Trans + Edit: ReadNovelForFun
---------------------------------------
“Ngôi Làng Định Mệnh là gì ? Mẹ tưởng con thắng trò rút thăm chứ.”
Mẹ tôi đang nói gì đó nhưng tôi phớt lờ hết sạch.
Tâm trí tôi rơi vào hoảng loạn và bối rối.
Là Ngôi Làng Định Mệnh? Ngôi Làng Định Mệnh đó á? Tôi vừa nhận được một món quà từ thế giới game?
Không, không, không! Điều này thật ngu ngốc và không thể nào!
Nếu nghĩ theo cách thông thường, nó sẽ là thứ gì đó được gửi từ công ty sản xuất trò chơi Ngôi Làng Định Mệnh. Có thể là một tài liệu tham khảo hoặc hướng dẫn mà họ đã bỏ quên lúc trước.
“Mẹ nhéo con một cái.”
“Con đang nói cái quái gì vậy? Ồ để xem nào, một loại trái cây có hình dáng kỳ lạ. Hình dạng của nó trông như quả lê còn màu thì lại là của quả táo. Mẹ chưa bao giờ thấy thứ quả nào như vậy.”
Mẹ tôi bóc vỏ hộp và lấy hàng bên trong ra mà không có sự cho phép của tôi.
Thứ bà ấy cầm trên tay giống hệt như trái cây tôi thấy trong trò chơi.
“Đùa nhau chắc…”
“Con đã giành loại quả đặc biệt này ở đâu vậy? Con có thể ăn món này sau bữa tối đó.”
“...Vâng.”
Mẹ đưa tôi cho trái cây bí ẩn và nhanh chóng biến mất vào bếp.
Tôi nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay.
Nó không phải đồ giả và chắc chắn là một loại trái cây.
Nó có mùi thơm khi tôi ngửi thấy nó. Nó trông như quả táo, nhưng cũng có mùi giống cam quýt pha trộn trong đó.
[TN Eng: Đó là Axit Citrus[note19722] được tìm thấy trong Cam và Chanh. Có lẽ vậy]
“Có phải đó là một loại táo biến đổi gen mới?”
Tôi cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống này nhưng chẳng có cái nào đủ thuyết phục.
“Mình có nên ăn nó không?”
Tôi nghĩ rằng thật khinh suất khi ăn trái cây trong một gói hàng đáng ngờ, nhưng vì vài lý do mà tôi tin trong mấy trái cây này không có độc.
Mặc dù tôi biết điều đó là có thể, nhưng thật thô lỗ với dân làng khi tôi nghĩ vậy.
Sau khi cắn một miếng, nước trái cây cùng hương thơm tươi mát cuộn trào tràn vào khoang miệng tôi.
Vị chua và ngọt hài hoà với nhau dù cổ họng tôi cảm thấy hơi khô sau khi nuốt.
“Nó ngon quá.”
Tôi đã ăn nó, nhưng cơ thể tôi không có biểu hiện gì khác lạ. Trái lại, mỗi lần thở ra, tôi lại ngửi được hương thơm đó và cảm thấy thật sảng khoái.
Nếu gia đình tôi ăn quả này, họ sẽ hạnh phúc lắm cho mà xem.
Cái hộp các tông giờ đã trống rỗng và nằm một góc cạnh thùng rác trong bếp. Tôi gỡ nhãn với địa chỉ rồi trở về phòng.
Người gửi là Ngôi Làng Định Mệnh.
Chà, vấn đề bây giờ là địa chỉ.
Thật ra, khi đĩa trò chơi được gửi đến, tôi đã kiểm tra cái hộp một cách kỹ lưỡng. Không hề có bất kỳ địa chỉ nào được đề cập tới.
Lần này, địa chỉ lại được ghi rõ ràng.
“Uh, vậy nó ở Hokkaido chăng?”
Sau khi tìm kiếm địa chỉ trên Internet, hình ảnh một căn hộ nhỏ hiện trên màn hình… Có vẻ nó thật sự tồn tại, nhưng tôi không có chi phí hay sự kiên trì để đi từ đây đến Hokkaido và ngược lại.
“Mình nghĩ đây là một kỹ thuật thông minh được thiết kế bởi công ty dùng để quảng cáo hoặc một cái gì đó tương tự.”
Nếu là như vậy, thì sự tồn tại của bưu kiện này có thể được giải thích nhưng tôi thực sự ngạc nhiên.
Tôi nghĩ điều duy nhất mà họ làm chỉ là kiếm tiền từ hệ thống nạp tiền, nhưng có vẻ họ còn thu thập ý kiến của người thông qua phương thức này.
Thật dễ dàng để quên rằng trò chơi này đang trong giai đoạn thử nghiệm.
“Mà có như nào đi nữa thì mình cũng đã có những trái cây tuyệt ngon, nên không có gì phải phàn nàn cả.”
Ngày tiếp theo.
“Nào, xuống đây! Nhanh lên!”
Tôi có linh cảm xấu sau khi nghe giọng nói của mẹ lúc nãy. Sau khi bước xuống, tôi do dự mở cánh cửa chính.
“Con nhận bưu kiện từ Ngôi Làng Định Mệnh lần nữa này”
Một khúc gỗ to tướng được đặt ở sau cánh cửa mà mẹ tôi chỉ vào.
…Một khúc gỗ cực kì quen thuộc. Sẽ là nói dối nếu tôi phủ nhận điều đó.
Ngày hôm qua tôi có viết lời sấm để cảm ơn dân làng về trái cây và yêu cầu họ dâng lên một khúc gỗ như là lễ vật.
Thành thật mà nói, tôi chỉ nghĩ và viết như vậy thôi chứ tôi không nghĩ sẽ thật sự nhận được một khúc gỗ.
...Nhà phát triển của trò chơi này quá chiều chuộng khách hàng?
Tôi chẳng biết họ nghĩ gì nữa? Hôm qua có lẽ là thứ tốt nhất mà tôi nhận được và tôi không chắc rằng mình sẽ nhận được lễ vật lần thứ hai, nhưng bây giờ trước mặt tôi là một khúc gỗ được gửi từ Ngôi Làng Định Mệnh...
“Giờ thì, con sẽ mang nó đến khu vườn đây.”
“Đúng vậy. Cứ làm gì với khúc gỗ mà con muốn, ít nhất việc đó sẽ giúp rèn luyện cơ thể của con.”
Mẹ tôi đóng cửa chính lại sau khi nói như vậy.
Sau khi bà rời đi, tôi lấy ra một sợi dây từ nhà kho trong vườn và buộc vào khúc gỗ, nó có cùng kích cỡ với tôi, nhưng tôi đã cố gắng xoay sở kéo nó vào trong vườn với toàn bộ sức lực của mình.
“Goosh, Nặng quá! Sao khúc gỗ này nặng quá vậy!!”
Tôi vẫn kéo. Việc rèn luyện này có vẻ không đạt được hiệu quả như mong muốn, nhưng tôi cảm thấy thấy cơ bắp của mình hoạt động tốt hơn một chút.
Tôi nghỉ ngơi một lát sau khi bằng cách nào đó đã mang được nó đến khu vườn. Mặc dù nó không ở xa nhà lắm nhưng tôi đang vả hết cả mồ hôi.
Vì khu vườn rộng rãi, không có vấn đề gì khi đặt một khúc gỗ ở trong đó nhưng tôi phải làm gì với nó đây?
“Mình có thể bán khúc gỗ này không? Và có cần giấy phép để bán nó?”
Tôi cũng không rõ nữa. Tôi sẽ kiểm tra điều này sau.
Cha tôi đang làm một công việc liên quan đến kinh doanh xuất nhập khẩu, không biết ông ấy có thể bán nó thông qua các liên kết của mình được không?
Một ngày nữa trôi qua.
“Không...Không phải như này!”
Trong ba ngày gần đây tôi liên tục nhận được quà từ Ngôi Làng Định Mệnh.
Lần này là thịt tươi của một con quái vật.
Khi Gamz và Murus săn được con quái vật lợn rừng vào buổi sáng, tôi đã có cảm giác không ổn.
Tôi đổ mồ hôi lạnh trên trán khi thịt được dâng lên bệ thờ nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng nó sẽ thực sự được gửi đến đây.
“Này, mối quan hệ giữa con với Ngôi Làng Định Mệnh kia là gì? Chất lượng thịt rất tốt và có khá nhiều, nhưng mẹ không biết nó là của con vật nào. Chắc chắn nó không phải thịt lợn.”
Mẹ tôi nói một cách nghiêm túc khi bà nhìn chằm chằm vào miếng thịt đã bị thái thành từng lát.
“À, đó là thịt lợn rừng... Ý tưởng về phát triển một ngôi làng mà con đề xuất trên mạng đã được công nhận và chấp thuận.”
“Oh… Vậy hả, tuyệt đấy!”
Mẹ tôi rất vui mừng khi nghe điều đó.
Tôi không còn đường lui nữa.
Cũng không hẵn tất cả đều là xạo vì tôi thực sự đang nói về một ngôi làng, nhưng tôi có nên nói với bà ấy rằng tôi đang làm người thử nghiệm cho một trò chơi?
Dù sao thì, cứ bỏ qua chuyện đó. Nó chắc chắn là thịt lợn rừng mặc dù bản chất là của một con quái vật. Có vẻ như điều này đã được phổ biến gần đây.
Có thể một số loại lễ vật nhất định đã được thiết lập sẵn, và sẽ quyết định ngẫu nhiên. Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.
Gần đây tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng những AI trong trò chơi này tiên tiến đến nỗi có thể nó được tạo ra dành cho những người giàu có.
Đĩa game phiên bản thương mại sẽ rất đắt, không những vậy họ còn phải trả phí duy trì chơi game cơ bản hàng tháng khoảng từ 10.000 yên, điều này là bắt buộc và chưa kể đến hệ thống nạp tiền. Thay vào đó, công ty sẽ thực hiện một hệ thống quà tặng cho các khách hàng được gọi là lễ vật của dân làng.
“Các vật phẩm trong trò chơi đang thực sự đến với bạn!”
Nếu họ bán nó với một câu khẩu hiệu như thế này, nó sẽ có hiệu ứng quảng cáo tuyệt vời và làm tăng khả năng thu hút khách hàng. Đương nhiên, họ cũng phải có liên kết với các đối tác là các nhà sản xuất thực phẩm.
Và họ sử dụng chiến lược này để khách hàng bị cuốn hút vào trò chơi.
Công ty tạo ra trò chơi này thực sự rất mưu mô.
Nếu là thế, thì những AI tiên tiến cùng với đống lễ vật có thể giải thích được và có vẻ khá thuyết phục.
Phía bên kia của màn hình đó, nó còn chân thật hơn cả những giấc mơ đến độ khiến người ta như thật sự được chuyển đến một thế giới khác.
“Có thể một người chơi thử như mình bị nhầm với một người đàn ông giàu có…”
Nếu là trường hợp đó thì tôi nên cảm thấy rất vui.
Sau khi tự thuyết phục bản thân một cách mạnh mẽ, tôi trở lại tầng hai và ngồi trước máy tính của mình.
Dân làng hôm nay vẫn làm tốt công việc như mọi khi.
Các nhân vật dường như không bị ảnh hưởng bởi các bóng thoại mặc dù họ nói chuyện khá thường xuyên. Có thể họ không nhìn thấy được nó.
Biểu cảm đa dạng và chuyển động của nhân vật cũng rất mượt mà. Không có động tác nào không tự nhiên cả.
“Trí thông minh của nó là thực quá điên rồ…”
Mặc dù tôi đã có một sự nghi ngờ mãnh liệt về việc đây có phải là một trò chơi hay không cách đây một thời gian, nhưng điều đó vơi dần đi khỏi tâm trí tôi khi tôi thấy cách mà dân làng làm việc.