Đứng từ xa, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của chủ nhà hàng, cảm giác trả thù khá là thoả mãn nhưng nó vẫn không phủ định được việc cô vẫn còn đang đói.
Gạch chắc chắn không phải là một món ăn dành cho con người! Với lại một ít như thế quả thực không thể lấp đầy được cái bụng của cậu. “Phải rồi, như thế vẫn là chưa đủ!”
Nàng rồng nhỏ ngồi co mình trong một góc phố, khoanh chân, vẻ mặt có chút oán hận khi cái đuôi cứ vẫy qua lại. Dường như trọng tâm của vấn đề không phải là việc ăn gạch, mà là ăn chưa đủ no. “Với cả, chỗ tiền ít ỏi này thì sao đủ nộp học phí cơ chứ…”
Mo Li nghịch qua lại mấy đồng tiền trong tay, nhưng dù có ngồi nghịch bao lâu đi nữa thì nó cũng chả thể năng thêm hoặc biến thành vàng được. Kể cả có gộp chỗ tiền đã cướp được từ trước thì vẫn không đủ. Vấn đề ăn uống là rất cấp thiết nhưng không có đủ tiền để nộp học phí vào chiều nay thì cũng sẽ bị đuổi học. Một cái đốt ở lông mày cái còn lại thì đốt ở đuôi, cả hai đều cấp bách như nhau!
Lúc này cô mới hối hận, tại sao trước khi từ biệt thì mình lại không hỏi xin Elsa chút tiền chứ? Dù có là trên trời hay dưới đất thì ăn uống vẫn là ưu tiên hàng đầu. Cô cũng đã cân nhắc về việc nhờ Bá tước Norma giúp đỡ, nhưng ân huệ thì chỉ dùng được một lần. Nếu bây giờ sử dụng thì làm sao có thể lấy được suất dự thi?
“Khó chịu, khó chịu, khó chịu quá đi, đói, đói, đói chết mất.” Mo Li duỗi chân, ngồi trên một cái hộp gỗ, ngón chân lắc qua lại như cần gạt nước, giá như trên đời này có việc gì vừa có thể ăn mà lại vừa có thể kiếm tiền nhỉ…
“Phì.” Vừa nghĩ đến cái trên, cô không khỏi bật cười, xoa xoa đầu mình, tự hỏi liệu mình có bị cảm rồi hay không, sao lại có thể suy nghĩ ngu ngơ như thế được.
“Này! Mày cũng đi xem cuộc thi đó à?”
“Trùng hợp nhỉ, tao cũng thế. Mà nói mới nhớ, mày cược ai thế?”
“Ừm, tao cược số ba. Hắn khoẻ lắm, cao như một ngọn đồi nên chắc hẳn phải ăn uống rất tốt. Tao đoán rằng hắn sẽ là nhà vô địch của cuộc thi ăn Vua ăn lần này.”
Là một loài thần thoại, năm giác quan của rồng đều vượt trội hoàn toàn so với loài người. Ví dụ như cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi, dù ở khoảng cách hơn trăm mét nhưng Mo Li vẫn hoàn toàn có thể nghe rõ ràng. Cuộc thi Vua ăn à? Mắt Mo Li sáng rực lên khi nghe thấy những lời đó. Sau khi búi tóc lại và che nó bằng chiếc khăn trùm đầu, cô từ từ tiến về phía hai người kia.
“Ừm, cho tôi hỏi chút được không ~ cuộc thi hai người vừa nhắc đến nó diễn ra ở đâu vậy?” Mo Li chào hỏi hai người một cách lịch sự, hai tay chắp sau lưng, mặt cười tươi.
“Úi cha, doạ người ta đứng tim… đứa nhóc này, tự nhiên chui từ đâu ra vậy? Vậy là nhóc cũng muốn đi xem sao?” Người đàn ông ban đầu còn khá sốc, nhưng sau khi nhận ra đó chỉ là một đứa trẻ cao còn chưa tới thắt lưng mình, đã giận dữ phàn nàn.
“Tôi muốn tham gia thi đấu.” Mo Li lắc đầu, nghiêm túc trả lời.
“Phù, phù…. Mày? Thi đấu?” Hai người đàn ông sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười phá lên. “Nhóc con, mau về nhà mà ăn cơm đi, đừng để mẹ đánh đòn.”
“Thôi nào, dừng cái chuyện ngu ngốc này lại được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, ta phải đi ngay thôi.” Hai người kia rõ ràng không hề để tâm lời nói của Mo Li.
“Chậc…” Tuy nhiên nó không phải là vấn đề quá lớn, mặc kệ họ có nghiêm túc hay không; tất cả những gì cô cần làm bây giờ chỉ là đi theo hai người họ để đến nơi tổ chức cuộc thi. Mo Li lén lút bám theo, may mắn là hai người đó cũng chả để ý gì, nhưng bất ngờ khi rẽ vào một con ngõ, họ ngay lập tức biến mất. Tuy nhiên biến mất thì cũng chả quan trọng lắm, tại cô đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn mới nấy rồi, giờ tựa như có một chiếc radar mọc từ đầu cô, bắt đầu tự điều hướng cơ thể về hướng đó.
Thơm quá, mùi thơm như này ắt hẳn… là thịt nướng, từ đã, đó không chỉ là nướng đơn thuần mà còn được tẩm ướp bằng nước sốt và thìa là, sau khi được nướng hoàn hảo trên lửa, miếng thịt mọng nước được thấm đẫm nước sốt xa hoa. Không thể chờ được nữa rồi. Khi cô lau đi nước dãi trên miệng mình, đôi chân rồng vẫn tiếp tục chạy nhanh hơn nữa vì cơn đói. Thịt nướng, xúc xích, trứng rán, ehehe~~
Mo Li chảy nước miếng trong khi hai mắt lấp lánh như sao tựa như thấy được đồ ăn đang vẫy gọi mình.
Lúc này, cô đã chẳng còn nghĩ được gì nữa. Ngay cả một cái bẫy đơn giản như đặt một miếng thịt trong lồng cũng hoàn toàn có thể bắt được cô. Radar trên đầu Mo Li dẫn cô đi về hướng trung tâm thành phố, nơi có một sân khấu được dựng tạm thời. có rất nhiều người tụ tập ở đây. Tất cả khán giả đều ra sức hô hào cổ vũ cho những khi sinh đang thi đấu, như thể không ai hiểu rõ cuộc thi Vua ăn này hơn họ.
Thực tế thì đây cũng là một trong những chương trình giải trí của cư dân thành phố Fran. Trong thời đại thiếu thốn trò tiêu khiển, việc tham gia cổ vũ chắc chắn là một cách tốt để giết thời gian. Tức tốc chạy tới đó, Trong tầm nhìn của cô hiện giờ không còn những khán giả đang chỉ trỏ, hay những khí sinh đang tham gia, giờ đây cô chỉ thấy thịt và những chiếc bánh mì dẹt phủ đẫm nước sốt đang nằm trên giá nướng.
Bánh mì vừa được nướng, súp rau, thịt bò béo ngậy… Mình sẽ được ăn hết tất cả chúng nếu tham gia đúng không?!
“Chú ý, cuộc thi sẽ được bắt đầu trong ba phút nữa. Tất cả thí sinh xin hãy vào vị trí.” Với một lời thông báo, người tổ chức ngay lập tức đưa đám đông hưng phấn đến đỉnh điểm.
“Chờ, chờ chút đã!” Mo Li tỉnh lại khỏi cơn mơ màng, vội vã chạy tới, nhảy lên vẫy tay. “Ta cũng muốn tham gia!” Ngay lập tức cô lấy lại được năng lượng, cô thậm chí còn để lộ ra đôi cánh của mình vì quá phấn khích, như thể sắp bay thẳng lên sân khấu và nuốt chửng mọi thứ. Tuy nhiên, vì tiếng hò reo của đám đông quá lớn, hoàn toàn át đi tiếng hét của cô. “ Chết tiệt, không ai nghe mình nói gì cả!” Trong cơn tuyệt vọng, Mo Li quyết định lao thẳng về phía đám đông, dùng sức mạnh mà thô bạo đẩy những khán giả đang chắn đường ra.
“Xin chào?!”
“A!” Trong nháy mắt, đám đông hỗn loạn bắt đầu đổ sụp như domino, người sau ngã xuống kéo theo người đứng trước, người đứng trước cũng kéo theo người trước nữa.
“Sao mày cứ cố chen vào thế? Tao thậm chí còn không thể đứng vững!”
“Tao đâu có chen, thằng đằng sau nó cứ đẩy ấy chứ!”
Đám đông bắt đầu cãi vã, không ai nhận ra rằng thủ phạm thật sự đã tận dụng thân hình nhỏ bé của mình để tiến về phía trước.
“Trời, quản gia à, đây là đồ ăn nhẹ hôm nay sao?” Trước mắt, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng trông hơi gầy đang nhàn nhã ngồi dưới bóng mát của chiếc ô, nhìn qua thì có thể đoán được anh ta chắc hẳn được sinh ra trong một gia đình thương gia giàu có. Lúc này anh ta đang chỉ tay vào một chiếc đĩa sứ đựng đầy loại trái cây nhỏ có màu nâu, tỏ vẻ thất vọng.
“Thưa thiếu gia, quả Fran là đặc sản của tử tước chúng ta, có tác dụng…”
“Dẹp, dẹp dẹp. Ta chỉ biết nó rất đắng và giá rẻ như cho- loại mà rượu được làm từ nó cũng có vị khó nói thành lời. Vậy nên đừng có mà giới thiệu thêm nữa; ta đủ điếc tai rồi.”
Người đàn ông quay đi, mặt đầy vẻ khó chịu. ‘Loại quả như này sao có thể dùng để giải khát được cơ chứ?’ Nhưng cũng chả thể làm gì khác được. Vì người đàn ông đã tiêu toàn bộ tiền của tháng này để tổ chức ra cuộc thi này, nên tạm thời chỉ có thể chịu đựng.
“Nom, nom, ực.”
“Hả”
Ngay lúc mà người kia định lấy tạm một quả để thỏa mãn cơn thèm thì anh ta nhận ra chiếc đĩa đã chống trơn.