xuống lối vào khu vực mà ánh sáng chọc trời kia phát ra.

Xung quanh vô cùng nhiều tu sĩ, ít cũng vài trăm người của các tông, nổi bật nhất như Ma Giáo Nhân Dục Tông của Đông Châu hay Tiệt Chân Giáo hay Phong Thiên Tông... Tất cả đều có mặt,nhưng tất cả cũng có vẻ mỗi tông mất vài người, thậm chí chỉ còn đúng một người duy nhất.

Cửa vào khu vực truyền thừa vô cùng nguy nga rộng lớn nằm ở trên một tế đàn to lớn vô biên phẳng phiu bằng đá. Phía trên cánh cửa có tia sáng to lớn chọc vút trời cao, đó chính là tia sáng chọc trời kia.

Cả nhóm Trần Dương đáp xuống một khu trống dưới tế đàn, rồi sau đó Trần Dương hắn thở dài lười biếng nằm xuống nền đá.

Mọi người trong nhóm cũng thở phào một hơi nhẹ nhàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mấy hôm nay bọn họ đã chạy đây chạy đó đến vô cùng mệt mỏi rồi.

"Xem kìa, đó chính là người của Đan Tháp!".Một tu sĩ phía xa chỉ đếm nhóm Trần Dương rồi hô lên.

"Đâu đâu, người của Đan Tháp đâu,mau đến bái phỏng!"

Rất nhiều tu sĩ nghe xong liền quên hết mọi việc trên đời bật dậy ngó nghiêng tìm kiếm.

Thế là có rất nhiều tu sĩ đi ồ ạt chạy đến bái phỏng khiến Diệp Hạ cũng có chút phiền phức.

Danh tiếng của Đan Tháp chính là nổi danh nhất một dạng toàn cõi thế gian này.Nghe đồn còn là một Đại Giáo bá chủ tại Đại Thiên thế giới.

Uy danh vang dội vạn cổ,xưng bá trong vô tận năm tháng cổ sử đến hiện tại.

Đúng lúc này có tiếng gọi làm Diệp Hạ vô cùng kinh hỷ:"Diệp Ca!!".

Người lên tiếng gọi là một nam đệ tử của Đan Tháp, phía sau là hai người, một nam một nữ, đều là người của Đan Tháp. Phía sau là một đống tu sĩ trẻ tuổi các tộc đi sau.

Diệp Lan vô cùng mừng rỡ hô lên gọi:"Đan Trường, Tâm Tâm, Ô Hạo!!".

Cả ba cùng nhanh chóng chạy đến phía Diệp Hạ, cười vui như tết.

Diệp Lan ôm chầm lấy Tâm Tâm, hai nữ tử cười tươi như hoa, vui vẻ ôm nhau mừng vì cả bọn đã an toàn.

Còn Ô Hạo thì bế lên Đan Đan, hai người chính là huynh muội ruột,hắn rất là mừng cảm thấy an lòng.

Diệp Hạ thì hỏi tình hình Đan Trường:"Đệ và hai người có sao không?".

Đan Trường liền đáp:"Cũng may mắn được các tu sĩ phía sau hộ tống nên không có vấn đề gì!".

Diệp Hạ nhìn các tu sĩ phía sau, chắp tay cảm tạ nói:"Đa tạ các vị đặc biệt quan tâm.Sau chuyện này Đan Tháp nhất định sẽ có báo đáp!!".

Hơn 40 tu sĩ phía sau cười cười vui vẻ, một người nam tử dẫn đầu trong số họ nói:"Ý tốt của Đan Tháp, chúng ta sẽ nhận. Đa tạ Diệp Công Tử!!".

Diệp Hạ cũng bật cười đáp:"Nhất định sẽ hậu tạ các vị thật tốt!".

Các tu Các tu sĩ phía sau vô cùng vui mừng.

Phải biết Hạ Giới này rộng vô cùng vô biên, được xưng và ca tụng là thế lực đứng thứ ba là quá đủ để hình dung rồi,cũng là nơi tụ tập vô số đan sư bát phẩm và vô số đan đạo tông sư.

Đến hai thế lực Thánh Địa đứng thứ nhất và thứ hai kia cũng phải vô cùng nể mặt.

Giờ họ được Đan Tháp để ý hứa sẽ có cảm tạ, chắc chắn vô cùng hãnh diện tông môn cùng lợi ích to lớn.

Đan Trường lúc này nhìn về phía sau. Diệp Hạ thấy thế cũng giải thích một tràng cho Đan Trường.

Thế là cả Trần Minh, Trần Sở cùng Trần Dương, lẫn Ma Tình Tông và Nam Quốc cũng sẽ được Đan Tháp hậu tạ long trọng.

"Vậy cảm tạ mọi người!!".Mị Hồ lên tiếng vô cùng cảm tạ, còn Mị Vũ thì quay đi chỗ khác.

Nữ tử này quả nhiên không ưa gì Đan Tháp hay nói thẳng ra là ngại cùng không ưa Diệp Lan.

Trần Minh hắn không cần những thứ này, còn Trần Dương thì thật sự rất quan tâm. Tiền ai lại chê chứ.

Các tông môn khác khi nhìn vào cái này tình huống thì vô cùng ghen tỵ.Long trọng hậu tạ bọn hắn cũng muốn a.

Theo Đan Trường chia sẻ, có vẻ cửa vào bí cảnh chưa mở ra và ít nhất cũng phải đêm nay mới mở.

Trần Dương lúc này dùng Thiên Đạo Thần Nhãn thăm dò bên trong, hắn hơi ngạc nhiên vì bên trong cánh cửa căn bản không có cạm bẫy gì.

Truyền thừa cũng nằm ngay trước lối vào, Hắn nhìn xung quanh liền thấy có một thanh trường mâu được để ngang ngay ngắn trong miệng của một con rồng, cùng một cuộn giấy hiển hiện phù văn đại đạo.

Đó hẳn là công pháp Đại Đế.

Hắn cũng đặc biệt chú ý vào con rồng bằng đá ngậm cây thương kia. Trong thân nó có một quả cầu ánh sáng vừa tồn tại lại vừa không tồn tại bên trong.

Hắn dám chắc đó chính là ý chí thiên đạo vì Thiên Đạo Thần Nhãn có thể thông suốt vạn vật, phân biệt được đâu là sinh linh đâu là trời.

Để truyền thừa lù lù ở đó hiển nhiên là muốn các tu sĩ chém giết lẫn nhau để tranh đoạt.Nhìn qua liền thấy cây thương kia là hung vật cần có máu của tu sĩ để thức tỉnh.

Trần Dương nhìn lấy không khỏi cảm thán người làm ra cái Bí Cảnh này.Tên Đại Đế kia công nhận là có thú vui muốn quan sát hậu nhân chém giết nhau .

Mà pháp trận truyền tống ra ngoài bí cảnh chính là tòa tế đàn to tổ bố hắn đang nằm đây.

Theo như kết cấu cùng năng lượng trong cái tế đàn, chỉ có kẻ được truyền thừa và tối đa thêm ba người mới có thể ra khỏi bí cảnh, tức là chỉ có thể có bốn người sống sót ra khỏi bí cảnh.

Đến lúc đó, cá chết lưới rách chắc chắn sẽ tàn sát lẫn nhau để có cơ hội sống.

Trần Dương cười nhẹ.Thật sắp phiền to rồi.

"Mọi chuyện càng lúc càng rối!!".Trần Dương ngao ngán, bình thản nói.

Truyện Chữ Hay