Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

chương 15: cuộc thi vua ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ực.”

Cô rồng nhỏ cầm chiếc đĩa chứa đầy quả Fran lên rồi tông hết vào miệng chỉ trong một lần, chiếc đuôi được che giấu bên dưới tấm vải giờ đang vẫy liên hồi.

“???? Ể?” Cậu thiếu gia còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu chỉ biết nhìn vào chiếc đĩa giờ đã trống không và cô bé không biết từ đâu xuất hiện đang kiếm khóe miệng trước mặt.

“Đứa trẻ hỗn xược là con ai vậy?” Người quản gia cau mày nói.

“Ực ực, thế này còn chưa lấp đầy nổi kẽ răng của tôi nữa. Ủa này này? Ông đang làm gì thế?” Trước khi Mo Li kịp nói gì thêm thì cảm thấy mình bị nhấc bổng lên.

“Con nhà ai đây? Sao lại để nó gây chuyện thế này?” Tên quản gia nắm lấy cổ áo cô tỏ vẻ khó chịu, cứ như đang xách cổ một con gà vậy.

Tuy nhiên anh ta lại ngạc nhiên trước cân nặng của cô bé, làm việc xách cô lên như này thấy có chút khó khăn.

“Này, thả tôi xuống, tôi đói lắm rồi….”

Chỉ với một đĩa hoa quả mà cô không biết tên đương nhiên không thể nào thỏa mãn được cơn đói của cô rồi. Mo Li còn sắp chuẩn bị xơi luôn cả

đĩa trên tay kìa.

“Từ từ đã ông Butler, đặt đứa trẻ này xuống cái đã.” Đôi mắt của cậu thiếu gia bỗng sáng lên cứ như là thấy được một thứ sẽ làm ra tiền cho mình.

“Cô bé, em ăn giỏi thật đấy.” Nhìn chiếc đĩa trống trơn trên tay cô, cậu không khỏi kinh ngạc.

Nếu nói thẳng ra thì cái quả tên Fran này là một loại trái cây dại có vị rất chát. Có thể nuốt chửng chúng như vậy mà không hề chớp mắt lấy một cái, đây cũng có thể là một loại tài năng.

Giờ cậu thiếu gia không còn bận tâm đến đứa trẻ này xuất hiện từ đâu nữa, giờ cậu chỉ thấy một cơ hội tuyệt vời để kiếm thêm tiền thôi.

“Ê, nhóc ăn đủ chưa?” Nghĩ đoạn, cậu thiếu gia mỉm cười hỏi Mo Li.

Dù từ vẻ ngoài cũng có thể nhận ra cô là một đứa trẻ hoang ở khu ổ chuột nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản một thương gia giàu có nói chuyện với giọng điệu kinh doanh.

Anh cũng chả có chút hứng thú nào với bộ dạng của cô nhóc nên cũng vô thức bỏ qua cái khăn trùm đầu của cô.

“No? Chậc tôi còn chả cảm thấy gì với mấy thứ trái cây tệ hại này cơ.” Mo Li xoa xoa bụng của mình rồi thẳng thừng nới ra những gì mình nghĩ.

Nghe vậy, cậu thiếu gia không khỏi nhíu mày.

Đúng thực là đứa trẻ này đến từ khu ổ chuột à, nói chuyện không hề có chút lễ nghĩa nào mà.

“Ồ, vậy à? Nếu chỗ trái cây đó không đủ, thì nhóc có muốn ăn thêm thứ gì đó ngon lành hơn không?”

Dù trong lòng khinh thường nhưng cậu thiếu gia vẫn không hề lộ một tí cảm xúc nào ra bên ngoài. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh dời ánh mắt sang phía cái sân khấu được tạm thời dựng lên.

“Đồ ăn ngon?” Mặt của Mo Li sáng hẳn lên khi nghe thấy những lời đó, đôi mắt lấp lánh như ngọc chớp chớp liên tục.

“Như thịt nướng?”

“Không chỉ thịt nướng, còn có thứ ngon hơn nữa kìa.” Cậu thiếu gia mỉm cười rồi chỉ tay về phía cái sân khấu.

“Nhìn kìa, nhóc có thể ăn bất cứ thứ gì trong đó miễn sao bụng nhóc có thể chứa được.”

“Thật sao?!”

Mo Li vui mừng khôn xiết nhưng rồi chợt nhớ ra cái gì đó, đưa tay sờ vào túi rồi lo lắng nói.

“Nhưng tôi không có tiền.”

“Không cần lo lắng, nhóc một xu cũng cần trả đâu. Thực tế thì nếu nhóc là người ăn nhiều nhất thì lại còn được nhận tiền cơ.”

“Có chuyện tốt như vậy sao?”

“Đúng vậy đấy, nếu như nhóc có thể ăn…. Thấy cái ông chú đen đen ngồi kia không? Ông ấy ở thành Fran này đã ba lần liên tiếp làm lợn …. à không ý ta là Nhà vô địch Vua ăn. Nếu nhóc có thể ăn nhiều hơn người đó thì số tiền thưởng sẽ thuộc về nhóc.”

Cậu thiếu gia búng tay một cái, dù không nghĩ là đứa trẻ này có thể giành được chiến thắng nhưng chắc chắn cô sẽ đem lại cho hắn ta rất nhiều tiền.

“Vậy nhóc nghĩ sao? Hay vẫn cần cân nhắc thêm một lúc nữa?”

“Tôi tham gia!”

“Được rồi, Butler, thêm một cái tên vào danh sách dự thi đi. Và bắt đầu cá cược đi, ông biết tỉ lệ như nào rồi đó.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Dù người quản gia vẫn thấy nghi hoặc nhưng cũng kiềm chế không hỏi gì.

Một lúc sau, Mo Li được nhân viên đưa lên sân khấu và đúng lúc thấy ông chú đen đen đang khoe cơ bắp.

“Estarossa, Estarossa!” Khán giả bên dưới hào hứng hét to tên của ông chú to lớn ở phía bên dưới sân khấu, điều này cũng khiến ông ta thấy rất thỏa mãn. Nhưng sau đó ông nhận thấy có một đứa trẻ cao không quá cái thắt lưng mình đang đi đến gần.

“Đứa trẻ này là ai đây? Đây là Cuộc thi Vua ăn mà? Sao có thể có một con nhóc như này lên đây?”

“Ngài Estarossa, cái này, cô nhóc cũng sẽ là một người dự thi.”

“Hử?”

Ông chú đen sửng sốt trong giây lát rồi bật cười.

“Mấy người lần này không tìm được ai làm đối thủ cho ta à? Chỉ cần lấy một thằng nào đó trông mạnh mạnh trên đường cũng được mà, hay là mấy người muốn làm một cái gì đó để sự kiện trở nên hấp dẫn hơn?”

“Umm… Đây là sắp xếp của ban tổ chức ạ.”

“Thôi kệ, mấy người thích làm gì thì làm.”

Estarossa nhún vai dù sao thì chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông. Tất cả những gì ông phải làm chỉ là ăn và cầm tiền về thôi.

Và không chỉ Estarossa, ngay cả khán giả cũng không biết là ban tổ chức tìm đâu ra cô bé này.

Sau đó phần giới thiệu đơn giản cuộc thi diễn ra một cách bình thường.

Đám đông thì cũng rất hào hứng tham gia việc cá cược và đương nhiên Estarossa râu đen chính là người nhận được nhiều lượt cược nhất.

Hầu hết mọi người đều nghĩ ông chú kia sẽ chiến thắng tiếp lần này. Ngược lại thì với Mo Li, không ai tin là cô sẽ giành được bất kỳ giải thưởng nào nên đương nhiên chả có ai cược vào cô cả.

Nhưng điều đáng chú ý ở đây là vẫn có người cược vào cô, hơn nữa lại còn chính là cậu thiếu gia đã dàn xếp sự việc này.

Estarossa ngạo nghễ đứng trên sân khấu, thu hút toàn bộ sự chú ý từ đám đông. Trong nhận thức của ông, ăn uống chỉ là một thứ đơn giản và trong thành phố Fran này, không ai có thể vượt qua ông trong việc ăn. Vì vậy mà ông ta rất tự tin.

Nhưng khi cuộc thi bắt đầu, ông mới bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Tầm nhìn của khác giả hoàn toàn không tập trung vào ông mà vào cái thứ gì đó bên cạnh.

“Cái quái gì vậy?”

Rồi ông cũng đưa mắt nhìn theo những khán giả rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Thịt nướng, canh, bánh mỳ, bánh bao…

Nhăm nhăm nhăm. Mo Li hoàn toàn đắm chìm trong việc không hề để ý đến những ánh mắt chằm chằm hướng vào mình, thậm chí còn quên cả việc chợp mắt.

Cái miệng cô gái cứ như con bò xới đất vậy, cô cứ quét qua khu vực nào thì khu đó chẳng còn một sót lại một chút nào. Với chỗ gà nướng và thịt quay thì đến xương cũng không còn.

Toàn bộ khán giả đều sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình, trong đầu họ giờ chỉ còn một suy nghĩ:”Con người có thể ăn như vậy à?”

“Tuyệt vời”, cậu thiếu gia ngạc nhiên kêu lên từ phía dưới, không ngờ là mình đã thật sự gặp được một nhân tài.

Estarossa thì cũng hồi phục từ cú sốc rồi cũng bắt đầu vội vàng nhét đồ ăn vào miệng.

Ông ta từ chối việc mình sẽ thua một con nhóc trời ơi đất hỡi nào đó nhưng dù có tiếp tục ăn đến mức nào thì sự chú ý của khán giả vẫn không hề quay trở lại với ông.

Màn trình diễn của cô gái chỉ đơn giản là quá kinh ngạc.

Với cái cơ thể nhỏ nhắn đó, cái cảnh tượng cô nuốt trọn từng miếng thịt lớn quá là siêu thực.

Bụng cô được làm bằng sắt à? Hay là được kết nối với khoảng không nào đó.

Sau khi nhìn thấy cô đã dọn sạch toàn bộ đĩa đồ ăn trên bàn, Estarossa gục xuống.

Truyện Chữ Hay