“Là ba ngày đó.”
Mina giơ ba ngón tay lên.
“Làm ơn hãy nghỉ ngơi trong ít nhất ba ngày. Nếu như em không hứa với anh, em sẽ phải rời khỏi học viện và quay trở về dinh thự công tước. Đó là lời nhắn của ngài công tước ạ.”
“Không thể nào~~~~”
Ekaterina nằm trên giường, gào lên. Nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mina vẫn chẳng thay đổi. À thì, bình thường cô ta cũng có biểu cảm mấy đâu.
“Làm ơn hãy nghe lời ngài công tước đi, tiểu thư. Mới sáng người còn khỏe mạnh như vậy mà tự dưng lại ngất xỉu như thế. Dù người có nói mình ổn đi chăng nữa thì cũng chả ai tin đâu.”
“Nhưng ta ổn thật mà…”
“Làm ơn đừng ra khỏi căn phòng này trong ba ngày. Nếu người làm vậy, thần sẽ bị ngài công tước trách phạt mất.”
“Không thể nào…”
“Khả năng sử dụng trường kiếm của ngài ấy rất tốt. Ngài ấy có thể chém đầu của bất cứ ai mà không trượt phát nào đó.”
Uhh…
Mất dần sức lực, Ekaterina nhắm mắt lại.
Thật ra thì cô vẫn còn thấy hơi chóng mặt. Ngay khi cô bắt gặp nữ chính hành động như “một người khác” mặc dù cô ấy phải là “tôi” trong thế giới game, chân tay của cô bắt đầu mất kiểm soát. Sao lại xảy ra vào đúng lúc này chứ?
Trong game mà mình chơi ở kiếp trước, mình đã trải nghiệm thế giới này dưới góc nhìn của Flora.
Nữ chính là Flora Cerny. Cô sinh ra với thân phận là một thường dân, nhưng khi mẹ cô, người thân duy nhất của cô qua đời, gia đình nam tước Cerny nhận cô làm con gái nuôi vì họ quen biết với mẹ cô. Sau đó, cô đã làm một bài kiểm tra và cho thấy rằng cô sở hữu khả năng ma thuật rất mạnh. Và thế là cô được phép nhập học vào Học Viện Phép Thuật… đó là lai lịch của nữ chính.
Ekaterina từng nghĩ rằng mình đã hoàn thành việc hợp nhất giữa một nữ nô lệ văn phòng và nữ phản diện. Nhưng giờ nghĩ lại thì, trước đây cô chỉ thực hiện việc học của mình ở trong dinh thự công tước mà thôi. Có thể do thay đổi môi trường nên tình trạng của cô mới trở nên không ổn định chăng.
Đúng như anh mình nói, có thể sẽ tốt hơn nếu như dành chút thời gian để thích nghi với môi trường mới.
Ekaterina đã khiến Alexei phải lo lắng rất nhiều.
Ôi không! Mình nhớ lại rồi!
Có vẻ như, Alexei đã chạy đến bên cô ngay khi nhận thấy Ekaterina ngất xỉu. Anh đã bồng cô lên bằng hai tay và đưa cô tới phòng y tế.
Khi Ekaterina hồi phục lại trạng thái tỉnh táo…
Anh trai! Anh ấy đã bế mình! Bế kiểu công chúa!
Trong khoảnh khắc, Ekaterina không hiểu tình huống hiện tại đang xảy ra. Khi cô nhìn lên, những gì cô nhìn thấy chỉ là khuôn mặt đẹp trai của Alexei ngay trước mặt.
“Anh?”
“Ekaterina! Em tỉnh rồi sao!!!”
Lúc đó, sắc mặt của Alexei rất buồn. Trông anh như thể chuẩn bị khóc bất cứ lúc nào.
Rồi anh tì má mình lên trán của Ekaterina và ôm lấy cô thật chặt.
Ahhh, nhớ lại chuyện đó làm mình cảm giác chuẩn bị phụt máu mũi quá! Cánh tay, ngực, vai của anh ấy… thật ấm!
Sau khi thấy Alexei làm vậy, Ekaterina dùng hai tay che mặt, cựa quậy
“Anh ơi, em tự đi được mà. Thả em xuống đi.”
“Không được.”
Ekaterina từng muốn rằng sẽ có một ai đó bế cô kiểu công chúa như thế này, nhưng khi điều ước của cô thành sự thật, cô lại bắt đầu lo lắng về căn nặng của mình và cảm thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, đề nghị của cô ngay lập tức bị từ chối.
“Nếu có điều gì xảy ra với em, anh không biết mình phải sống sao nữa, em là cuộc sống của anh…”
Chết tôi mất thôi! Anh ơi, lời nói của anh đã giết chết trái tim bé nhỏ của cô em gái này rồi đó!!!
Sau khi bị hạ gục bởi sự đáng yêu của Alexei, Ekaterina không còn biết nói gì nữa. Và cuối cùng cả hai cũng đến được phòng y tế. Trên đường đi, Ekaterina thấy thật tuyệt khi mà Alexei có thể đi lại một cách bình thường mặc dù đang bồng ai đó. Nhưng dù sao thì, đàn ông quý tộc ở đế chế này đều được huốn luyện để có thể mặc áo giáp và ra chiến trường. Trò Otome game không hiển thị chi tiết bạo lực như vậy, nhưng cô đã cập nhật được kiến thức đó sau khi hồi sinh.
Ekaterina nằm xuống chiếc giường trong phòng y tế và thúc giục Alexei quay về lớp, nhưng anh lại nhìn cô với ánh nhìn ủ rũ rồi nói.
“Hôm nay em không muốn anh nắm tay sao?”
Alexei hiện lên với hình ảnh một con chó lớn với đôi tai cụp xuống. Mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng. Vẻ ngoại khó gần gây áp lực cho các học sinh khác chỉ bằng một ánh mắt của anh bay đi đâu rồi?
Thua rồi! Sự moe này thật khiến tôi phát điên mất!
Ekaterina suýt chút nữa thì buột miệng nói ‘Làm ơn hãy nắm tay em hay làm gì cũng được. Em xin anh.’. Nhưng Mina bước vào ngay lúc đó.
Và thế là, Mina ở lại chăm sóc Ekaterina thay Alexei để anh có thể lên lớp.
Bằng một cách nào đó, Ekaterina có thể nhận thấy được rằng tình huống này có phần hơi nguy hiểm. Cô biết rằng Alexei đã quyết định rằng em gái mình sẽ rời học viện một thời gian và quay trở về dinh thự công tước để nghỉ ngơi. Cô có thể cảm nhận được điều đó qua lời nói của anh. Đó là lí do cô nghĩ ra biện pháp đối phó và yêu cầu Mina đưa mình quay trở về phòng ở ký túc xá.
Vì phòng của cô nằm ở ký túc xá nữ nên không một đứa con trai nào được phép bước chân vào. Đó là luật mà đến cả công tước cũng không được vi phạm. Alexei cũng vì thế mà không thể ngang nhiên đi vào và lôi cô về nhà được.
Ekaterina muốn tự mình đi bộ về kí túc xá, nhưng Mina lại đột nhiên bồng cô lên. Để một hầu gái bồng lên như công chúa thật ngượng quá. Mina nhanh chóng bước đi, bế tiểu thư trên tay mà chẳng gặp chút khó khăn nào. Khỏe thật đấy. Cô hầu xinh đẹp này khỏe quá.
“Ta xin lỗi, Mina. Anh trai ta đã nổi giận sao?”
“Chỉ lúc đầu thôi. Nhưng khi thần nói ‘Tiểu thứ đã khóc vì rất buồn khi phải rời học viện’, ngài ấy bắt đầu ỉu xìu xuống và không tức giận nổi nữa.”
“V-Vậy sao…”
Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã lợi dụng tính siscon của anh, anh trai à.
Nếu như tôi muốn tránh khỏi cái flag hủy diệt, khi mà chúng tôi bị tước bỏ tước vị, thì việc nghỉ học ở hộc viện là lựa chọn tốt nhất. Nhưng như vậy tôi lại không biết liệu chúng tôi có đang tiến đến cái flag cả đế chế diệt vong hay không. Vì vậy nên tôi không thể rời học viện được.
Ekaterina sẽ phả bỏ flag đế quốc diệt vong cho anh, anh trai à!
Dù sao thì. Ekaterina sau khi nghỉ ngơi ba ngày sau khi nhập học vào học viện, cuối cùng cũng có thể đến lớp lần đầu tiên vào ngày thứ tư.
Khi cô bước vào lớp học, cả lớp đều nín thở tập trung ánh nhìn dồn hết về phía cô cùng một lúc. Chắc hẳn là do Alexei đã hộ tống cô. Đương nhiên mọi người sẽ nhớ vẻ ngoài xa cách của anh trong lễ nhập học rồi. Với cả, Mina cũng đi theo mang cặp sách cho co. Hầu hết các học sinh chỉ có hầu gái ở nhà, chỉ những học sinh ở các phòng kí túc xá đặc biệt mới được đưa hầu gái tới học viện thôi.
“Chỗ ngồi của Ekaterina Yurinova ở đâu vậy?” Alexei hỏi những học sinh ở gần đó, họ chỉ biết rụt rè chỉ vào một chỗ ngồi. Rồi anh để Ekaterina ngồi lên chỗ ngồi đó.
“Vậy anh quay về lớp đây. Nếu em thấy không khỏe thì nói với giáo viên nhé. Nên nhớ là em vẫn chưa được khỏe lắm đâu, nhớ giữ gìn thân thể đấy.”
“Vâng, em sẽ làm như anh nói.” Ekaterina ngoan ngoãn trả lời.
Vẫn còn lo lắng, Alexei xoa đầu em gái mình rồi ném cho cả lớp một cái lườm sắc lẹm. Như thế anh đang cảnh báo rằng không được gây chuyện với em gái mình vậy.
Nụ cười của Ekaterina cứng lại.
“Thần sẽ đợi người quay về.” Mina nói sau khi đưa cặp sách cho cô. Rồi Alexei rời khỏi lớp học cùng với Mina, mặc dù trông anh vẫn còn lo lắng.
…Giờ thì.
Ekaterina từ tốn dò soát xung quanh mình.
Phải.
Bọn họ đều đang xa cách tôi đó!
Cũng phải thôi. Chẳng ai muốn tiếp cận một con người rắc rối như vậy cả.
Tôi cũng đang tự tỏa ra hào quang ‘mình đặc biệt’ rồi đó.
Nếu như tôi đột nhiên ngất xỉu ra đây, thì bọn họ đều sẽ gặp rắc rối. Chẳng ai có thể thoái mái được khi phải chịu trách nhiệm nặng nề về việc mà họ không thể kiểm soát được.
Cũng đã ba ngày trôi rồi nên tụi con gái đều có nhóm để chơi hết rồi.
Ah… Tệ thật đấy. Hahaha
Haa.
Ekaterina quay mặt sang chỗ ngồi bên cạnh mình.
“Um…Chào bạn. Mình là Ekaterina Yurinova. Rất vui được gặp bạn.”
Cô bạn ngồi cạnh cô mở tròn mắt ngạc nghiên rồi trả lời thật lễ phép
“Rất vui được gặp bạn. Mình là Flora Cerny.”
Phải rồi.
Trong game, Ekaterina ngồi cạnh nữ chính.