Chương 29: Người nữ tử rơi lệ
Một bên khác tại nơi Tế Đàn khổng lồ,
"Độc Tử, ngươi không phải rất thông minh sao? Tiếp theo phải làm sao đây!?" .Người vừa nói tên là Ám Nhất. Hắn cao to, cơ bắp cuồn cuộn, dắt một thanh đao bên hông, liếc nhìn Độc Tử hỏi.
Người này cũng là người của Nhân Dục Tông một trong.
"Ta cũng đâu thể làm gì hơn. Bên trong cánh cửa kia cũng không biết thế nào!".Độc Tử khuôn mặt vô cảm, làn da trắng bệch, con mắt đen ngòm, mái tóc màu bạc nhìn như u hồn nói.
"Hừ! Quân ta chết bốn, giờ chỉ còn ta và ngươi, căn bản là tranh không được cùng bọn chúng!" .Ám Nhất lạnh giọng nhìn Độc Tử nói.
"Cũng đâu phải lỗi của ta!" .Độc Tử lạnh lẽo nói.
"Ê, tao giết mày bây giờ! Vì cái kế sách ngu xuẩn của ngươi nên mới xảy ra chuyện mất bốn người đó. Chắc ngươi thừa hiểu nếu lần này mà không có thu hoạch gì thì khi trở về sẽ có kết cục như nào chứ, thằng ngu!" .Ám Nhất tức giận, lạnh giọng đe doạ và nói.
Trước khi đi hắn đã được dặn dò kỹ rằng sẽ buộc phải lấy được truyền thừa,nếu mà tay không trở về nhất định sẽ bị đánh chết.
"Yên tâm! Ta đã có kế sách rồi!".Độc Tử từ tốn đáp.
Ở phía khác tại Tế Đàn nơi Nhật Nguyệt Tông,
Một nam tử anh tuấn xuất trần thoát tục vô cùng đẹp mã đang đứng nhìn về phía cánh cửa to lớn.
Một nữ tử thanh lệ xuất trần tuyệt diễm trong đêm đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành đi đến bên cạnh nam tử anh tuấn kia bẩm báo gì đó.
Nàng mỹ quan tinh tế, làn da trắng như tuyết, khoác lên mình một bộ lam y, bên tay trái cầm một thanh bảo kiếm. Nàng tên Nguyệt Lam.
"Long Tuấn sư huynh, có vẻ chúng ta đã liên kết được với nhóm của Đan Tháp rồi, giờ chỉ còn chờ tìm được truyền thừa thôi!!".Nguyệt Lam lạnh lùng, băng lãnh như sương từ tốn báo cáo với người thiếu niên kia.
Người thiếu niên --- Long Tuấn nghe vậy liền nhẹ nhàng quay lại mỉm cười.
"Vất vả cho sư muội rồi! Chúng ta đã mất hai người sư đệ, giờ phải thật cẩn trọng. Muội mau đến chỗ Tuyết Nhi để trấn an muội ấy đi!!".Long Tuấn ôn hoà quay qua nhìn Nguyệt Lam đáp.
"Vâng!!".Nguyệt Lam vâng một tiếng rồi đi đến chỗ Tuyết Nhi đang mệt mỏi bên kia.
Long Tuấn ngước nhìn, trong lòng hắn nổi lên vô cùng bất an.
Ở các phía khác có như Tông Đồ Giáo, Đại Nguyệt Tông, Thanh Phong Thần Giáo, Hỏa Vực Giáo, Thánh Giáo, các thế lực máu mặt còn lại giờ đã nhanh chóng tụ hội cùng Đan Tháp tạo nên một bầu không khí vô cùng hùng mạnh.
Rất nhiều thiên kiêu còn lại cũng muốn gia nhập vào bọn họ nhưng đã bị từ chối với lý do dư dả người.
Một bên, Diệp Lan đã báo cáo lại suy đoán của Trần Dương cho Diệp Hạ khiến hắn lắc đầu vô cùng suy sụp nhưng vẫn cố chấn định lại tinh thần cầu mong đó không phải sự thật.
Ở phía của Trần Dương lúc này,
Cao Trọng Cảnh thì đã trấn định, nhất định sẽ có cách rời khỏi đây. Còn Quách Nguyên Cảnh thì cũng không còn lo lắng gì nữa, bộ dáng như muốn buông xuôi.Trần Minh một bên khác thì bẻ một miếng bánh lấy từ trong không gian hệ thống cho Trần Sở làm nàng hơi bất ngờ.
Cứ thế ...
Ba tiếng sau,
Tất cả các tu sĩ thiên tài lúc này đã đứng dậy, ánh sáng phát ra từ trong cánh cửa càng là chói loá.
"Ài!!".Trần Dương thở dài .
Cơ Tâm Đạo thấy thế cũng hỏi:"Lân Trường huynh có cách gì sao?".
Trần Dương suy tư một hồi liền nói:"Đến rồi!".
Ánh sáng chọc trời phát ra từ trên cánh cửa ở Bí Cảnh kia lúc này dồn nén tụ ra một đạo âm thanh trên không uy áp vô cùng khủng bố vang vọng đất trời.
Tất cả các mọi người ở đây đều bàng hoàng ngước lên nghe lấy.
'Tất cả các tu sĩ thân là thiên kiêu đi đến được đây đã là người có duyên do ta sắp xếp cũng là truyền nhân của ta'
'Đế pháp kinh văn cùng những bảo vật của ta nằm tại ngay sau cánh cửa này. Ai có thể trở thành truyền nhân của ta thì sẽ có được Đế pháp vô song'
' Sau khi truyền thừa kết thúc bí cảnh sẽ tự sụp đổ và người đó sẽ tự được truyền tống ra bên ngoài. Tế đàn tại đây cũng là pháp trận dịch chuyển, chỉ có ba người có thể truyền tống'
'Máu huyết tế binh yêu tà xuất thế, mong sao truyền nhân của ta có thể áp chế nó'.
Đạo thanh âm vang vọng lời nói dường như có chút sơ sài này vừa dứt, cả gần ngàn tu sĩ đã vô cùng kinh hoàng, có người tuyệt vọng.
"Tức là chỉ có bốn người có thể sống sót trở ra!".Một tu sĩ sắc mặt trắng bệch lên tiếng, nét vô hồn cùng cực.
Trần Sở cắn môi nắm chặt lấy bàn tay của mình.
Ma Tình Tông đám người lúc này càng là ngao ngán không cam lòng. Chỉ có ba người có thể truyền tống ra,đây là ý muốn tất cả những người ở đây chém giết nhau ư.
Thảo Tuyết bên cạnh mị hồ nước mắt lăn dài trên má, mếu máo chạy đến chỗ Trần Dương quỳ xuống cầm chân hắn khóc lóc,bộ dáng rất là thảm hại.
Nàng một thân thực lực là không đủ và sẽ chết tại đây không thể nghi ngờ.
"Lân Trường công tử, huynh mau nghĩ cách gì đi. Ta không muốn chết, ta còn có mẫu thân ở nhà, xin huynh mau nghĩ cách gì đi!!".Thảo Tuyết lạy lục van xin níu lấy chân của Trần Dương mà khóc lóc.
Nàng không muốn chết,không muốn chết một chút nào,không muốn chết một chút nào.
Trần Dương quay lại nhìn xuống Thảo Tuyết nhưng hắn không nói gì nhưng sắc mặt đã tối sầm sau đó hắn nhìn về phía cánh cửa to lớn đang mở ra.
Mị Hồ ánh nhìn sắc lẹm nhìn Thảo Tuyết với nét khó chịu.
Mị Hồng thấy vậy rất là sợ hãi nhanh chóng đi đến kéo Thảo Tuyết quay lại.
Thảo Tuyết nàng tuyệt vọng vô cùng, lệ nóng ức ức tại hai bên má không ngừng lăn dài ướt đẫm khoé mi,sợ hãi nhìn phía sau Trần Dương mà khóc và bị Mị Hồng kéo về.
Thảo Tuyết khóc lóc, khuôn mặt nàng vô cùng thống khổ sợ chết,không cam lòng nhìn lấy Trần Dương dơ tay ra muốn níu lấy hắn,muốn hắn cứu lấy mình.
"Công tử, huynh không thể bỏ mặc ta được!".Thảo Tuyết thét không nên lời.
Nếu không phải là tỳ nữ của Mị Hồ bị nàng ta bắt đi theo thì Thảo Tuyết nàng sao có thể đi vào chỗ chém giết này chứ.
Nàng nhớ như in cái nữ tử đi với mình tên là Tiểu Hồng bị con quái vật kỳ dị mấy hôm trước xé xác như nào, chỉ cần nghĩ lại đã làm người ta phải tuyệt vọng.
Mị Hồng ôm chặt lấy Thảo Tuyết đang khóc rất là đau đớn như xé lòng kia rồi nói:"Nếu ngươi có chết, ta sẽ chết cùng ngươi để cùng ngươi tiếp tục đồng hành!!".
Cả hai nữ tử cứ thế an ủi nhau.
Mị Vũ một bên cũng cắn môi nhìn phía trước cánh cửa rồi liếc qua nhìn Trần Dương.
Mặc dù hắn vẫn thế, nhưng không hiểu sao hắn lúc này mang lại cho nàng một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Trần Dương lúc này mặc dù không có thể hiện cảm xúc ra ngoài nhưng hắn rõ ràng đang vô cùng tức giận.
Hắn muốn ngay lập tức kết thúc cái bí cảnh này, hắn chung quy vẫn là người tốt, những lời cầu xin thảm thiết từ nữ tử kia sao hắn không có để bụng chứ.
Cơ Tâm Đạo nhìn qua Trần Dương và cười cười:"Huynh quả là người vô tình hay không biết thể hiện cảm xúc đây!!".
Lúc này cánh cửa to lớn mở ra, ánh sáng chói mắt vô cùng và nhanh chóng tan biến.
Mọi người chấn kinh,không nghĩ rằng động tĩnh lại yên ắng như thế này.
Ở phía bên trong đại điện kia, có phù văn đại đạo vô cùng khủng bố toả ra khắp nơi, lan tràn ra bên ngoài khiến các tu sĩ phải hít một hơi lạnh, thật sự kinh người.
Tất cả bọn họ nhanh chóng lao vào trong đại điện, giành lấy cuộn kinh văn kia.
Chỉ trong chớp mắt đã có hàng trăm tu sĩ lao vào trong đại điện, tiến hành chém giết lẫn nhau. Các tu sĩ nhạy bén thì đứng ngoài xem kịch.
"Một lũ ngu ngốc!".Có người khẽ nói vẻ khinh bỉ.
Nhưng đúng vào lúc này, kinh văn lan toả khí tức đại đạo vô cùng khủng bố bay vút tận trời cao, thu hút vô số yêu thú hùng mạnh.
Chỉ trong phút chốc, bầu trời đen kịt toàn là yêu thú cấp Hoá Linh cảnh trở lên đã đứng nơi trên không từ lúc nào, mùi máu tanh tưởi bốc lên khắp nơi.
Bọn chúng dị dạng,nhìn xuống tất cả mà cười lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.
Và điều này khiến các tu sĩ bên dưới đứng hình.
Các tu sĩ hiện giờ mới hiểu rõ sự nghiêm trọng của tình hình.
Mọi việc từ khi đi vào bí cảnh thì sự phát sinh cũng vô cùng bình thường của mỗi bí cảnh, nhưng sự bình thường ở trong đây lại chính là tuyệt vọng.
Hoá Linh cảnh thì chỉ có Hoá Linh cảnh trở đi mới có thể giết được vì bắt buộc phải có pháp lực mới có thể đánh giết những người cấp độ này.
Tất cả các tu sĩ còn lại ở bên ngoài lúc này ầm ầm kéo vào đại điện tiến hành tranh đoạt mà bọn yêu thú đông nghìn nghịt trên trời trong nháy mắt đã xuống tế đàn và nhanh chóng xẻ thịt các tu sĩ.
Vô số thanh âm hét thảm vang lên tận trời,máu huyết như mưa phun lên tựa như chốn địa ngục trần gian vậy.
Lần này,tất cả bọn họ sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng nhất.
Bên trong các tu sĩ thì chém giết thảm liệt, bên ngoài thì bị yêu thú xé xác, máu huyết nhuộm đỏ tế đàn, tiếng kêu cứu tuyệt vọng vang tận trời xanh.
Trần Minh sử dụng thẻ trải nghiệm Đấu Vương Cảnh, lúc này hắn nhanh chóng lao ra chém giết toàn bộ yêu thú Hoá Linh cảnh trong một cái nháy mắt khiến mọi người kinh hãi.
Rốt cuộc hắn lao đến chiến với đám yêu thú Đấu Vương Cảnh trên trời, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc sửng sốt.
Nhưng cũng chẳng có thời gian để mà sửng sốt nữa, họ nhanh chóng hợp lực tiêu diệt bọn yêu thú lao xuống kia.
Nhưng nghĩ và làm khác biệt, các tu sĩ đi vào cùng lắm chỉ là Linh Sư và Bàn Nhược, căn bản đánh không lại bọn yêu thú Hoá Linh Cảnh này.
Bọn nó cứ bị giết lại từ trong rừng chui ra thêm một đống.
Thậm chí mọi thần thông bảo thuật đều vô dụng vì bọn họ không có pháp lực để đả động bọn Hoá Linh này.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, liên minh Đan Tháp, các tu sĩ vô cùng hoảng sợ tuyệt vọng. Sao có thể đánh cùng bọn yêu thú cỡ này chứ.
Nhưng các thế lực lớn đang liên minh với Đan Tháp họ không phải chỉ là cái danh, lúc này tế ra rất nhiều pháp bảo cùng điều khiển tấn công bọn yêu thú.
"Truyền linh lực cho ta!!".Phía Ma Tình Tông, Mị Hồ nhanh chóng bảo ba người còn lại nhanh chóng truyền lực lượng cho nàng.
Thế là Mị Vũ cùng Mị Hồng và Thảo Tuyết, đang sợ run lẩy bẩy kia cố gắng truyền hết khí lực của mình cho Mị Hồ.
Ma Tình Tông bọn họ tế ra một con ngài vô cùng kinh khủng, pháp lực cuồn cuộn.
Đồng loạt, Minh Nguyệt Tông Long Tuấn tế ra một thanh trường kiếm hoá thành một thanh cự kiếm khổng lồ, kiếm ý sát phạt vô song, pháp lực cuồn cuộn tuôn trào nhắm thẳng về phía bọn yêu thú.
Phía các đại tông còn lại đều tế ra một pháp bảo đánh về phía bọn yêu thú, cảnh tượng chấn động thương khung, uy thế không gì sánh nổi.
Một ngày này trong đêm,quá nhiều pháp bảo được thi triển,thật sự chấn kinh lòng người.
Đồng loạt pháp bảo kinh thiên lao về phía bọn yêu thú khiến bọn chúng tan tác, nhưng nền tế đàn không bị sứt mẻ gì dưới sự tấn công đồng loạt kia, làm các tu sĩ bên ngoài hơi có chút lạ.
Chỉ là việc điều khiển pháp bảo tiêu hao lực lượng vô cùng khủng bố, cùng lắm chỉ trụ được một tiếng nữa.