Chỗ ở của tổ tiết mục sắp xếp là nhà của một nông dân, Vân Thư vừa tiến vào, liếc mắt nhìn cô gái đứng cách cửa không xa, mặc một chiếc váy trắng, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn về phía này.
Vân Thư lờ mờ nhận ra được thân phận của cô ấy ——
Là An Nhiên.
Tâm Vân Thư lộp bộp một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, trước khi tới còn muốn tránh xa một chút, kết quả bây giờ còn gặp mặt đầu tiên, lại còn không có ai ở đây, thật là làm cho người ta muốn tránh cũng không thể.
Nói một chút, nếu không phải đã ký hợp đồng, bây giờ Vân Thư lập tức muốn bỏ của chạy lấy người.
Mà lúc này, An Nhiên cười khanh khách chào hỏi với cô.
“Hello, chào cô, tôi là An Nhiên, chắc hẳn cô là Vân Thư nhỉ?”
“…… Ừm, là tôi, chào cô.” Vân Thư đẩy hai cái vali về phía trước.
An Nhiên nhanh chóng tiến lên, vươn tay: “Để tôi giúp cô.”
“Không cần không cần!” Vân Thư trong lòng căng thẳng, lập tức đẩy vali né tay cô ấy.
Nói giỡn!
Cô làm sao dám để con gái của ông trời động tay làm việc, không phải tìm chết sao?!
“Cái này không nặng, tự tôi làm là được rồi.” Vân Thư khách khí cười một cái, để tránh An Nhiên bị xấu hổ, còn cố ý giải thích một câu.
Nhưng An Nhiên thấy thế thì cảm thấy Vân Thư đang kháng cự lại cô ấy, cho rằng vì chuyện fans hai nhà hôm qua nên cô không thích cô ấy, đôi mắt hơi cụp xuống có chút xấu hổ cười một cái.
Vân Thư thấy thế, cười gượng hai tiếng câm miệng đẩy vali nhanh đi về phía trước, sợ bản thân nói cái gì không phải chọc cho cái vị con gái ruột của ông trời này không vui sẽ, trực tiếp gặp báo ứng.
Tuy rằng dựa theo tình huống trong mơ, An Nhiên cũng không phải người thích mang thù, nhưng chị đây rất sợ sự may mắn của cô ấy nha!
Người khác chọc cô ấy không vui, khả năng cô ấy sẽ không trả thù, nhưng sẽ tự có người giúp cô ấy trả!
Hoặc là nam chính, hoặc là ông trời cha ruột của cô ta!
Dù sao chỉ cần người khác chọc cô, vậy ít nhiều cũng gặp chuyện không may.
Mà loại chuyện này tới đến đầu Vân Thư người diễn cái vai nữ phụ độc ác thì sẽ bị phóng đại lên mấy lần..
Cho nên bây giờ Vân Thư chỉ muốn cách xa cô ấy càng xa càng tốt, tốt nhất là không nên nói với nhau câu nào!
Hai người im lặng một trước một sau bước vào.
Hình như An Nhiên cũng vừa tới không lâu, hai cái vali mày hồng nhạt.ở phòng khách.
Vân Thư thấy thế cũng đem vali.để vào góc tường, sau đó đưa mắt đánh giá khắp nơi, ánh mắt trước sau lảng tránh An Nhiên, sợ cô ấy tìm mình nói chuyện gì đó.
Hình như cô ấy cũng biết được Vân Thư không muốn nói chuyện với mình,nên vừa vào một lát đã đi ra.
Vân Thư thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không đến vài phút, vị khách mời thứ ba cũng đến rồi, là Biên Cao Trác.
Biên Cao Trác cũng là một diễn viên, năm nay mới vừa tuổi.
Anh ấy xuất đạo rất sớm, có lẽ vì kĩ thuật diễn khá chung chung, cho nên trừ lúc mới debut diễn hai bộ phim thần tượng ra thì, mấy năm nay vẫn luôn phát triển về phương diện show giải trí, hơn nữa còn là người tương đối hoạt bát thích nói cười, cho nên trong các show giải trí thường sẽ thấy anh ấy.
Biên Cao Trác vừa tới, không khí có chút nặng nề lập tức sôi động hẳn lên.
Vân Thư cũng biết bản thân lúc vừa rồi không quá nhiệt tình, nếu bây giờ mà hớn hở với Biên Cao Trác, chờ khi show phát sóng sẽ bị nước bọt dìm chết.
Hơn nữa trong mơ cô đối phó với vị này hình như dựa vào kĩ thuật diễn……
Tuy rằng không nhớ rõ chi tiết, nhưng Vân Thư lại nhớ rằng, bản thân hình như nảy sinh mâu thuẫn với hai ông tướng ở trong show này……
Nghĩ vậy, Vân Thư lập tức căng thẳng.
Sau khi thấy Biên Cai Trác, cô vẫn tiếp tục duy trì bộ dạng ít nói, nhưng thật ra cô đã làm cho An Nhiên người luôn cảm thấy Vân Thư là một người lạnh nhạt không hề có ý nhắm vào cô ấy.
Người thứ tư tới là Văn Gia Thụ, hình như trước kia anh ấy có quen với Biên Cao Trác, vừa tới đã hớn hở, cùng Biên Cao Trác và An Nhiên nói nói cười cười.
Anh ấy tới không lâu thì, cuối cùng hai cái Hùng An Lôi cùng Kỷ Thần cũng một trước một sau tiến vào.
Rốt cuộc thì lúc này Vân Thư cũng gặp được Kỷ Thần bằng xương bằng thịt.
Không thể không nói, là nam chính trong tiểu thuyết, gương mặt của Kỷ Thần vừa lạnh lùng vừa soái khí, so với ảnh trên tạp chí còn muốn đẹp hơn
Hơn nữa vì xuất thân tốt, trên người cũng phát ra cái gọi là công tử hào môn rất rõ ràng.
Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân đó, mà anh ấy không dễ làm thân cho lắm, tuy rằng anh ấy luôn nở nụ cười ôn hoà, nhưng trong xương cốt lộ ra hơi thờ xa cách.
Nên cũng khó trách vì sao sau này anh ấy có thể vì nữ chính mà làm nhà cô phá sản.
Nghĩ như vậy, Vân Thư hạ quyết tâm trong lòng tránh xa hai người này càng xa càng tốt, tốt nhất là sau khi quay xong show này thì đừng có dính đến nhau nữa!
……
Sáu người đã có mặt đầy đủ, rất nhanh đã có người từ tổ tiết mục ra công bố nhiệm vụ.
Thôn này của bọn họ hiện tại đang thừa củ sen cho nên nhiệm vụ đầu tiên của họ là giúp thôn dân đào ngó sen, sau đó đem tới trên trấn bán.
Tiền bán ra trừ tiền lời của thôn dân, còn lại phân ra bảo quản ở tổ tiết mục, đợi khi show kết thúc, tiền này sẽ lấy danh của chương trình và sáu vị khách mời đi làm từ thiện.
Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng cũng xem như làm công ích.
Lúc kí hợp đồng mọi người đề sẽ ngó qua nội dung, cho nên lúc này nghe thấy muốn làm việc nhà nông cũng không quá kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi biết tiền công sẽ đem đi công ích, biểu hiện cua họ cũng rất tích cực.
Đương nhiên, nam chính sẽ không biểu hiện cảm xúc, anh ấy cũng chỉ hùa theo mọi người vỗ tay, cũng coi như là biểu hiện ra thái độ tích cực của bản thân.
Chỗ ở được chuẩn bị là một căn nhà hai tầng thuê của nhà nông nào đó, tầng trên là chỗ ở của các chị em, phía dưới là của cánh đàn ông, mỗi người một gian, mặt khác mỗi tầng còn có một cái toilet, phòng bếp ở lầu một.
Lúc quay show, bọn họ không chỉ phải làm việc, còn phải tự giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, trừ lúc đi lên trấn bán ngó sen là xe do tổ tiết mục cung cấp, những lúc khác đều phải dựa vào hai chân của họ.
Đối với chuyện này mọi người không có ý kiến, nhưng khi nghe đến vấn đề tự mình giải bữa ăn, lại là chuyện khó.
“Có ai biết nấu cơm không?” Biên Cao Trác là người đầu tiên phát sầu, hỏi mấy người bên cạnh.
Văn Gia Thụ lắc đầu: “Ăn thì có thể, làm thì không được.”
Biên Cao Trác trợn mắt.
Hùng An Lôi cũng mở miệng “Tôi cũng không biết, nhưng rửa bát thì có thể, tôi rửa bát rất giỏi đấy.”
Không biết vì sao hai người Kỷ Thần và An Nhiên đụng phải ánh mắt, sau đó rất nhanh rời đi, từng người lắc lắc đầu.
“Không biết.” Kỷ Thần rất nhanh mở miệng, biểu tình thản nhiên.
An Nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi cũng vậy, chỉ từng nấu qua mì tôm gì đó……”
Ở đây tổng cộng sáu người, thì có năm người không biết nấu cơm.
Mọi người nhìn nhau, theo sau đồng thời im lặng nhìn người cuối cùng.
Vân đang quan sát hành động của nam nữ chính Thư: “……”
???