Buổi tối ngày xuân có chút se lạnh.
Bạn hỏi lạnh thế này thì có tôi nên ôm một người cho ấm không? Tôi làm quái gì biết được, tôi còn là trai tân nha!
Tôi vừa lẩm bẩm một mình, vừa rời khỏi cổng chính của trường đại học để trở về nhà trọ của mình. Đột nhiên có một người gọi tên tôi từ đằng sau.
“Ah, khoan đã! Yuuta-kun…”
Ah ah, là NTR thời sơ trung, Mii-chan —— Không, bây giờ còn lạ lẫm hơn người dưng. Phải kêu là Kurebayashi-san mới đúng.
Tại sao cô ta lại đuổi theo mình nè?
“... Cô là ai vậy?”
Nhưng mà tôi vô thức nói ra lời lạnh lùng hơn.
Nhưng mà cũng đúng, rõ ràng cô đã phản bội tôi thế mà giờ vẫn còn trơ lấy mặt mo mà xuất hiện mắt tôi. Không biết cô đây là da mặt quá dày hay bị bệnh thần kinh nữa.
“! Không, không thể nào… Cậu đã quên tớ là ai rồi ư?”
“... Không phải tôi quên, mà là não của tôi từ chối nhớ.”
“...”
Đối xử với kẻ phản bội thì ai phải lạnh lùng nhỉ? Ở vị trí của tôi nó là đúng đắn, không có gì sai trái.
Nhưng mà tại sao trên gương mặt một kẻ phản bội như cô lại làm biểu cảm tuyệt vọng như vậy nè?
Tôi thật sự chả hiểu.
Ê ê cái này lại không được nha.
Ai là người là sai nè? Là Kurebayashi-san cô nha.
Cô ta làm cái biểu cảm này cứ như là tôi mới là bắt nạt cô ta, nó khiến cho tôi dâng lên cảm giác mình đã làm điều gì đó sai trái vậy.
Vậy nên, tốt hơn hết là tôi không nói chuyện với cô ta để cho tâm lý khoẻ mạnh nha!
Mà thôi, văn phòng trường cũng đã đóng cửa, nếu như tôi mà đã nộp đơn xin thôi học thì giờ đây sớm chẳng còn gì liên quan đến cô ta rồi.
“Nếu cô không có việc gì khác thì tôi về nhà đây. Tạm biệt.”
Tạm biệt nha, đừng nói gì nữa cho thêm phiền. Tôi nói với cô ta - đang trong tư thế “Chier” [note47870], nhưng Kurebayashi-san đã có một hành động khiến người ta phải giật mình.
“Tớ-tớ xin lỗi… Tớ xin lỗi …”
Ai mà nghĩ tới cô ta thế mà lại dogeza trước cửa trường đại học rồi.
Thao tác này tôi thật sự không ngờ tới, ngay lập tức ánh nhìn từ bốn phía đều tập trung đến đây. Đừng như thế chứ, tôi rõ ràng là mới là nạn nhân nha.
“Tớ thật sự… Là một cô gái xấu. Tớ đã hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Yuuta-kun, tớ thật sự là đã quá ích kỷ. Mặc dù hiện tại tớ thành thật xin lỗi có hơi muộn…”
Ừ, quá muộn luôn. Mà tới hiện tại mới thành thật xin lỗi có ý gì? Lời này lộ ra sơ hở rồi nha, nghĩa là hồi trước cô xin lỗi tôi chả có chút thật tình nào á hả?
“Nhưng, nhưng… Tớ thực sự, thực sự đã làm một điều khủng khiếp, vì vậy tớ chỉ muốn nói xin lỗi…”
Ha? Ê Kurebayashi-san não cô giống con tôm rồi à?
Cô là dùng học thuyết gì gì ấy của Copernicus[note47871] mới có thể suy ra kết luận như thế này vậy? Tôi cảm thấy mình có dùng cái này viết một bài luận văn phản biện rồi.
Giờ tôi mới biết lòng dạ của cô còn sâu hơn rãnh biển Mariana[note47872] nha.
Rõ ràng ngày đấy Kurebayashi-san là chọn tên bạn thơ ấu của cô ta, mà hiện giờ chắc cũng cả hai chắc đang chung sống rất tốt nhỉ? Dù sao duyên phận của bạn thơ ấu muốn là cắt cũng cắt không được[note47874].
“Cô còn có lưu luyến gì với cái người mà cô đã vứt như vứt rác, mà bây giờ phải xin lỗi vậy?”
“! Không, không kh…”
“Nếu không có thì cảm ơn, tạm biệt.”
Thần kinh của tôi mỏng như bệnh gout[note47873] vậy, gió thổi nhẹ qua thôi cũng rất đau. Tôi đã sắp không chịu đựng được những ánh mắt xung quanh. Tôi lại không phải M nha.
Kurebayashi-san vẫn dogeza, kệ vậy.
Mới nghĩ tới chuyện cô ta lại thấy đau đầu nổ não. Thiệt hết biết.
Nếu như cổ tiếp tục bám theo tôi nữa, thì tôi sẽ báo cảnh sát là có biến thái theo dõi.