Sau đó tôi trở về nhà trọ.
Dưới tâm trạng bực bội, tôi bất giác trực tiếp đạp tung cánh cửa.
Ngay lập tức hàng xóm kế bên gõ cọc cọc vào vách tường. Dù sao tôi sắp thôi học nên cũng sẽ chuyển ra khỏi nhà trọ này, nên tôi không bận tâm lắm.
Mà khoan, ông gõ thế mà coi được à? Kể từ khi tôi đến trọ ngày đầu thì âm điệu ú ớ bên ông phát ra tôi đều nghe rõ rõ rành rành đấy! Tôi còn biết ông tên “Kouichi” nữa cơ.
À thôi, kệ đi.
Tôi không biết Kurebayashi-san kia có ý định gì, tại sao chuyện đã hơn năm năm rồi mà bây giờ lại đào lại?
Hồi sơ trung thật ra cô ta cũng vừa khóc vừa xin lỗi tôi rồi, nhưng gương mặt, thái độ lúc xin lỗi cô ta lại trông như “xin lỗi nè, nhưng bọn tôi sẽ hạnh phúc”. Trước cái thái độ ấy tôi thực sự muốn cho cô ta một quả Piledriver lên nền xi măng, ừm, Northern Light Bomb[note47881] cũng được.
Đã vậy cô ta ngay sau khi xin lỗi tôi thì cô ta cùng với tên bạn thơ ấu kia ‘làm’ ở phòng học âm nhạc của trường, mà ‘làm’ ở trường sơ trung là cách chơi của thể loại gì vậy? Thật hối hận tại sao lúc ấy tôi lại không mang theo điện thoại di động.
Chẳng cần gì phải chấp nhận một lời xin lỗi như thế cả. Nhưng tôi thấy có vẻ cổ muốn nhận được sự tha thứ của tôi để có được sự nhẹ nhõm vậy.
Không biết sao cô ta lại suy nghĩ như thế nữa.
Giữa lúc tôi bực tức như vậy thì bỗng nhiên điện thoại di động ở trong phòng run lên.
Tôi nhìn vào màn hình thì là một số máy lạ.
Ai đây nhỉ?
Tôi ấn nhận nghe.
“Xin chào, ai vậy ạ?”
[Ưmm, cậu chưa đổi số điện thoại này...]
“!”
Píp.
Tôi theo phản xạ có điều kiện mà trực tiếp cúp điện thoại.
Nhức đầu rồi, Aki-chan —— à không, Kojima-san. Tôi chẳng có gì để nói với cô ta cả dù đó là về bữa tối, thời tiết, TV, radio hay cảnh sát tuần tra trên đường phố... Đại học này đúng là thật phiền phức ah.
Đúng rồi.
Nếu nhớ không nhầm thì Kojima-san và tên anh kế hình như nộp đơn vào cùng một đại học ở địa phương mà nhỉ?
Ừm, nếu rời đi anh kế để lên đại học thì cả hai chỉ có thể phone sex rồi. Đúng hơn là mở màn hình online rồi mỗi người tự mình nghịch bộ phận sinh dục.
Động dục, đam mê, lên đỉnh! Giống như cái người đeo mặt nạ[note47882] ấy nói vậy. Mà tại sao Kojima-san lại thi vào đây nhỉ?
Khoan, hình như…
“... Bởi vì tớ muốn chạy trốn...”
Kojima-san hình như đã trả lời như thế cho lý do thi vào trường này thì phải?
Nhưng trốn khỏi cái gì đây? Tôi không nhớ rõ.
Ài, đành chịu, dù sao não của tôi đã hư từ lâu rồi.
Sau khi thôi học chắc phải đổi số điện thoại, ừ, để không phải tiếp tục nhận phải mấy cuộc gọi như này nữa.
—— Vậy đi, sau hồi suy nghĩ để đưa ra quyết định, thì lại có một dãy số khác gọi cho tôi.
Nhưng lần này là một số máy được lưu trong danh bạ.
“Alo?”
[Ê Yuuta! Tao nhắn tin sao mày không thèm xem dù chỉ một cái thế? Máu của mày màu gì vậy hả[note47883]?]
“À, xin lỗi mày Mitsuhide. Hồi nãy mới nhảy múa với xúi quẩy[note47884] một phát.”
Người gọi tới là Akai Mitsuhide, một trong số ít người bạn thời cao trung của tôi. Nhân tiện thì lý do mà tôi và Mitsuhide trở thành bạn tốt là bởi vì tên này cũng như tôi, cũng bị bạn gái phản bội. Đúng hơn chúng tôi là đồng loại.
“Đúng rồi Mitsuhide, tao muốn hỏi chút về Kojima-san”
[Hả?... À à, ý mày là Aki-chan á hả. Xảy ra gì thế? Sao tự nhiên mày nhắc tới nhỏ?]
“Cũng không có gì… chỉ là tao cùng cô ta giờ học cùng trường đại học, rồi học cùng khoa…”
[Wait, what?]
Sau đó tôi tóm gọn kể cho nó nghe.
[Chậc, mày nhọ thật đấy. Được rồi, chuyện mày không đọc tin nhắn của tao coi như không sao.]
“Xin lỗi mày.”
[Nhưng vì việc này mà mày xin thôi học… Tao cũng chả biết nên nói gì với phong cách của mày nữa.]
“Kệ tao mày.”
[Ừm, Aki-cha… Kojima-san cũng trải qua nhiều chuyện. Cổ đã từng tự sát nhưng bất thành.]
“Sao?! Nghe mày nói tao mới biết luôn á!!”
Một tin tức quá là Yattodetaman[note47885].
Tất nhiên là với bạn gái mà đã chia tay với tôi… đúng hơn là bị NTR thì họ có tự sát bất thành hay không cũng chẳng quan trọng gì. Tôi chả quan tâm.
[Ừ, chuyện này cũng không mấy người biết. Nhưng phía sau màn thì lại làm rất to, nghe bảo là gặp phải bắt nạt gì đó, thậm chí Uỷ ban giáo dục cũng vào cuộc.]
“Ò... Vậy nên mày mới biết à?”
Nhân tiện, bố của Mitsuhide là người có quyền lớn ở địa phương.
[Ừ. Kết quả cũng không biết tại sao cổ làm vậy, nhưng không phải do bắt nạt hay gì khác. Hình như là vấn đề gia đình.]
“...”
Đã xảy ra chuyện gì đến nổi Kojima-san phải tự tử… đây?
Mà thôi, Kojima-san đã vứt tôi để chọn tên anh kế trong nhà, tự làm tự chịu nha. Chẳng có chẳng có lý do gì để phải lo lắng cho cô ta. Đúng hơn, vào lúc mà tôi bị Kojima-san vứt thì tôi đã định nhảy lầu rồi.
…………
Chậc, sự bực bội lại trong tôi lại dâng tôi, chỉ một chút thôi.
…………
Được rồi, trước khi tôi thôi học mà Kojima-san gọi đến thì nghe điện thoại của cô ta cũng được, chắc cô ta cũng có gì đó muốn nói với tôi nên mới gọi. Có lẽ nên như làm vậy.