_" Muốn trốn,không có cửa đâu..."
Nói rồi,Lan Băng Băng xuất ra một chiếc tiêu bạch ngọc sáng lấp lánh,vô cùng đẹp mắt,nhưng Hạ Vũ nhìn thấy đồng tử co rụt lại.Mọi người không biết nhưng nàng sao lại không rõ chứ,kia tên gọi là Lăng Liên Tiêu là bảo vật mà nữ chính một lần " nhỡ tay" mua ở nơi xưởng rạp với giá không gì rẻ hơn: tám viên hạ phẩm linh thạch.Hạ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười cho bản thân,nàng muốn tới tay một miếng ngọc bội không tác dụng gì cần đánh đổi không chỉ một túi trữ vật hai mươi mét vuông,còn mang tới đại họa sát thân.Đây chênh lệch cũng không phải một hai,nàng thực hoài nghi mình có nỗ lực tới cùng liệu có thoát kia số kiếp.Đúng lúc này,kia giọng Lan Băng Băng lại reo lên
_" Đón thử cái này xem xem..."
Không tốt,nàng thật phân tâm,lại không nhớ tới thứ đồ chơi này tác dụng.Chỉ cần này Lăng Liên Tiêu một ra sẽ đem không khí vô hình biến thành một sợi dây trói chặt ngươi lại.Muốn thoát ra trừ khi ngươi tu vi phải cao thâm hơn,bằng không ngay cả tu vi ngang ngửa cũng đừng nghĩ trốn ra
_" Vân ca,mau mau tới đây,đợi nàng ta thổi kia tiêu sẽ không kịp"
Mà Hạ Vân đáp lại nàng chỉ bằng một nụ cười,sau đó ném một chưởng nữa tống nàng lao nhanh hơn về phía truyền tống trận,còn bản thân thì lộn một vòng ra phía trước đứng chắn,tay cũng tế ra một chuỗi vòng hạt,không ngừng đưa vào linh khí.
Nói thì lâu,nhưng mọi thứ chỉ là trong một cái chớp mắt,Hạ Vũ nhờ chưởng phong còn tiến chưa được ngũ bước thì tiếng tiêu của Lan Băng Băng đã vang lên.Trong không khí theo tiếng tiêu vờn vờn,lấy mắt thường có thể thấy rõ một sợi dây như mãng xa lấy thế hủy diệt đâm hướng nàng.Đúng lúc này,Hạ Vân tung chuỗi hạt ra lại hình thành cổ quái trạn phù đem dựng ra thành một tấm bình phong
_"Vũ Vũ,nhanh,mau tiến vào truyền tống.."
Hạ Vũ quay lại nhìn,Hạ Vân lúc này mặt đã trắng bệch.Điều này thấy được Lan Băng Băng lúc này tu vi đã không thấp,chỉ sợ ca ca không cầm cự được lâu.Ngày kinh khủng như thế này tại sao lại xảy ra được chứ.Nếu nàng rời đến truyền tống trận dù có trốn ra cũng chỉ là kẻ đơn côi,như thế sống còn có nghĩa lý gì,chẳng thà...
Như nhìn ra được suy nghĩ của nàng,Hạ Vân gằn giọng
_" Ngu ngốc,mau đi.Sau này cường đại hãy vì chúng ta mà trả thù..."
Nhưng không để cho Hạ Ván nói xong,Lan Băng Băng bên kia lại cười đầy diễu cợt
_"Còn muốn trốn nữa sao,được,vậy xem xem..."
Sau câu nói này,Lan Băng Băng điều mãng xà trong không khí chia làm hai tuyến,một tuyến vẫn cứ công kích tấm bình phong,tuyến còn lại hướng về phía phía truyền tống trận mà lao.Hạ Vũ đồng tử co rụt.Không được,nàng không thể để Lan Băng Băng đắc thủ,lại ngẫm về bản thân.Thù diệt gia,thù bị phản bội,nàng muốn trả lại hết thảy,nhưng nàng có năng lực đó không...Hạ Vũ cũng không biết,nhưng nàng biết một điều nếu người thoát ra đổi lại là Vân ca,ca hắn sẽ làm tốt hơn nhiều lắm.Vì thế,thay vì thuận thế về phía truyền tống,nàng bèn quẹo chân,dùng lực đẩy mạnh Hạ Vân một cái,nhường hắn lảo đảo,ngã lăn vài vòng,mà đích đến quả thật là truyền tống.Điều sau cùng mà nàng nhìn thấy chính là đôi mắt mở lớn,cùng câu hét
_" Vũ Vũ..."
Sau đó Hạ Vân thân hình biến mất,kèm theo một trận oành oành của mãng xà khí do Lan Băng Băng điều động va chạm vào.Truyền tống trận run run lên vài cái,ánh sáng ảm đạm đi chỉ mờ mờ vài điểm,hiển nhiên này hư hại đã không thể cứu chữa nữa rồi
Chấn động qua đi,chẳng còn mãng xà khí do Lăng Liên Tiêu,chẳng còn trận phù do Hạ Vân,điều này làm không gian trở nên rõ ràng hơn,cũng yên ổn hơn.Nơi này chỉ còn Lan Băng Băng ý vị thâm nhường nhìn Hạ Vũ,mà Hạ Vũ cũng không hoảng sợ nữa,bình tĩnh đến kì lạ
_" Ta thực sự đã coi ngươi như muội muội của ta..."
_" Ha ha,muội muội sao? Trong thế giới này còn có tình thân tồn tại ư? Ngươi thấy đó,Lan Băng Băng tỷ tỷ cùng cha với ta,ta còn đem nàng diệt sát,ngươi lại tính là cái gì ?"
_" Cũng đúng,ta giờ lại thấy thương hại ngươi...haha..."
_" Câm miệng,ngươi biết gì mà nói..."
Lan Băng Băng gằn dọng chặn lại lời của Hạ Vũ,kèm theo đó đánh một chưởng phong về phía nàng.Hạ Vũ trúng chưởng,cả thân mình cảm giác vô lực,như có một bàn tay vô hình đem nàng nện vào tường.Lăn hai vòng,ói ra một ngụm máu,nàng thấy mình chưa bao giờ chật vật như thế này,bất quá chẳng phải có câu chết vinh hơn sống nhục sao,vì thế Hạ Vũ gượng đau đứng dậy,mặt vẫn nở nụ cười,đối diện Lan Băng Băng
_" Sao ta không biết chứ,một cái thứ nữ,cha không đau,mẹ không thương.Ngươi,chính là kẻ đáng thương chưa từng biết đến tình cảm gia đình là gì..."
_" Ngươi câm miệng cho ta..."
Lại một chưởng phong bắn ra,đem Hạ Vũ đánh vào góc tường,vẫn cùng một vị trí,bất quá lực đạo có hơn nhiều lắm. Cũng như trước,Hạ Vũ vẫn đứng dậy,càng đau đớn lại càng cười đến ngọt ngào
_" Ta nói là đúng đi,ngươi có lẽ còn chưa từng được nương cha ôm đâu...ha ha..."
_ " Ngươi câm miệng.." Lan Băng Băng mặt âm trầm,tay đưa lên phát động chưởng phong như các lần trước.Nhưng đúng lúc này,nàng ta lại hạ tay,mặt lại nở nụ cười chói rọi,so với mới vừa rồi đúng là khác nhau quá xa
_" Cha đau,nương thương lại có cái gì tác dụng chứ.Ngươi thử nhìn xem ngươi gia cuối cùng là kết quả gì.Vậy mới nói tình cảm ở thế giới này chính là phù phiếm.Mọi thứ hãy để thực lực quyết định đi.Ngươi phế vật thì cả thiên hạ sẽ quay lưng,nhưng ngươi là cái thiên tài sẽ trở thành tâm điểm của cả thiên hạ,vạn người cung phụng.Thứ nghĩ lúc đó còn thiếu thốn gì tình cảm chứ ?"
_" Ngươi..."
_" Vũ tỷ yên tâm,ta sẽ tiễn ngươi đi,có lẽ nương ngươi đang đợi đó.Còn kia Hạ Vân,ta sẽ đem hắn tới gặp các ngươi sớm thôi"
_" Nương...nương...các ngươi đã làm gì" nghe thấy từ này,Hạ Vũ tâm lại không thể giả bộ được nữa
_" Hẳn là Thiên Kiếm Kì cũng đã giải quyết xong,giờ là tới lượt ngươi..."
Lan Băng Băng đưa Lăng Liên Tiêu lên đôi môi đỏ mọng,truyền vào đó lực đạo,mà không khí cũng theo đó dồn dập cả lên.Hạ Vũ có thể thấy thần hồn của mình rối loạn,lồng ngực không ngừng cuộn trào.Nàng biết đây chính là Lăng Băng Băng đang công kích thần thức,nhưng nàng mới có luyện khí hai tầng,vô pháp phản kháng.Nếu phản kháng không được thì buông tha đi.Nghĩ thông suốt,Hạ Vũ cười cười nhìn Lan Băng Băng
_" đến đi"
Lan Băng Băng thấy Hạ Vũ như thế cũng kinh ngạc không thôi.Bất quá cũng chỉ sẽ là kinh ngạc mà không có đồng tình.Vì thế nàng ta cũng chẳng chần chừ nữa,đem lực đạo truyền lớn lên,xông thẳng về phía đang nửa nằm nửa ngồi vô lực Hạ Vũ. Thế nhưng đúng lúc này,một ánh sánh màu đỏ lóe ra,chặn lại tia công kích mạnh như vũ bão của Lan Băng Băng,đem nàng ta bị phản phệ mà bắn ngược về phía sau. Hạ Vũ ngước mắt nhìn lên,đồng tử lại lần nữa co rụt...