Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

mo li sẽ ăn bất cứ thứ gì khi đói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chap này đang tính để mai up, mà thôi nay up luôn vậy.

Các bạn thử đoán xem nếu main đói thì sẽ ăn gì nào. Câu trả lời ở cuối chap nhé.

*************************************************************************

Cảm giác cứ như mình sắp biến đổi vậy!

Mo Li vội vàng bịt miệng, đè nén cái chất giọng cao vút của mình lại rồi chạy về phía một con hẻm vắng vẻ.

Đừng ai nhìn thấy. Đừng ai nhìn thấy, Đừng ai nhìn thấy mà….!

Mo Li cứ thầm lặp đi lặp lại câu đó trong lòng.

Sau tất cả đây chả khác gì tự nhiên một con rồng con xuất hiện giữa một thành phố của nhân loại, nó chắc chắn là một việc không hay chút nào.

May mắn là do mọi người đi trên đường chỉ quan tâm đến việc của mình nên sẽ không ai quá để ý đến sự bất thường của người khác. Ngồi xổm xuống ở cuối con hẻm yên tĩnh, Mo Li cúi nửa người xuống, nghiến chặt răng cầm lấy cái mặt dây chuyền lủng lẳng trên cổ.

Sao bỗng nhiên làm vậy hả? Ngươi muốn ta chết đi sống lại lần nữa hả? Nếu ta mà bị biến thành thịt xiên rồng thì mi phải chịu trách nhiệm đấy!

Mo Li nhanh chóng cảm thấy ngực mình nóng bừng lên và khó thở, cứ như bị ném vào nồi dầu đang sôi vậy. Cảm giác này cộng với cái cơn đói bụng cồn cào làm cậu cảm giác như thể đang có một ngọn lửa đang rực cháy lên trong cơ thể vậy.

Sau đó một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa ra toàn bộ cơ thể của Mo Li.

Và từ một miếng thủy tinh vỡ gần đó, hình ảnh phản chiếu của cậu hiện lên.

Mái tóc đen giờ đã được nhuộm thành một màu trắng tuyết pha chút anh đào trông cứ như là một bức tranh hoa mận trong mùa tuyết vậy. Và nó dần dài ra rồi xõa xuống đến tận chân cô, trên đầu thì mọc ra đôi sừng nhỏ nhắn đáng yêu trông như măng non mọc lên sau cơn mưa xuân.

“Tệ rồi đây.”

Trên tấm kính là một cô rồng trẻ tuổi với mái tóc màu trắng anh đào với cặp đùi khép lại và chân thì dang ra hai bên. Bộ quần áo vừa vặn trước đó giờ trở nên rộng thùng thình với cái vóc dáng nhỏ bé, cứ như ai đó vừa khoác bộ đồ lên người cô vậy.

Cô đưa tay lên sờ vào mái tóc, những sợi tóc trắng anh đào cô như vải salanh lướt nhẹ nhàng qua những ngón tay. Trên khuôn mặt thanh tú vượt xa nhân loại thì lộ ra một vẻ u sầu. Tâm trí cô thì giờ chỉ còn tập trung vào một câu hỏi mang tính triết học nhưng lại rất cơ bản của vũ trụ này: “Bữa trưa hôm nay bé biết ăn gì giờ?”

Giờ Mo Li chỉ có thể tập trung vào việc tìm đồ ăn để có thể thỏa mãn cơn đói, khiến cô chẳng thể quay về dạng con người được nữa. Nhưng cũng chính vì cái vẻ ngoài này khiến việc đi lại trong thành phố là chuyện không thể rồi!

Thậm chí nếu bỏ qua cặp sừng trên đầu thì chỉ với cái vẻ đẹp của cô thôi cũng có thể khiến toàn bộ những người đi qua cô thành lolicon hết rồi.

“Ọc ọc….”

Cái bụng của cô cứ reo lên biểu tình cứ như chuông chùa vậy.

“Được rồi, thôi mà, đừng kêu nữa. Ngươi nghĩ ta muốn đói thế này à? Dù sao thì ta cũng còn cách nào khác đâu…”

Cô rồng nhỏ tóc trắng ôm bụng rồi bực bội lẩm bẩm.

“Rồi, rồi. Giờ ta đi kiếm chút gì đó cho ngươi chút gì ăn đây được chưa?”

Mo Li nhìn quanh rồi nhặt vài miếng vải từ đống rác chất đống trong góc. Sau vài thao tác đơn giản, cô đã có một cái khăn trùm đầu từ chỗ vải đó. Cô sau đó búi gọn tóc lại rồi dùng chiếc khăn trùm lên để che đi mái tóc và cũng như cặp sừng nhỏ trên đầu.

Mo Li giờ quá đói nên cũng chả để ý mấy miếng vải rách bẩn như thế nào nữa. Cô chả quan tâm mà dùng chúng để đội lên đầu nhìn chả khác gì một đứa ăn xin, hoàn toàn làm lãng phí khuôn mặt đẹp như tiên của mình.

Trên đường phố của thành phố Fran.

“Bánh sừng bò mới nướng nóng hổi đây!”

“Nhà hàng chúng tôi đang giảm giá toàn bộ món ăn! Đặc biệt khi gọi thịt bò hầm cà chua và gan ngỗng thì ly nước thứ hai sẽ được giảm nửa giá đó!”

“Mọi người đã ăn trưa chưa ạ? Nếu chưa hãy đến nếm thử món súp phô mai măng tây của chúng tôi…”

Trên mọi con phố, ngõ ngách đều vang lên những tiếng rao rất quen thuộc của những người bán hàng rong. Có một ngạn ngữ cổ nói rằng dù người nói có thể chả để ý gì nhưng người nghe lại sẽ rất chú ý đến những lời đó. Những tiếng nói thân quen đó khiến một con rồng bụng đói cồn cào đang ẩn mình nào đó lẩm bẩm với chính mình như bị thôi miên vậy.

“Bánh mì phô mai, bánh bao nướng, xúc xích, thịt xông khói, súp rau…”

Ngồi thu lu trong một góc, Mo Li ngồi xổm ở trước một cửa hàng nào đó, nước dãi thì chảy nhiều đến mức thành dòng trên nền đất.

“Đói quá, đói quá…” Bên dưới cái mũ trùm đầu, cô cứ lâu đi chỗ nước dãi chảy ra nơi khóe miệng, đôi mắt dị sắc của cô thì lấp lánh như những ngôi sao nhỏ trên trời đêm.

“Chậc, mày từ đâu ra vậy, đứa ăn mày này? Nếu không định ăn thì cút đi để cho ta còn kinh doanh!”

Tên chủ bụng phệ cau mày khi nhìn thấy bộ trang phục tồi tàn của Mo Li nên mặc định cho cô là một đứa trẻ mồ côi ăn xin trên đường. Ông ta nhìn cô như một thứ rác rưởi rồi lên tiếng mắng chửi.

“Ăn…. ể, từ từ đã! Ai nói tôi là một đứa ăn xin? Tôi tới đây để ăn!”

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của ông chủ cửa hàng đang gọi bảo vệ của mình, Mo Li vội vàng lên tiếng giải thích.

“Ăn á? Hmph, mày có đủ tiền để có thể mua thức ăn từ cửa hàng của ta không?”

Tên chủ nói với vẻ khinh thường.

“Đừng có coi thường tôi!” Những cái hoocmon tiết ra có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người ở một mức độ nhất định, như lúc này vì đã biến thành một con rồng non nên trí tuệ của cô hiện giờ đã giảm sút.

Dù sao thì đây cũng không hẳn là lỗi của cô, bạn mong đợi gì từ một con rồng mới được sinh ra không cha không mẹ phải tự đi tìm thức ăn cho mình chứ?

Bình thường thì Mo Li sẽ không cư xử như vậy. Nhưng IQ của cô đã bị giảm sút sau khi bị biến nhỏ lại nên giờ cô chỉ có thể thấy ông chủ đứng kia là một người phiền phức thôi.

Cứ thế cô chống tay lên hông rồi lên tiếng.

“Đây, ông nghĩ rằng tôi không có tiền sao?”

Nói đoạn xong cô lục lọi cái túi ở trên cái áo sơ mi ngoại cỡ của mình, lấy ra một vào đồng tiền vỡ dưới cái nhìn thiếu kiên nhẫn của ông chủ.

Lúc này cô thậm chí còn quên mất mình đã để số tiền đã cướp được từ bọn sát thủ kia ở một cái túi khác….

“Đấy! Tôi có tiền nên có thể vào ăn đúng không?”

“Đứa nhóc hôi hám này….” Trán của ông chủ dần hiện lên những vết hằn, hắn cảm thấy cứ như là mình bị lừa vậy dù rằng đó là sự thật.

“Đuổi nó đi! Mày thậm chí còn không bằng mấy đứa ăn xin hôi hám khác ta từng thấy. Mà nói mi là một người ăn xin có khi còn quá lời đấy. Con nhóc nghèo hèn này, không có tiền thì đừng quấy rầy việc kinh doanh của ta!”

“Chậc chậc! Sao ông tàn nhẫn thế?! Đây không phải là tiền sao?”

“Cái loại tiền hôi hám bẩn thỉu này còn không thể mua nổi một cốc nước nóng trong quán của ta hiểu chưa? Biến đi nếu không ta ta gọi bảo vệ đến đây đấy!”

Ông chủ của hàng tức giận đến mức giờ trông chả khác gì một con sư tử ăn thịt người cả.

“Chậc, thô lỗ quá đấy. Không bằng lòng lấy tiền của tôi thì thôi, tôi cũng chả thèm. Ăn đây cũng chỉ… làm bẩn cái miệng của tôi thôi. Không đủ tiền mua nước nóng? Cốc của ông được làm bằng vàng hay nước được múc lên từ vàng vậy?”

Sau khi đi khỏi đó, cô vẫn không khỏi ngoái nhìn lại ba lần, càng nghĩ càng tức.

Rồi bỗng lúc đó cô lại làm một hành động rất đáng kinh ngạc.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai gần đó, cô quay trở lại nhà hàng đó rồi tiến về con ngõ bên cạnh đó. Có lẽ đây là do sự tức giận của cô, mà cũng có thể là sự thôi thúc đến từ bản năng của Long tộc, giờ đầu cô bỗng hiện lên một ý tưởng mà bình thường cô không bao giờ có thể nghĩ tới.

Con rồng non chả suy nghĩ gì há miệng ra rồi cắn vào một góc tường của cửa hàng.

“Rắc, rắc…Hmm, tên chủ ngu dốt, ngươi dám coi thường ta.”

Mo Li vừa chửi rủa vừa nhai những viên gạch vỡ trong miệng.

Cô vênh váo như thể đã giải quyết được một món nợ lớn, ngay cả cái đuôi bình thường giấu ở dưới cái áo choàng cũng cựa quậy lộ ra ngoài.

Hừm hưm~ giờ ngươi biết ta mạnh mẽ đến cỡ nào rồi đấy. Cô lại đưa tay chống hông mình.

“Để ta sửa lại cái góc cửa hàng của ngươi tròn đi một tí nè… Rắc, rắc, rắc, hử?”

Mo Li đang nhai gạch bỗng thấy kinh ngạc. Có lẽ vì quá đói nên thấy vị của những viên gạch này lại ngon đến không ngờ….

Một lúc sau.

“Đứa **** nào làm chuyện này thế???”

Người chủ hôm đó vào buổi sáng đã kiếm được một khoản không nhỏ đang nhàn nhã bước ra ngoài tắm nắng. Rồi khi đảo mắt một lượt quanh cửa hàng thì thấy ở góc tường xuất hiện một cái lỗ khổng lồ trông cứ như là bị chuột gặm vậy. Ông ta phải dụi mắt mình vài lần để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.

“Thưa ngài, theo dấu vết thì có lẽ đây là do một loại động gặm nhấm nào đó gây ra, và có thể gần như chắc chắn đó là chuột.” Một nhân viên đến điều tra cái lỗ trên tường rồi đưa ra một lời giải thích rất hợp lý.

“Cái *** *** **! Có con chuột nào lại to thế được hả?! Chắc chắn là một tên trộm vặt nào đó muốn trộm vật liệu xây dựng của ta. Đừng để ta có thể tóm cổ ngươi!”

Truyện Chữ Hay