Cecilia ngồi trên một chiếc ghế bành được đặt trong sân trường ngăn cách giữa ký túc xá và trường học, đầu cúi xuống, yên lặng mà không cử động.
Tất cả các học sinh đi qua đều nhận thấy cử chỉ bất thường của cô, nhưng không một ai dám tiếp cận và giả vở cho qua vì bầu không khí khó gần tỏa ra xung quanh cô.
Lí do khiến cho cô thơ thẩn như thế này, tất nhiên, chính là Gilbert.
Hôm nay Cecilia chuẩn bị tới trường sớm hơn mọi ngày. Cô làm vậy là vì muốn xin lỗi Gilbert khi cậu đến đón cô vào buổi sáng.
Cậu ấy luôn tới sớm để đón Cecilia. Thường thì lúc ấy cô vẫn còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh khiến cho cậu phải đứng đợi một lúc lâu. Nhưng hôm nay, Cecilia lại dậy sớm để chuẩn bị thật kĩ cho lời xin lỗi của mình.
Tuy nhiên, một lúc trôi qua rồi mà Gilbert vẫn chưa xuất hiện. Cecilia, con người vừa trấn tĩnh lại bản thân, quyết định tới phòng của Gilbert, nhưng cô phát hiện ra cậu đã tới trường trước rồi.
Nói cách khác, Gilbert đã bỏ cô lại mà đi trước.
‘Chuyện này chưa xảy ra bao giờ…’
Hai người đã là chị em trong nhà 12 năm qua. Tất nhiên chị em thì cũng có lúc cãi nhau. Tuy nhiên họ luôn làm lành với nhau vào ngày hôm sau. Đây là lần đầu tiên hai người mâu thuẫn với nhau lâu như vậy.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Oscar. Anh đang nhìn chằm chằm Cecilia bằng vẻ mặt khó hiểu.
Cecilia phụng phịu nhìn anh.
“Gil…”
“Hmm?”
“Gil g-gh-ghét tôi rồi…”
Cô bắt đầu sụt sịt.
Bối rối, Oscar đưa mắt nhìn quanh rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh cô.
Cecilia khịt mũi một tiếng thật to, tiếng động giống như âm thanh phát ra khi một căn nhà bị thổi bay vậy.
“Được rồi, đừng khóc nữa…”
Cô liên tục sụt sịt, sau đó được nhận chiếc khăn tay từ Oscar.
“Tôi phải làm sao đây? Cậu ấy thực sự ghét tôi rồi.”
“…Có phải là chuyện xảy ra hôm qua không?”
“Cả chuyện đó nữa, nhưng tôi nghĩ rằng cậu rất thực sự rất giận và thất vọng về tôi.”
Câu nói ‘vừa phải thôi’ của Gilbert đang vang vọng trong tâm trí cô.
Không phải là cô nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ dưới vỏ bọc ‘Cecil’. Đúng là cô cảm thấy mình như vậy thoái mái hơn là ‘Cecilia’. Các tiểu thư nhà quý tộc cấp cao thường bị áp lực bởi địa vị xã hội. Họ luôn đảm bảo rằng phải giữ đúng lễ nghi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Cecilia đã nghĩ rằng chắc hẳn Gilbert có thể đọc được suy nghĩ của cô. Vậy nên cô cũng đưa ra một kết luận rằng cậu sẽ không nổi điên như vậy nếu như cô hành xử đàng hoàng hơn.
“À thì, tôi không có nhiều bạn nên cũng không rành về mấy chuyện này…”
Oscar lưỡng lự nói.
“Nhưng nếu như cậu làm gì động chạm tới cậu ấy, vậy thì chẳng phải xin lỗi là được rồi sao? Nếu như cậu nhận ra mình đã làm sai điều gì đó, vậy thì chỉ cần thành thật cúi đầu xin lỗi thôi.”
Cecilia liếc nhìn Oscar.
Rõ ràng là trông anh ta không có mấy kinh nghiệm trong chuyện đưa ra lời khuyên. Gương mặt của anh đang lộ rõ vẻ bối rối.
“Nhưng mà trong trường hợp này, tôi là lí do khiến cho cậu ấy nổi giận, tôi chỉ cần xuất hiện trước mặt cậu ấy thôi là cậu ấy đã tức giận rồi… chẳng phải làm như vậy sẽ càng khiến cậu ấy cảm thấy phiền phức sao?”
“À thì, nói vậy cũng đúng…”
Gilbert đã nổi giận với Cecilia. Oscar thì chỉ có thể nghĩ tới phương án xin lỗi thôi. Nhưng có lẽ phương án đó cũng không phù hợp trong trường hợp này, ngược lại, có khi một lời xin lỗi còn đổ thêm dầu vào lửa ấy chứ.
Cecilia nhìn Oscar bằng ánh mắt cầu xin.
“Tôi nên xin lỗi như thế nào đây?”
“Để xem nào… Hay là tặng một thứ gì đó mà cậu ấy thích để xin lỗi thì sao?”
“Thứ mà cậu ấy thích sao…?”
Gilbert là kiểu người không bao giờ để lộ ý thích của mình. Ví dụ, mặc dù cậu ấy có những đồ ăn yêu thích và không thích, nếu như trên đĩa toàn những món cậu ấy không thích đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn ăn và không hề tỏ ý không thích. Điều đó cũng được áp dụng với những thứ khác và các mối quan hệ.
“Không biết Gil thực sự thích gì nhỉ?”
“Cậu có nhớ được gì không? Chẳng hạn như những thứ cậu ta thích hổi nhỏ ấy?”
“Hmm… Ah!”
Cecilia đột nhiên bật dậy.
Có một thứ duy nhất mà cô có thể nhớ được. Từng có một thứ mà Gilbert rất trân trọng.
“Oscar! Cậu có quen thuộc với khu vực này không?”
“Tôi không biết rõ chi tiết về nó, nhưng mà…”
“Cậu có biết chỗ nào gần đây có nhiều hoa chuông xanh không!?”
***
“Aaaah.”
Buổi chiều, Gilbert đang ngồi một mình trên ghế trong sân trường. Trước mặt cậu là một chiếc bàn tròn có đủ mọi loại giấy tờ báo cáo được đặt lên đó. Cậu không muốn ăn trưa nên quyết định yên lặng làm những việc được giao trước đó.
Màn tương tác của cậu với Cecilia ngày hôm qua khiến cậu phiền lòng. Nếu như gặp nhau sau đó thì bầu không khí sẽ rất gượng gạo, vậy nên cậu đã tới trường một mình vào sáng nay mà không đón cô. Nhưng lúc này, điều đó lại khiến cho tâm trí của cậu trở nên nặng nề hơn.
‘Chắc chị ấy giận lắm.’
Mặc dù rất khó để gặp mặt cô lúc này, cậu rất hối hận khi bỏ cô lại như thế.
Gilbert im lặng chuyển động đầu bút, cố gắng gạt đi những ý nghĩ trong đầu mình.
“Gilbert, cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”
Khi làm gần xong, cậu bất chợt nghe thấy tiếng của ai đó.
Gilbert ngẩng đầu lên và phát hiện ra Leanne đã đứng đó từ bao giờ.
“Ý của cậu là sao, Leanne?”
Cậu nói với tông giọng vô cảm xã giao thường ngày của mình.
Gilbert thuộc hàng quý tộc cấp cao, nhưng cậu vẫn đối xử với mọi người xung quanh rất lịch sự. Thực ra, trong trường chỉ có Cecilia là cư xử vô tội vạ mà không quan tâm tới lễ nghi thôi.
“Tớ đang tự hỏi cậu làm gì ở đây nên quyết định tới nói chuyện với cậu.”
“Vậy sao. Như cậu thấy rồi đấy, tôi đang bận.”
Gilbert cười nhạt, tỏ ý muốn cô rời đi.
Tuy nhiên, Leanne vẫn đáp lại bằng một nụ cười.
“Tớ sẽ đợi cho tới lúc cậu làm xong, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Tớ đã muốn tìm hiểu cậu từ lâu rồi. Lần này nếu có thể trực tiếp nói chuyện với cậu thì tớ rất vui…”
“Cậu muốn biết thêm về tôi sao? Có phải đùa không vậy…?”
Gilbert cười mỉa mai. Leanne không thể nào để ý tới cậu được. Chỉ cần nhìn cách cô bạn cư xử là cậu đã thấy được rồi.
Gilbert hoàn thành bản báo cáo và sắp xếp lại đồ dùng và giấy tờ.
“Dù sao thì, cậu tới đây vì Cecil nhờ vả đúng không? Cậu ta chắc hẳn đã nói gì đó như kiểu chăm sóc cho tôi. Nhưng tôi ổn, vậy nên cậu có thể rời đi được rồi.”
“Ồ, có vẻ như cậu biết rõ về mọi thứ nhỉ.”
Không phủ nhận lời nói của cậu, Leanne bật cười khiến hai vai của cô run rẩy.
“Dù cho Cecil có ngốc tới mức nào, cậu ta cũng sẽ không tự dưng mà đồng ý giúp cậu. Nếu như cậu ta đồng ý, vậy thì có nghĩa cậu đã phải đồng ý với một điều kiện nào đó. Cecil chỉ hợp tác vì cậu ta muốn cậu để ý tôi thôi. Có lẽ cậu ta nghĩ tôi thích cậu cũng nên…”
“Tớ không muốn cậu hiểu lầm đâu, nhưng người chủ động hợp tác là Cecil chứ không phải tớ.”
“…Tôi hiểu rồi. Ra là vậy.”
Cậu nhăn mũi.
Nói chuyện với Leanne, Gilbert càng ngày càng cảm thấy bức bối.
Cecilia luôn nói rằng “Leanne không hành động giống như trong kịch bản!” nhưng cậu có thể chắc chắn một điều rằng cô bạn không hành động theo kế hoạch của ai hết. Đúng hơn thì người ta nhìn vào cũng biết cô đang tự làm những gì mình muốn.
“Cậu có thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu ấy như vậy không?”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.”
Cậu không thích câu hỏi đó như đang nói trúng tim đen của mình.
“Cecil thực sự rất ngốc đúng không?”
“…”
Gilbert đã thuận theo cuộc trò chuyện của cô bạn từ nãy tới giờ, nhưng câu nói vừa rồi như châm ngòi cho quả bom nổ chậm bên trong cậu. Đó là điều mà cậu hay nói về Cecilia, nhưng khi nghe điều đó phát ra từ miệng người khác, cậu lại thấy tức giận.
Gilbert im lặng lườm cô bạn.
Tuy nhiên, Leanne vẫn không bị ảnh hưởng mà tiếp tục nhìn cậu bằng một nụ cười dịu dàng.
“Vậy nên… những ý nghĩ như ‘hãy để ý hơn’ hay ‘hay tinh tế hơn’ thật ngây thơ. Cậu ấy sẽ không bao giờ nhận ra nếu như không nói cho cậu ấy biết đâu.”
“…Ý cậu là sao?”
“Tớ chỉ nghĩ rằng nếu như một người muốn xin lỗi thì nên làm càng sớm càng tốt thôi.”
“…”
“Và rồi tớ có thể nhìn thấy được sự tiến triển thú vị ở cậu.”
Cô nói như vậy bằng dáng vẻ vội vàng. Cô quay đầu lại.
“Ôi trời. Tớ quên mất còn một điều cần hỏi cậu.”
Leanne nhẹ nhàng quay lại.
“Cecil không đến lớp ngày hôm nay. Tớ muốn hỏi Gilbert có biết cậu ấy ở đâu không?”
“Cái gì?”
“…Mong rằng cậu ấy an toàn. Dù sao thì thế giới ngoài kia cũng nguy hiểm lắm.”
Cô nói gì cần nói rồi rời đi.
Gilbert đưa tay che miệng, trong đầu có linh cảm chẳng lành.
“Nguy hiểm sao… không lẽ…?”