Ngày tiếp theo sau sự xuất hiện gây sốc của hai NTR.
Kết quả của gacha thời tiết là trời trong. Ừ, một ngày tốt lành để thôi học.
Vậy nên tôi để đơn xin thôi học ở trong ngực. Làm nên một người đàn ông, phải chuẩn bị trước mọi tình huống. Để đề phòng, tốt nhất tôi cần phải mặc một cái khố trắng[note47896].
Cả tích cực và tiêu cực đều quan trọng.
Với đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi đến cổng trước của trường đại học.
Nhưng không biết tại sao ở đây lại rất ồn ào… Ồ, có xe cứu thương còi tuyệt vọng của xe cấp cứu vang lên... Pí—po pí—po. Cảm giác như bầu không khí bỗng nhiên hoá nghiêm trọng.
“Làm phiền một chút, có người chết rồi ạ?”
Là một người dân bình thường tôi rất hiếu kỳ đã xảy ra chuyện gì, thế nên tôi hỏi một người đang đứng ở người trước cổng trường, nhưng mà không cẩn thận lỡ lời. Đang tự nhiên lại nhắc đến từ chết thì hơi bất bình thường.
Thêm một bài học mới, khi tâm tình không tốt thì chỉ số của mỗi phương diện đều hạ xuống.
“Hả? À, hình như không có chết. Hồi nãy ở gốc cây kia có một cô gái đang dogeza, trạng thái cổ trông rất suy nhược. Sau đó cô ấy bị xe cấp cứu mang đi rồi.”
“... Hả?”
Một câu trả lời bất ngờ.
Đang dogeza.
Cô gái.
Tôi có một dự cảm xấu.
Hổng lẽ trong đại học buổi tối không có ai đi tuần tra à? Cho qua đi, nhưng nếu cơ thể của cô ta rất suy nhược thì cô ta cả một đêm đều ở nơi này à?
… Thiệt luôn?
OK, trừ khi não Kurebayashi-san đã hoàn toàn bị úng mới làm thế, không thì đã sớm về nhà ngủ rồi. Chắc là người khác nha? Đã thế vẫn chưa có chết, ừm.
Thôi, thay vì lo lắng cho người dưng thì giờ tôi phải tới phòng giáo vụ trường để nộp đơn thôi học… Ừm, trước đó có thể tìm Kojima-san để hỏi mục đích của cuộc gọi hôm qua.
“... Ah”
Ha, vừa nghĩ tới việc tìm Kojima-san thì lại gặp cô ta đang đi bộ vào trường.
Rõ ràng nhân phẩm khi rút gacha bạn gái rất nát, thế mà trong tình huống này sao hên rồi nè?
“Ồ, chào buổi sáng ... Yuuta.”
“... Chào buổi sáng.”
“...”
“...”
Ê, gì vậy? Hôm qua cô gọi điện thoại cho tôi làm gì nè? Hiện tại thì tôi muốn cúp điện thoại cũng không cúp được, muốn nói gì thì mau nói nhanh đi chứ?
“...”
“... Vậy, tạm biệt.”
Tôi không muốn tiếp tục nhìn một người đang đứng ngẩn ngơ như Kojima-san, nên tôi quay bước định rời đi.
“Chờ, chờ chút.”
Bị giữ lại rồi. Rốt cuộc cô muốn nói gì thì mau nói đi. Chứ đừng lại giống hồi trước lắc lư ở giữa tôi và tên anh kế kia, rồi xài skill ‘Do dự’.
“...”
“Vậy... Tại sao Yuuta lại thi vào trường này?”
“Ha.”
Hoá ra đây là nguyên nhân mà hôm qua cô gọi điện thoại cho tôi à? Đ***.
“Cái này phải do tôi nói mới đúng. Rõ ràng là cô đã vứt tôi để chọn tên anh kế, thế tại sao cô lại không học chung đại học với hắn vậy? Sao cô lại thi vào trường đại học này? Chẳng phải thi vào trường đại học ở địa phương thì tiện hơn sao?”
“Cái đó…”
“Đã thế, hôm qua cô gọi cho tôi chỉ muốn hỏi cái này thôi phải không? Dù sao giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để nói. Thật phí phạm thời gian của tôi.”
“Ơ, ơ…”
“Vào cái ngày mà tôi bị K-o-j-i-m-a-san cô vứt bỏ, tôi đã toàn sụp đổ rồi, tôi vẻn vẹn là vì hạnh phúc của bản thân nên mới thi vào cái trường đại học mà chả ai biết này. Nhưng cớ sao cô lại mò đến đây làm phiền tôi vậy?”
“Ah… Xin lỗ…”
Ùi ui, tôi chửi Kojima-san một cách trôi chảy vãi. Giá như tôi ở thời cao trung có thế mạnh mẽ như thế này mà móc ra ‘cậu em’ của mình.
“Vậy nha, nếu không có gì thì xin đừng dính dáng đến cuộc đời tôi nữa. Tạm biệt.”
“Ah…”
Moá, tôi sắp khóc rồi.
Để có thể giấu đi mặt của mình, tôi phải mau mau rời khỏi đây.
Bặc - âm thanh bị bắt lấy tay.
“Chờ, chờ chút, Yuuta, Yuutaaa —!”
Kojima-san bắt lấy tay phải của tôi, kế hoạch chửi xong chạy thất bại rồi.
Tôi bất giác quay đầu lại, gương mặt của Kojima-san ở ngay trước mắt tôi.
… Đó là một gương mặt như sắp khóc bất cứ lúc nào. Tại sao cô ta lại cho tôi xem gương mặt như thế này? Tôi không hiểu.
Tôi thực sự không hiểu, nhưng vẫn là bất giác mà đem tầm nhìn của mình hướng xuống phía dưới đất. Ài, tôi thật quá mềm yếu.
“...!”
Nhưng sau đó, vô số vết sẹo trên cánh tay mà Kojima-san dang ra đã bắt lấy sự chú ý của tôi.
“Kojima-san… Mấy vết thương này?”
“!?”
Kojima-san ngay lập tức vội vàng rụt tay về giấu vào sau lưng. Hành động vụng về, giấu đầu lòi đui[note47906].
—— À à, đúng rồi, Kojima-san đã từng tự sát bất thành nhỉ? Do không đủ sự giận dữ nên tôi mất trạng thái Hulk[note47908], rồi bắt đầu trở lại trạng thái bình thường.
Nghĩ lại chuyện này thì cơn tức giận của tôi dường như dịu đi đôi chút.
Đúng là tôi từng có giây phút hận đến mức muốn giết cô ta, nhưng hiện tại khi tôi đã biết về chuyện này, tôi lại không thể cứ thế trơ mắt để cô ta chết đi.
Tôi thở dài một hơi, rồi thêm thở một hơi.
“… Vậy, tại sao Kojima-san lại thi vào trường đại học này? Cô muốn tôi hỏi cô câu này phải không?”
Tôi hỏi Kojima-san như vậy rồi lại thở thêm một hơi nữa.
Được rồi, tôi sẽ nghe cô nói một chút. Nhưng nếu lý do của cô là một cái gì đó ngớ ngẩn, thì tôi chắc chắn sẽ tặng cho cô một trái lựu đạn[note47907].
Dịch
Dịch