“Ekaterina”
Alexei tới gặp Ekaterina ngay sau khi cô di chuyển vào trong trường sau lễ nhập học.
“Anh!” Ekaterina vui vẻ chạy đến bên anh mình. “Bài phát biểu của anh tuyệt lắm đó.”
“Hmm? À. Anh đột ngột phải lên thay thôi, nên cũng không nói được gì nhiều.”
Phán đoán của cô về việc anh lên thay thế ai đó hoàn toàn chính xác. Nhưng kể cả khi Alexei không chuẩn bị trước cho bài phát biểu, anh vẫn rẫn bình thản như mọi khi.
“Hơn nữa, chẳng phải em hứng thú về hoàng tử hơn sao?”
“Eh?”
“Điện hạ Mikhail cũng lên phát biểu ngay sau anh đúng không? Em nghĩ sao về ngài ấy?”
Eh? Ehhhh?
Sao anh ấy lại tự nhiên nhắc đến hoàng tử vậy? Không lẽ anh ấy phát hiện ra tôi có những suy nghĩ kì cục trong suốt bài phát biểu của điện hạ?
“Ah… Điện hạ, eh. Phải rồi, ờ…, bài phát biểu của ngài ấy cũng tuyệt…”
Không ổn rồi. Nghe nó khả nghi quá.
Phải thành thật thôi. Không thì anh ấy sẽ tức giận với mình.
“Ừm… nó không… để lại ấn tượng cho em lắm…”
“….”
Oh, một khoảng im lặng xen ngang.
Có lẽ là do anh ấy ngạc nhiên. Nhưng, nhưng mà, anh tuyệt hơn hoàng tử mà! Làm sao mà tôi biết được!
“Ờ, anh ơi! Bỏ qua chuyện đó, em hỏi anh điều này được không?”
“Ơ-Ừ, tất nhiên rồi.”
“Anh, anh đã hứa hôn với ai chưa?!”
“…Hả?”
Không, anh ơi. Đừng ném cho em cái nhìn trống rỗng như thế.
“Ưm, em biết rằng mình không có quyền xen vào chuyện này. Nhưng em chỉ muốn nói với anh điều này thôi. Anh à. Vợ của anh có là ai thì em cũng sẽ không thô lỗ với cô ấy đâu! Em hứa là em sẽ không gây thù chuốc oán với các cô gái và gây khó cho anh đâu!”
‘Không được bắt nạt thông gia!’ tôi đã in hằn khẩu hiệu đó trong tâm rồi!
Ekaterina thầm nhấn mạnh, nắm tay lại thành nắm đấm.
“Gây thù…” Alexei lẩm bẩm, rồi anh bật cười.
…Hiếm thật đấy. Đây là lần đầu tiên Ekaterina thấy anh của mình cười lớn như vậy. Trông anh bây giờ trẻ con hơn bình thường, thật đáng yêu.
Nhưng đây không phải lúc để cười đâu. Vấn đề thông gia là một trong những vấn đề cơ bản của chị em phụ nữ mà! À thì, mặc dù cô chưa trở thành vợ hay mẹ chồng, mẹ vợ.
Cách đó không xa, Ekaterina có thể nhìn thấy những học sinh đi vào trường đang nhìn Alexei với ánh nhìn ngơ ngẩn.
“A-Anh chưa có hứa hôn.” Alexei trả lời, tháo kính ra để lau nước mắt. “Anh sẽ nghĩ đến chuyện đó sau khi tốt nghiệp. Vì anh còn phải tập trung vào công việc với tư cách là một công tước và việc học của mình, nên vẫn chưa phải lúc thích hợp để đính hôn với ai cả. Hơn nữa, anh sẽ chỉ kết hôn sau khi gả em cho một gia đình tử tế. Vì vậy nên em cũng không cần lo lắng tới chuyện đó đâu.”
Ekaterina thấy nhẹ nhõm sau khi nghe được điều đó. Và khi anh tháo kính ra, trông anh còn đáng yêu hơn nhiều.
“Em sẽ trở thành cô dâu sau khi được tận mắt thấy anh mình hạnh phúc.”
“Vậy nghĩa là cả hai chúng tôi đều không thể kết hôn sao? Vậy thì chúng ta phải ở với nhau cả đời đấy.”
“Vậy cũng tốt! Với em thì như vậy là hạnh phúc nhất rồi.”
Vì anh là người em thích nhất mà!
“Em trẻ con thật đấy.” Alexei nói, nở một nụ cười cay đắng, nhưng trông anh vẫn vui vẻ. “Khi nào em muốn, hãy nói với anh. Chỉ cần cậu ta có thể làm em hạnh phúc, anh sẽ làm theo ý em.”
Cảm ơn anh.
Thật ra, một phần trong em còn già hơn anh những mười một năm cơ. Xin lỗi về điều đó.
Khỏi phải nói, em là một con ngốc chết sau khi chơi một trò Otome game và dành quá nhiều thời gian rảnh của mình để xem những phân cảnh mà anh xuất hiện kể cả khi anh xuất hiện có một chút xíu bởi vì em rất thích anh mặc dù anh không phải nhân vật chính.
Em cũng đã quyết định không bao giờ rời xa anh để phái bỏ cái flag làm việc quá sức của anh rồi!
Sau khi tách khỏi Alexei, Ekaterina nhanh chóng di chuyển đến tòa nhà cho năm nhất.
Cô chắc chắn muộn rồi. Hầu hết tất cả các học sinh đều đã tập trung ở tòa nhà đó. Cô chỉ có thể nhìn thấy vài bóng lưng.
Khi mà Ekaterina chạy hộc tốc về phía họ, mắt cô bắt gặp bóng lưng một cô gái.
Cô bạn là một nữ sinh với thân hình thanh mảnh.
Mái tóc hơi dài, bồng bềnh màu hồng nhạt tựa như cánh hoa anh đào. Ekaterina có thể biết chắc được rằng cô bạn rất xinh mặc dù chỉ nhìn từ sau lưng.
Màu mắt của cô là màu tím sáng như màu đá thạch anh tím. Đôi mắt tròn với hàng mi dài, bộ đồng phục dễ thương em lấy cô thật vừa vặn và hoàn hảo.
Nhưng Ekaterina sẽ không thể biết được rằng khi nhìn bóng lưng của cô gái từ xa, trong đầu cô như xuất hiện những làn sóng giận dữ.
Nhưng mà nếu tôi biết thì cũng bình thường mà. Vì đó là tôi.
Việc đồng phục hợp với cậu ấy cũng là chuyện bình thường. Bởi vì nó được thiết kế để phù hợp với từng người mà.
Mà tại sao cô ta lại bước đi khi chưa được lệnh của tôi nhỉ?
Không, đó là nữ chính! Bây giờ tôi không có chơi game! Kiềm chế lại đi tôi ơi!
Chờ đã, tôi là ai vậy nhỉ?
Chân tôi mất đi sức lực.
Ôi không, mình bị khóa lại rồi!
“Ekaterina!”
Tôi cảm thấy mình nghe được giọng nói của Alexei từ xa.
Nhưng trước khi có thể xác nhận được điều đó, tôi đã lịm đi từ lúc nào