Mọi người vẫn tiếp tục “Đào ngó sen” cho tới khi trời tối.
Tuy rằng cách mục tiêu là kg còn rất xa, nhưng tải qua mọt buổi trưa kỹ thuật cũng tăng lên nhiều, ngày mai chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Chỉ là làm việc cả một buổi, mọi người có vẻ chưa quen sau khi trở về cả nhóm đều nằm liệt ở ghế,, hận không thể trực tiếp mua cơm hộp về để ăn cho xong chuyện.
Đáng tiếc tổ tiết mục không cho họ cơ hội.
Tới giờ cơm chiều, tổ tiết mục đem nguyên liệu nấu ăn đến.
Chỉ là nguyên liệu nấu ăn đều còn sống, còn cần phải sơ chế rồi mới đem nấu được.
Năm người kia không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Vân Thư.
Vân Thư: “……”
Bây giờ có thể hủy hợp đồng không?
Trong lúc hoảng nhất thời cô nhảy ra suy nghĩ này, sau đó yên lặng suy xét một chút nếu rời đi thì hậu quả vô cùng……
……
Thôi, vẫn nên đi nấu cơm đi.
Vân Thư nhận mệnh thở dài, đứng dậy cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.
Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ cũng theo sau.
“Cùng làm, tôi và Biên Biên hỗ trợ.” Văn Gia Thụ lấy nguyên liệu từ tay Vân Thư.
Biên Cao trác cũng phụ họa theo chân vào nhà bếpi: “Đúng đúng đúng, lúc chiều đã nói rồi, chúng tôi giúp cô, ba chúng ta cùng nhau làm.”
Có người chủ động xung phong như vậy, Vân Thư tất nhiên rất vui vẻ, nhưng cũng vì vậy mà khi vào nhà bếp Vân Thư có chút do dự.
Ba bọn họ cùng nhau nấu cơm sẽ không hiểu lầm gì chứ?
Vân Thư thật sự bị những cảnh trong mơ gây ám ảnh tâm lí, nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải là biện pháp.
Rốt cuộc thì đây cũng là công việc của cô, cũng không có khả năng vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, về sau cũng không nhất định phải tiếp xúc?
Nghĩ như vậy, Vân Thư bắt đầu an ủi bản thân, cắn răng đi theo vào phòng bếp.
Ba người vừa đi, không khí chen chúc ở phòng khách lúc này có chút quạnh quẽ.
Rất yên tĩnh, im lặng đến nỗi khiến cho người ta xấu hổ.
Kỷ Thần vốn dĩ là người ít nói, cứ việc nỗ lực biểu hiện ôn hòa, nhưng như vậy cũng không thể đột nhiên biến hắn thành kẻ nói nhiều.
Tính tình của An Nhiên thì rất thẹn thùng, không nói nhiều, tuy rằng vài lần mở miệng, nhưng cũng không tìm ra đề tài để nói.
Ba người ở đó, chỉ có Hùng An Lôi là hoạt bát.
Nhưng cô ấy và hai người kia còn chưa thân, thứ hai, không biết vì sao, từ lúc bắt đầu cô đều cảm thấy đầu mình phát ra hào quang.
Cô chuyển động ánh mắt quét trái rồi lại quét phải, ánh mắt nhìn như vô tình quét qua người bọn họ.
Sau một lúc lâu, Hùng An Lôi quyết định đứng lên, “Cái kia, nếu không thì tôi đi xem họ có cần giúp đỡ hay không?”
An Nhiên thấy thế cũng vội vàng chạy theoi: “Vậy chúng ta cùng đi?”
Cô vừa nói vừa chạy đến.
Hùng An Lôi thấy thế thì nhanh chóng ngăn cô ấy lại: “Không cần không cần, phòng bếp quá nhiều người, mà, chị thấy em cũng làm việc vất vả rồi, nếu không thì nghỉ ngơi trước đi, nếu có gì cần giúp thì tôi gọi mọi người, thế nào?”
Hùng An Lôi nói xong thì nhìn về phía Kỷ Thần, thăm dò ý kiến của anh.
Rốt cuộc thì bây giờ cũng chỉ còn dư lại hai người, cô cũng không thể làm lơ đi vị đại Phật Kỷ Thần này.
Nhất thời An Nhiên không biết nói gì, cũng nhìn Kỷ Thần.
Kỷ Thần nhớ tới buổi chiều sáu người chia nhau, anh nhận rửa bát, cho nên nấu cơm không có liên quan đến anh, nên thoái mái gật đầu, trầm giọng nói: “Có thể.”
An Nhiên thấy thế thì thu lại tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút khẩn trương, cho nên, anh ấy muốn ở chung một chỗ với cô sao?
“Vậy…… Cũng tốt, vất vả cho mọi người, nhưng mà nếu tí rửa bát thì để chúng tôi làm đi!”
An Nhiên chủ động đề nghị, sau đó nhìn Kỷ Thần.
Kỷ Thần không ý kiến nhướng mày, như là cam chịu.
An Nhiên thấy anh bình tĩnh mà nhướng mày, có chút hoảng loạn e lệ dời mắt đi.
Hùng An Lôi nhìn hai người bọn họ, trong đầu không biết vì sao bỗng nhiên hiện ra một câu ——
Tôi nên ở gầm xe,
Không nên ở trong xe……
emmm……
Thực xin lỗi, quấy rầy.
Hùng An Lôi không nhiều lời, xoay người nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
–
Nếu trong thôn thừa ngó sen, vậy trên bàn cơm nhất định không thiếu.
Bốn người ở trong phòng bếp hì hục hơn một tiếng, cuối cùng thành công làm ra ba đồ nóng ba đồ lạnh, tuy rằng chúng có chút giống nhau, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng, hơn nữa ăn không chết người.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người vội vàng dọn dẹp rồi nhanh chóng đi ngủ.
Hôm sau, sau người dậy thật sớm, kéo nhau đến ruộng ngó sen tiếp tục làm việc.
Vì hôm qua đã có kinh nghiệm, tốc độ của họ nhanh hơn không ít, cuối cùng thành công đến khi mặt trời lên cao hoàn thành mục tiêu kg ngó sen.
Tới giờ cơm trưa, mọi người đều không ăn uống gì, tùy tiện một chút rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, mọi người thu thập một chút, chuẩn bị lên trấn bán ngó sen.
Mà phương tiện giao thông của tổ tiết mục chuẩn bị cung tới rồi.
Ngoài cổng, sáu người đứng ở trước xe ba bánh chất đầy củ sen mà há hốc mồm.
“Đây là xe mà mọi người chuẩn bị sao?!” Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ đồng thanh.
Kỷ Thần nhíu mày, mặt đầy mặt ghét bỏ.
Vân Thư suýt chút nữa chửi bậy, may mắn cô còn nhớ là đang ghi hình, cho nên kịp thời nhịn xuống.
Hùng An Lôi ôm cánh tay Vân Thư kêu rên với staff: “Không phải đâu đạo diễn, này thì ngồi thế nào! Hơn nữa chiếc xe ba bánh nhỏ như vậy, cũng không chở đủ sáu người chúng tôi?!”
“Đúng vậy,” An Nhiên cũng đang phát sầu, thương lượng với tổ chương trình: “Có thể đổi xe khác không, hoặc là xe đạp cũng được? Tôi thấy xe đạp cũng ok, mọi người thấy sao?”
Cô nhanh chóng hỏi ý kiến mọi người.
Mọi người đều gật đầu phụ họa, Biên Cao Trác lại nói thẳng ra tiếng lòng của mọi người: “Đạo diễn à, chỉ cần không ngồi xe ba bánh, thì xe đạp cũng không sao hết! Chúng tôi không kén chọn, thật sự!”
“Nếu không chọn, vậy thì ngồi xe ba bánh đi.”
Đạo diễn chơi xấu nóii: “Như vậy, mọi người đừng lo lắng vấn đề chỗ ngồi, chúng tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi, cho nên xe này là dùng để chuyển ngó sen, mọi người ngồi chiếc khác.”
Sau khi ông ấy nói xong, bên cạnh lập tức xuất hiện thêm một chiếc xe ba bánh, dừng lại ở trước mặt sáu người.
Vân Thư yên lặng nhìn về phía Hùng An Lôi.
Hùng An Lôi: “……”
Cũng không cần chu đáo như vậy!!!
Mấy người kháng nghị thất bại, cuối cùng vẫn bị đưa lên xe ba bánh.
Xe chỏ củ sen đi đầu, xe chở hội Vân Thư theo sát sau.
Suy xét từ ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra, cho nên lúc lên xe An Nhiên ngồi bên cạnh cô, Vân Thư cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà trăm triệu không ngờ tớii, vì cô không nghĩ nhiều, xe vừa xuất phát vài phút đã xyar ra vấn đề rồi.