“Đúng rồi. Hai người ghé mặt lại gần nhau hơn đi! Đúng! Đúng rồi, như thế! Đặt tay lên vai cậu ấy đi! Cecil, phải sệch xi hơn tí nữa!”
“N-Nhưng mà, cậu có bảo phải sexy thì… làm sao tôi làm được…”
“Cả Oscar nữa! Cố làm vẻ bị choáng ngợp hơn một chút đi!
“…”
Cecil, Oscar và Leanne đang ở đằng sau tòa nhà chính của trường. Oscar đang tựa lưng vào tường, bị chặn hai bên bởi cánh tay Cecilia.
Sự sắp xếp này hoàn toàn đối lập với một tình huống tương tự xảy ra trước đây.
Theo chỉ dẫn của Leanne, Cecilia còn phải đặt chân vào giữa hai đầu gối của Oscar.
“Tớ đang định thêm tranh minh họa vào giữa cuốn tiểu thuyết, nhưng không có mẫu thì tớ không tưởng tượng ra được! Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu nha, Cecil!”
“Aaah… không có gì…”
Cecillia, con người đã tự nguyện giúp đỡ mà không lường trước được việc này xảy ra, chỉ biết trả lời một cách yếu ớt.
Rồi cô quay sang nói chuyện với một nạn nhân khác cũng bị kéo vào tình huống này, anh ta đang phải lặng lẽ làm theo chỉ dẫn của Leanne.
“Oscar, xin lỗi vì đã khiến cho cậu bị kéo vào tình huống kỳ quặc thế này…”
“Tôi không quan tâm đâu. Khác với cậu, tôi chỉ cần đứng như vậy thôi mà.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Leanne đang điên cuồng múa cây bút chì của mình trên cuốn sổ phác thảo. Trông cô bạn nghiêm túc lắm.
Bởi vì hai người họ phải đứng yên như vậy, Cecilia quyết định hỏi Oscar về điều mà cô vẫn băn khoăn thời gian qua.
“Này, bởi vì chúng ta bị kéo vào tình huống này rồi, Oscar nghĩ sao về ‘cái đó’?”
“’Cái đó’ là cái gì?”
“Cái đó, cuốn tiểu thuyết… mà lấy cảm hứng từ chúng ta ấy.”
Không những là con trai, Cecil còn thuộc gia đình Nam tước cấp thấp. Oscar đã có hôn ước với con gái của nhà Công tước – Cecilia, vậy mà lúc này anh vốn đã là Thái tử lại bị ghép đôi với con trai nhà Nam tước cấp thấp. Đáng nhẽ ra hai con người này còn không thể nói chuyện xã giao với nhau. Cô cũng vì cảm thấy có lỗi vì đã kéo anh vào tình huống khó xử như thế này nên mới hỏi về suy nghĩ của anh.
“Tôi không quan tâm tới nó cho lắm. Cái cách nhân vật của cậu đối xử với nhân vật của tôi trong cuốn tiểu thuyết đó phải nói là hoàn toàn hư cấu. Với một đứa con trai như cậu thì tôi có thể dễ dàng dùng một tay để gạt tay cậu ra rồi.”
Oscar thẳng thắn nói. Anh ta có vẻ không quan tâm cho lắm thật. Cecilia vỗ ngực.
“Đúng rồi. Tôi làm sao đẩy Oscar xuống được. Nhưng nếu nó là tình huống ngược lại thì…”
“Đúng rồi, nếu ngược lại thì còn khả thi… Chờ đã? Ngược lại sao?”
Oscar đứng hình.
Khi tưởng tượng về cảnh đó một lần nữa, mặt anh lập tức đỏ bừng.
Cecilia lúc đó thì đang nhìn anh chằm chằm nên có thể nhận ra sự thay đổi nhanh chóng đó.
“Oscar!? Cậu không sao-… Aay?”
Khi Cecilia định ghé lại gần hơn để kiểm tra thì cô bị Oscar nắm lấy đầu và đẩy ra.
“N-Này, đừng có tự dưng ghé đầu gần lại như thế! Tôi giật mình đấy! Tôi chỉ đang… giật mình thôi, được chưa?!”
“Tôi chỉ lo cho cậu thôi mà.”
“Tôi đã có Cecilia rồi!”
“Ơ… nhưng cô ấy không có ở đây mà, không phải sao?”
“Tôi không nói đến chuyện đó!”
“Thì tôi cũng có đang nói đến chuyện đó đâu?”
Dạo gần đây, Oscar bắt đầu hành xử khá kỳ lạ.
Mọi thứ sẽ diễn ra bình thường nhưng khi Cecilia ghé mặt gần lại hay khi hai người có tiếp xúc về mặt thân thể, anh sẽ lại có phản ứng thái quá giống như lúc này.
Mặc dù cả hai đã thân thiết với nhau hơn, Cecilia vẫn cảm thấy chạnh lòng mỗi khi anh cố nới dài khoảng cách giữa hai người.
Leanne đã hoàn thành xong bản phác thảo của mình và lật sang một trang mới.
“Tiếp theo… Oscar, cậu có thể mở 2 hay 3 hàng cúc áo được không?”
“Hả? Còn nữa sao?”
“Tất nhiên rồi! Đây là cơ hội hiếm hoi của tớ mà! Cecil, di chuyển tay lên trên kia đi!”
“Eh!?”
“Được rồi, lên một chút nữa cho nó giống như cậu đang đưa ngón tay vào trong áo cậu ấy!... Dừng ở đó! Tốt lắm! Giữ nguyên như thế nhé.”
Leanne lại chuyển ánh nhìn vào cuốn sổ của mình. Cậu ấy đúng là một cô nàng vô tư mà.
Thành thật mà nói, Cecilia đang nghĩ nó thật xấu hổ khi cô bị kéo vào tình huống này cùng với Oscar, nhưng cô đang cố gắng hết mình khi nghĩ rằng như vậy thì có thể giúp Gilbert.
“Được rồi! Giờ thì-“
“Này, Leanne…”
Cecilia quay đầu lại.
Qủa nhiên, cô càng ngày càng thấy xấu hổ, bảo cô bạn dừng lại ở đây là được rồi.
Nhưng lúc đó cô phát hiện ra một bóng người đứng đằng sau Leanne đang nhìn họ chằm chằm.
“Gil…”
Gilbert đang đứng đó.
Cậu chậm rãi đi về phía họ mà không để lộ ra một cảm xúc nào. Sau đó, cậu nắm lấy cổ tay của Cecilia.
“Ch-Chờ đã-!?”
Cậu bắt đầu kéo cô đi mà không nói một lời. Lúc đó, Oscar đã hét lên với cậu.
“Này, Gilbert!”
“Điện hạ, mong người có thể giữ yên lặng. Tôi đang khó chịu đấy.”
Và cứ như thế, Cecilia bị Gilbert kéo đi.
Hai người họ dừng lại ở căn nhà kính quen thuộc. Không có ai ở đó cả.
Cecilia thận trọng gọi tên Gilbert, người đã im hơi lặng tiếng cả ngày.
“Umm… Gil?”
“Vừa nãy là sao hả?”
“Hmm, vừa nãy sao…?”
‘Vừa nãy’ mà cậu ấy đang nói chắc là khi cô có tiếp xúc thân mật với Oscar.
Cecilia cảm thấy mình như bị teo nhỏ khi nghe thấy giọng nói chất vấn của cậu.
‘Tốt hơn vẫn nên giấu chuyện mình nhờ Leanne giúp an ủi Gil…’
“Ah, chuyện ‘lúc nãy’ á, Leanne có nhờ chị giúp một chút để hoàn thành phần tranh minh họa cho tiểu thuyết của cậu ấy…”
Đây là lần đầu tiên Gilbert tự ý bỏ đi một mình như vậy, cậu nhìn thẳng vào Cecilia. Biểu cảm của cậu khó đoán hơn cô đã nghĩ.
“’Giúp một chút’ sao, ai nhờ chị giúp việc đó thì chị cũng làm sao?”
“Không, không phải…”
Tất nhiên, nếu như cô được nhờ vả thì chắc chắn cô sẽ không làm. Nhưng lần này, vì cô muốn giúp Gilbert nên mới đồng ý với đề nghị của Leanne. Và giờ, cô cuối cùng đang phải đối mặt với câu hỏi của Gilbert.
“Phải nói là chị làm việc đó khá tốt đấy nhỉ. Chị không thấy xấu hổ sao? Chị có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ai đó nghe được rằng con gái nhà Công tước lại đi làm mấy chuyện này không?”
“Chỉ là… chị… nhưng giờ chị đang là Cecil mà!”
“Chị nghĩ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần là ‘Cecil’ sao?”
Giọng nói gay gắt của cậu khiến cơ thể cô giật thót.
Nếu như nói rằng cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó thì là nói dối.
“Kể cả có đang là ‘Cecil’ đi chăng nữa, chị vẫn là con gái, còn Điện hạ là đàn ông, không phải sao? Chị cũng vừa phải thôi chứ!”
“Nhưng mà…”
“Nếu đã như vậy thì…”
Đột nhiên, Gilbert tiến lại gần hơn. Bàn tay đang nắm cổ tay cô đột nhiên vòng qua sau eo cô. Cơ thể của Cecilia bất động khi bị ép vào tư thế này.
“Nếu như vậy thì em có thể làm điều tương tự với chị đúng không?”
Tay kia của cậu đưa lên vuốt hàng môi của cô.
“Chờ-, eh…?”
Cecilia theo phản xạ đẩy ngực Gilbert ra, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Cecilia không thể nghĩ được điều gì khi đối mặt với cậu như vậy. Khuôn mặt của Gilbert sau đó nhanh chóng chiếm toàn bộ tầm nhìn của cô.
‘Chuyện này… chờ đã… nó giống như… em ấy sắp hôn mình…?? Eeeeeeh??’
“K-không…”
Cecilia nhắm chặt hai mắt lại, cả người cô đơ cứng.
Sau đó, môi cô không cảm nhận có thứ gì cả mà chỉ nghe thấy một tiếng thở dài mệt mỏi.
“Giờ thì chị hiểu chưa? Chị phải cẩn thận hơn trong tương lai đó.”
Sau khi nó xong, Gilbert thả Cecilia ra rồi quay đi.
“Gil!”
Gilbert rời khỏi nhà kính mà không quay lại đáp lại tiếng gọi của Cecilia
***
‘Mình đã làm nó…’
Gilbert đang ở trong phòng ký túc xá của mình, đầu cúi xuống.
Da mặt cậu nóng bừng khi hồi tưởng lại cảm giác ngón tay của cậu chạm vào môi cô.
‘Mặc dù máu đã dồn thẳng lên đầu như vậy, thế này quá là…’
Cậu đã quyết định sẽ không làm gì cho tới khi Cecilia tự nhận thức được về cậu, nhưng khi thấy hai người họ có hành động thân mật với nhau như ngày hôm nay, cậu đã không chịu được mà mất kiểm soát.
Lúc đó, nếu như Cecilia không thể hiện ra vẻ miễn cưỡng, có lẽ hai người họ đã chạm môi với nhau rồi.
“Chị ấy có vẻ ghét nó…”
Sự thật đó đã hằn sâu vào trong lồng ngực cậu.
Cecilia chỉ vô thức nhắm chặt mắt lại thôi, như đối với Gilbert, đó chính là dấu hiệu rõ ràng của sự từ chối.
Gilbert đưa tay che mắt mình rồi thở dài một tiếng thảm thương.
“Haaaah…”