Hạ Vũ ngước mắt nhìn lên,đồng tử lại lần nữa co rụt,xung quanh nàng Hiên Viêm kiếm đang bay vòng vòng.Này là làm sao rồi,nó đánh lẽ lúc này phải cùng nương đấu đấu với Thiên Kiếm Kì chứ,sao lại bay tới đây rồi.Trong đầu Hạ Vũ lóe ra một ý nghĩ,bất quá nàng gạt ngay đi suy nghĩ này,không thể nào...không thể nào,nương là thiên tài,pháp bảo lại ùn ùn,sẽ không chịu thiệt...Đúng,nhất định thế rồi,chắc nương lo nàng mới sử ra thanh kiếm này tới...Hạ Vũ một bên an ủi chính mình nhưng mắt cứ nhòe đi,nàng dù tự thuyết giáo đến đến đâu cũng biết điều mình nói là phi lí.Nương dù là nguyên anh hậu kì lại như thế nào,đối thủ chính là thủ thần giai,điều này vốn khó lại càng khó,làm sao rảnh rỗi có thể phân tâm đi bảo vệ nàng chứ. Mà đúng lúc này,Lan Băng Băng bị phản phệ,môi chảy ra tia máu,chật vật đứng thẳng dậy,mắt lóe lóe.
_" Ha ha,xem ra nương ngươi cũng đã được xử lí rồi"
_" Ngươi câm miệng,nương ta..."
Hạ Vũ vốn muốn phản bác,nhưng lời đến miệng cũng không thể thốt ra,bởi đến chính nàng cũng không thể tin được. Nước mắt như không không có lực cản,cứ rơi ra,dù Hạ Vũ có lau thế nào cũng không hết.Nương...người thực là đã không qua được sao...
Đứng kia Lan Băng Băng nhìn cảnh này,trong mắt không một tia đồng tình.Với nàng,tình thân chính là một thứ xa xỉ.Sinh ra chính là một cái thứ nữ,là từ một cái nha hoàn vẩy nước quét nhà mà ra,một tia thực lực cũng không. Nàng từ lúc sinh ra đã không được chào đón,bị chủ mẫu tống đến bên một khu hẻo lánh để tự sinh tự diệt.Nhưng nàng lại sẽ tử được ư,dùng tám năm ẩn dật,lấy đói khổ để bình yên lớn lên.Nghĩ đến tám năm này,Lan Băng Băng tay nắm chặt,mặt nổi gân xanh...Tám năm nàng sống người không ra người,vật không ra vật,bị đối xử tàn tệ còn không bằng một phần trăm của Lan Băng Sương sủng vật.Nhưng không sao,nàng nhịn,bởi còn sống mới có thể đoạt được hết thảy.Mà quả nhiên trời không phụ lòng người,ngày đó Thiên Kiếm Kì tiến tới phủ,muốn từ Lan gia lấy ra một đệ đóng quan.Nàng đã dùng cả vốn lẫn lãi,cuối cùng đến tay được này danh ngạch,lại thuận tiện được đến miếng ngọc tổ truyền.Thật không ngờ đúng là vận nàng thực hảo,vòng ngọc chính là một cái không gian giới chỉ truyền lưu từ thượng cổ tới,chỉ có Thiên Linh căn trở lên mới mở ra,mà nàng chính là một gã như thế.Ngọc bội vào tay,thực lực nàng tăng lên nhanh chóng,lấy hai năm thời gian tiến từ luyện khí năm tầng lên thành luyện khí chín tầng,cùng với tài lấy lòng người,nàng trở thành đệ tử tâm đắc nhất của chưởng môn Nguyên Lực Tông,vượt qua cả Lan Băng Sương.Cũng từ đây nàng càng biết tầm quan trọng của bảo vật,thử nhìn xem chưa nói đến tu vi tăng nhanh,ngay cả độc Vạn Xà túy tùy tiện xuất ra cũng đem kim đan cấp tử sao.Ngay lúc này đây khi Hạ Vũ còn đang mê man trong nỗi đau thì Lan Băng Băng lại có suy tính khác rồi.Nhìn cảnh này trước mắt,Lan Băng Băng biết Phượng Nghi có lẽ tử rớt rồi,như thế đồng nghĩa thanh Hiên Viêm kiếm là bảo vật vô chủ.Nàng cần phải nhanh nhanh bắt được tới tay,nếu không lát sư phó tới cũng không còn miếng ngon nào nữa cả.Lực truyền xuống đến tay
_" Hóa diên kiếm..."
Một luồng sóng xung kích phát động mà ra,lao thẳng về phía Hạ Vũ,cấp nàng đang tám tình bất định cấp tỉnh.Nhưng như thế lại có tác dụng gì,Hạ Vũ sững sờ mà nhìn,nàng là thực khoonh có biện pháp.Lại thật không ngờ chưởng chưởng pháp tiến cách nàng hai bước tiền,Hiêm Viêm kiếm lao ra trược chắn đỡ,đem nguy hiểm quét sạch,đồng thời thuận tiện phát động công kích,lấy thế hủy diệt lao về phía ngực Lan Băng Băng.Lan Băng Băng vốn nghĩ đắc thủ nhưng không ngờ tới này sự,mặt liền biến đổi,thuận tiện lùi về phía sau. Bất quá nàng ta nhanh một thì Hiên Viêm kiếm nhanh mười,chỉ cái chớp mắt đã tới trước mặt nàng ta.Hạ Vũ thấy thế tràn đầy nghi hoặc,nữ chủ chẳng lẽ dễ dàng cấp tử vậy sao.Quả nhiên đúng lúc này cả người Lan Băng Băng bừng sáng ánh vàng bao phủ,mà trung tâm chính là miếng ngọc bội nàng đeo ở cổ.Hạ Vũ mắt thâm sâu vào,đây chính là căn nguyên hết thart,tấm bùa bình an suốt đường tiên lộ của nữ chính sao,dù thần khí cũng không cách phá vỡ.Bất quá mọi chuyện không như nàng nghĩ,Lan Băng Băng cả người có sắc vàng che chở nhưng khi giao tiếp với Hiên Viêm kiếm tạo ra một tiếng nổ lớn,đem nàng ta đánh bay ra xa,còn Hiên Viêm kiếm cấp tốc bay trở về bên người nàng lượn lờ xoay vòng.
Hạ Vũ không nữa mê mang,cảnh vật hiện hữu trước mắt khiến nàng tỉnh táo nhiều lắm.Lại biết cái gì lúc này nên làm,không nên làm,quan trọng nhất chính là rời đi nơi đây,thời gian càng lâu càng nguy hiểm,Thiên Kiếm Kì chỉ sợ sẽ rất nhanh đuổi đến đây đi.Nương...người chờ,lúc này ta là vô pháp cứu được người,bất quá chỉ cần thoát ra,Vũ nhi sẽ đem toàn lực học tập,mạnh mẽ đứng lên,đem người một lần nữa tái sinh cùng lũ người này quét sạch.Nữ chính Lan Băng Băng ư,nàng Hạ Vũ không sợ.Vì nương,vì ca ca,ngay cả ông trời nàng cũng dám đấu,lại sợ một Lan Băng Băng ư? Hạ Vũ liếc mắt nhìn về phía kia,chỉ thấy bụi mù tán đi hiện ra bóng Lan Băng Băng đang nằm im bất động,xem ra bị thương không nhỏ,tuy nhiên vầng sáng vàng vẫn còn tại.Hạ Vũ thật có xúc động nhân cơ hội này đem nàng ta cấp bỏ,bất quá biết thực lực quá yếu không thể phá giải,thời gian lại không có đành kiềm chế quay lưng,chạy nhanh tiến nhập truyền tống trận yếu ớt lung lay sắp hỏng.Hạ Vũ không biết này truyền tống còn hoạt động được nữa không,nhưng điều hiển nhiên đây là con đường duy nhất của nàng,không dùng được mạng cũng không cần nghĩ nữa.Hạ Vũ chạy tới nơi,ông trời vẫn còn thương nàng,đem pháp trận vẫn chưa hỏng hoàn toàn.Đúng lúc Hạ Vũ muốn bước vào,bên tai lại truyền đến tiếng nói ầm vang
_" Hại lão phu đồ đệ tâm đắc nhất ư? Đi chết đi"
Ngay sau đó chưởng phong dồn dập đến,đem nàng ngực đè chặt. Hạ Vũ quay lại nhìn thấy đúng là Thiên Kiếm Kì,mà trước mắt Hiên Viêm kiếm cũng lao ra cản thở.Bất quá Hiên Viêm kiếm có lợi hại cũng chỉ là binh khí,làm sao cản lại toàn bộ nhất chưởng của thủ thần kì chứ.Vì vậy,điều cuối cùng Hạ Vũ nhớ được chính là gương mặt dữ tợn của Thiên Kiếm Kì,sau đó toàn thân truyền đến đau nhức dữ dội do bị chưởng phong đánh trúng,sau đó,lại có sau đó nữa sao,Hạ Vũ cười cười cho chính bản thân,một màu đen ập xuống...