“Chuyện đó…… Lúc trước tôi có chút hứng thú làm vài cái bánh quy, mặt khác thì không tốt lắm……”
Vân Thư do dự mà nói một câu như vậy.
Nhưng, Biên Cao Trác như bắt được cọng rơm cứu mạng mà trợn tròn hai mắt: “Vậy cũng được! Học một biết mười, bánh quy khó như thế mà cũng làm được, thì nấu cơm khẳng định sẽ không làm khó cô!”
“Tôi thấy Biên Biên nói rất có lý, như thế được không chúng tôi sẽ hỗ trợ mà, người nhiều sức lớn!” Văn Gia Thụ nói, cánh tay quàng lên vai Biên Cao Trác đập đập giống như đang hỏi ý kiến: “Đúng không?”
Biên Cao Trác rất là không tình nguyện với cái biệt danh này, giọng nói có chút ghét bỏ: ” Đúng vậy”
Hùng An Lôi ở một bên cười rộ lên: “Tuyệt, nấu cơm giao cho mọi người, rửa bát thì gọi tôi.”
An Nhiên cũng hùa theo: “Tôi cũng có thể.”
Cô ấy nói xong, thấy Kỷ Thần không nói gì, thì cười chủ động hỏi anh ấy một câu: “Thầy Kỷ thì sao?”
Mi mắt cô ấy cong cong cười rất ngọt, ban đầu Kỷ Thần đối với việc nấu cơm rửa bát có chút kháng cự, không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng động đậy, lời từ chối vừa đến cổ họng lại nuốt xuống, “Tôi cũng đi rửa bát.”
Nói xong, đến chính Kỷ Thần còn giật mình, ngây ngẩn nhìn An Nhiên một lúc rồi rời mắt ra chỗ khác.
An Nhiên thì không chú ý đến ánh mắt đó.
Cô vốn dĩ cho rằng với gia thế của Kỷ Thần, khả năng sẽ không hùa theo ý kiến của bọn họ, kết quả không nghĩ tới anh ấy còn trả lời cô, thậm chí còn chủ động lựa chọn làm chung với cô!
Cho nên việc này có thể chứng minh trong mắt thầy Kỳ bản thân cô có thể lọt vào?
Nghĩ đến vấn đề này An Nhiên không kìm được mà vui vẻ.
Mà lúc này Vân Thư đang quan sát họ không kìm được mà ” Haizz” một tiếng.
Thật không hổ là nam nữ chính cứ như cục nam châm hấp dẫn nhau vậy chỉ một chữ thôi: Tuyệt!
Vân Thư trong lòng cảm khái đồng thời đối với cái giấc mơ hoang đường kia tin thêm mấy phần.
……
Phân công xong, nhiệm vụ cũng đã giao, tiếp theo mọi người ai về phòng người ấy để sắp xếp hành lí.
Chờ buổi chiều mặt trời cũng không còn gay gắt nữa, họ thay đồ làm nông rồi cầm theo dụng cụ tập hợp trong sân, nhân viên của đoàn sẽ dẫn họ đến ruộng ngó sen.
Ruộng ngó sen của tổ tiết mục sắp xếp quả thực rất lớn.
Nghĩ đến, đây là lần đầu họ làm việc này, không có kinh nghiệm, cho nên tỏi tiết mục đặt ra một flag nhỏ, chỉ cần đến trưa mai đào được kg.
Mà chiều mai chính là thời gian họ đi bán ngó sen.
Khi nghe rằng flag là kg ai nấy đều rất kinh ngạc.
Vân Thư nhìn tay chân của mình chưa làm việc nặng bao giờ, đôi chân kia còn trắng muốt thì nuốt nước bọt ừng ực.
” Hai vị này chính là cao thủ đào ngó sen trong thôn đến đây để hướng dẫn mọi người.”
Tổ tiết mục cũng rất tri kỉ mời đến hai vị cao thủ hướng dẫn họ cũng vì phòng ngừa các khách mời không chú ý mà đạp gãy ngó sen.
Hai vị cao thủ kia rất nhanh xuống nước làm mẫu cho họ.
Biên Cao Trác nhìn một lúc rồi cất tiếng nói:”Nhìn có vẻ rất đơn giản.”
Nói xong anh ấy mặc bộ đồ chống nước vào rồi nhảy xuống.
Văn Gia Thụ cũng cảm thấy không có gì khó, cũng vui vẻ đi thay quần áo rồi xuống theo.
Hai người một trước một sau xuống nước, kết quả chuẩn bị di chuyển thì không thể kéo chân lên, thân mình bắt đầu lắc lư, sau một lát, hai người cầm tay cùng nhau ngồi xuống nước.
Mấy người trên bờ thấy thế bật cười.
Ngay cả ngừoi lạnh lùng như Kỷ Thần cũng cong khoé môi lên.
“Nhìn thì đơn giản nhưng tốn sức ghê.” Biên Cao Trác chống vào vai Văn Gia Thụ để đứng lên.
Văn Gia Thụ cũng giữ chặt tay Biên Cao Trác rướn thân cũng muốn đứng lên.
Tay Biên Cao Trác có dùng sức nhưng miệng vẫn cứ chê anh ấy nặng kéo không hề nhúc nhích.
Hai người này lại bắt đầu đấu võ mồm, mấy người bên cạnh xem cũng đã quen, thấy thế cũng không quản bọn họ, bắt đầu mặc áo chống nước để làm việc.
Bốn người còn lại bắt đầu xuống nước.
Bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên lúc đầu họ vẫn thường xuyên làm gãy ngó sen.
Trong đó Vân Thư đào ra nhiều khúc nhất.
Có thể vì cô dùng sức quá mạnh, cho nên khi rút ngó sen lên thường bị gãy.
Bị vài lần, Vân Thư có chút bực, đem tất cả các đoạn mình đào được bỏ vào thùng bên cạnh, ngẩng lên muốn học chút phương pháp của mọi người.
Có lẽ vì An Nhiên quá đặc biệt với cô nên khi ngẩng lên cô nhìn về phía đó đầu tiên.
Chỉ là ——
Cô nhìn thấy màn gì thế này?
Vân Thư nheo mắt, có chút hạn hán lời mà chép chép miệng.
“…… Cô nắm nơi này, không cần dùng sức, từ từ thôi, đúng, cứ như vậy…… Từ từ tới, chậm một chút……”
Giọng nói trầm thấp của Kỷ Thần bay vào trong tai, anh ấy đang hướng dẫn An Nhiên, tay kề tay, thân mình sát nhau.
Nếu màn này không bị cut khi công chiếu sẽ tạo ra một CP lớn đấy.
Có lẽ tên là vợ chồng đào ngó sen?
Vân Thư nghĩ tới suýt bật cười nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hùng An Lôi ở cách cô không xa, cũng chú ý tới hành động của cô cho nên chủ động đi đến giúp.
“Có phải khó không, để tôi giúp?”
Hùng An Lôi có một gương mặt hết sức baby, không nói tuổi, Vân Thư sẽ coi cô ấy như bạn cùng tuổi mất.
“Được, cảm ơn cô Hùng.” Vân Thư nói lời cảm ơn.
Đối với nam thì có lẽ cô còn né tránh nhưng nữ thì khác cô có thể vui vẻ đón tiếp.
Hùng An Lôi thấy cô ấy khách sáo như vậy thì dẩu môi, “Hừ” một tiếng: “Chúng ta thương lượng một chút, đổi xưng hô được chưa? Hay em trực tiếp gọi chị là An Lôi đi? Hoặc kêu Tiểu Hùng cũng được, cứ gọi cô Hùng thế này, làm chị cảm thấy mình giống đàn ông cao to thô kệch.”
Cô ấy không chút khách khí mà nói xấu dòng họ mình làm cho Vân Thư càng thêm vui vẻ.
Vân Thư cười gật gật đầu, thái độ tự nhiên rất nhiều: “Vậy em sẽ gọi chị là chị Tiểu Hùng.”
Hùng An Lôi nghĩ nghĩ: “Vậy cũng được.”
Cô ấy cười rộ lên, đến gần một chút bắt đầu dạy Vân Thue.
Ở đây tổng cộng ba nam ba nữ, vốn dĩ bình thường hẳn sẽ chia ra làm hai tổ theo giới tính.
Nhưng tổ tiết mục không khống chế để bọn họ tự phát huy, không khí đột nhiên có chút khó nói.
Bên này hai người đàn ông chặt chém nhau, bên kia hai cô gái chung sức hợp tác vừa nói vừa cười, còn cái cặp cuối cùng kia……
Tổ tiết mục: Chẳng lẽ là muốn xào CP?