Trans: ReadNovelForFun
Edit: Độc Cô Toàn Bại (dctb)
------------------------------------
Ba ngày đã qua kể từ khi dân làng chuyển đến sống trong hang.
Tình trạng của Gamz đã được cải thiện rõ rệt, đủ để giờ đây anh ta có thể làm việc nặng, do thám và theo dõi môi trường xung quanh. Do khả năng hồi phục tuyệt của cư dân thế giới này? Hay là do dược liệu có hiệu quả tốt?... Nó có đơn giản là một tính năng của trò chơi?
Dược sư bí ẩn, người chịu trách nhiệm điều trị cho Gamz có tên là Murus, đã ở lại cùng với dân làng từ khi anh gặp họ. Có vẻ như anh ấy không có ý định rời đi ngay.
Murus là một người rất tài năng. Anh có kiến thức sâu rộng về dược liệu và thực vật, cũng như khá quen thuộc với địa hình nơi đây. Hơn nữa, anh ta còn là một nhân vật đa dụng, không chỉ chữa trị mà còn có kỹ năng săn lùng và tiêu diệt quái vật.
Gamz và Murus có thể đảm nhiệm tốt nhiệm vụ bảo vệ dân làng.
Vẫn chưa hết, anh còn có thể sử dụng ma thuật thao túng để làm khô nhanh chóng mấy khúc gỗ… Không phải như thế là quá tài năng rồi sao?
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ, vì Murus chỉ được coi là khách, nên ngoài tên ra thì mọi thứ đều là bí ẩn khi tôi nhấp vào anh ta.
Trong những trường hợp như vậy, nếu một nhân vật đáp ứng đủ các điều kiện của trò chơi, thì nhân vật đó có thể tham gia ngôi làng với tư cách là một dân làng, nhưng tôi vẫn chưa biết những điều kiện đó là gì.
“Làm ơn hãy ở lại đây.”
Tôi đưa ra lời cầu xin từ bên ngoài màn hình, nhưng dĩ nhiên nó không thể truyền đến Murus.
Ngoài ra, bên trong hang thoải mái hơn tôi nghĩ, và dân làng cuối cùng cũng có một cuộc sống bình thường vì giờ đây họ đã có các vật dụng cần thiết để làm việc nhà nói chung.
Ban đầu trong hang khá tối vì không có cửa sổ hay cái khe nào cả, nhưng nhờ mấy chiếc đèn lồng treo gần tường mà hang đã sáng sủa hơn một chút.
Bên trong những chiếc đèn lồng đó chứa một loại khoáng vật độc nhất tại thế giới này, có tên là “Koseki”.
Các thợ mỏ dường như cũng có khả năng rèn đúc. Những thiết bị cần thiết cho việc gia công kim loại như đe, búa, cả cuốc chim và vũ khí cũng được tìm thấy.
...Thiết lập này quá tiện lợi, dù nó chỉ là một trò chơi.
Có lẽ, ngay cả khi tôi chọn bất cứ ai khác ngoài dược sư kia thì họ cũng sẽ dẫn dân làng tới cái hang này.
Cá cùng với thực vật và các loại hạt ăn được ở gần đó cũng rất phong phú. Ngoài ra còn có thịt của các loài động vật do Gamz và Murus săn bắt được.
Thức ăn dự trữ của họ sắp cạn kiệt, nhưng giờ nó được lấp đầy trở lại nhờ vào khu rừng phong phú tài nguyên nơi đây.
“Nó giống như một trò chơi canh tác đồng ruộng cổ điển và tạo ra thực phẩm từ các cánh đồng này...”
Gia đình Lodis dường như đã sở hữu một cánh đồng nhỏ tại ngôi làng trước đây, vậy nên có vẻ như họ biết một số kiến thức về nông nghiệp.
Nói về chất lượng đất, nó rất phù hợp với nông nghiệp, vì nó giàu khoáng chất và màu mỡ.
Bởi vì tôi đã dành rất nhiều Điểm Định Mệnh để gọi dược sư, nên hiện giờ tôi đang tiết kiệm từng chút điểm cho tương lai sau này.
Gần đây, tôi chưa đưa ra lời sấm nào quá đặc biệt vì tình hình khá yên ổn, nhưng tôi vẫn truyền cho dân làng một lời sấm mỗi ngày để không làm họ buồn và nghĩ rằng họ bị bỏ rơi. Giờ thì tôi sẽ lại làm điều đó.
Điều này thật rắc rối, tôi phải suy nghĩ mình sẽ viết gì để gia tăng Điểm Định Mệnh trong khi vẫn duy trì được phẩm giá của Thần. Gần đây, nó đã trở thành một phần trong thói quen hằng ngày của tôi khi tôi lên mạng tham khảo các những câu chuyện để viết lời sấm một cách tốt nhất.
Có vẻ như lời sấm của ngày hôm nay không thành công lắm, tôi sẽ nghĩ về nó sau.
Giờ thì, để xem tôi nên dùng Điểm Định Mệnh vào đâu trước đã.
“Hiện tại họ đã tự túc được nguồn thực phẩm nhưng tôi muốn bổ sung thêm nhiều loại và nguồn cung hơn nữa. Laila từng nói rằng cô ấy muốn nêm gia vị cho các món ăn.”
Tôi cuộn qua các vật phẩm có thể mua được với Điểm Định Mệnh hiện có, tôi để mắt đến duy nhất một vật phẩm trong phần [Sử ma].
Chi tiết vật phẩm hiện ra khi tôi đặt con trỏ chuột lên nó.
《Búp bê Golem dạng người: Hiểu được các lệnh cơ bản và hành động theo đó. Có thể làm việc cả ngày mà không cần nghỉ ngơi. Người chơi có thể điều khiển nó bằng gamepad >>
Điều đó thì…
Golem là một con quái vật điển hình trong thể loại giả tưởng. Nếu bạn chơi những game này, có lẽ bạn đã ít nhất gặp chúng một lần. Một con người đá khổng lồ.
Thật tuyệt vời vì nó có thể làm việc cả ngày nhờ sức mạnh thể chất cao. Điều này sẽ giúp loại bỏ tình trạng thiếu lao động chân tay của dân làng.
Và điều hấp dẫn nhất là, “Người chơi có thể điều khiển nó bằng gamepad.”
Cho đến bây giờ, tôi chỉ có thể ngồi nhìn họ thôi, nhưng nếu tôi có Golem, tôi có thể tương tác với game nhiều hơn nữa!
Tôi muốn nó! Tôi muốn mua nó nhanh nhất có thể.
Cơ mà, tôi không có đủ điểm, vì vậy tôi không thể mua nó ngay bây giờ được.
“Nghĩ kĩ lại, nếu mình sử dụng Điểm Định Mệnh để mua Golem, mình sẽ không còn đủ điểm cho bất kỳ phép màu nào nữa.”
Tôi nên làm gì đây? Để nâng cao cuộc sống hiện tại của dân làng, có lẽ tôi nên gọi người bán hàng rong.
Tuy nhiên, tôi muốn giữ lại điểm để đảm bảo trong trường hợp khẩn cấp.
Mặt khác, nếu có một con Golem, nó có thể ngăn chặn các mối đe dọa.
Nó cũng có thể được kiểm soát và sử dụng như lao động tay chân.
Tôi đã vật lộn với chính mình khi nghĩ xem nên chọn cái nào trong vài ngày qua.
Nếu tôi muốn nhiều Điểm Định Mệnh hơn, tôi cần phải dùng tiền thật mua chúng. Nhưng tiền tiết kiệm hiện có của tôi thì… rỗng tuếch.
“Có cách nào để có được nhiều Điểm Định Mệnh hơn từ dân làng không ta?”
Tôi nhìn vào dân làng trong khi nghĩ vậy, còn bọn họ thì đã tụ lại một chỗ với nhau. Có vẻ như họ đang di chuyển và xử lý một số khúc gỗ, nhưng tôi tự hỏi chính xác thì họ đang làm gì?
“Anh ơi, vậy là đã xong rồi à. Nhưng nó có quá bất kính với Thần không?”
“Điều quan trọng nhất là cảm xúc. Thần đang dõi theo chúng ta, vì vậy điều này là để ý nghĩ của chúng ta sẽ được truyền tải đến Ngài ấy”
Gamz nhẹ nhàng chạm vào đầu Chem trong khi cô ấy đang lo lắng.
Như mọi khi, họ thật gần gũi. Đôi lúc tôi cảm thấy có gì đó khang khác với tình anh em khi nhìn vào cô em gái kia.
“Cái này là… một bệ thờ và một bức tượng thần?”
“À vâng, Murus. Tôi phải xin lỗi Thần vì thành quả sau cùng khá tệ. Tuy nhiên, chúng tôi cần một nơi để thờ cúng ngài.”
Ah, tôi hiểu rồi. Nó là một bệ thờ?
Đặt đằng sau một chiếc hộp gỗ lớn là một khúc gỗ được chạm khắc… một nhân hình. Đây là công việc do Gamz thực hiện, nhưng có vẻ nó khá thú vị.
Chiều cao của bức tượng cao hơn Gamz một cái đầu. Mặc dù độ tinh xảo chưa cao và hầu như không giống hình người, nhưng tôi vẫn rất vui vì những cảm xúc của họ dành cho tôi.
“Xin hãy chờ chút.”
Nói vậy, Chem dâng lên bệ thờ những trái cây từ trên núi.
Đó là một loại trái cây mà dân làng hay ăn. Nó có hình dạng của một quả lê, nhưng màu lại đỏ như quả táo. Tôi luôn tò mò về thứ quả đó khi thấy họ ăn nó.
Sau khi tất cả mọi người ngoại trừ Murus cầu nguyện với bệ thờ, lễ vật đột nhiên bắt đầu tỏa sáng.
Khi tôi đang nhìn chăm chú, ánh sáng dần dần mờ đi và đến lúc tắt hẳn, các lễ vật cũng biến mất theo.
Ể?
Một âm thanh ngớ ngẩn phát ra từ tôi do cảnh tượng bất ngờ này.
“Cảm ơn Ngài.”
Không dân làng nào tỏ ra ngạc nhiên.
Mặc dù lễ vật trước đó vẫn còn trong tầm của họ và đột nhiên mất tiêu.
“Có khi nào là do Thần tồn tại trong thế giới này, vì vậy các lễ tự động biến mất cũng là điều hiển nhiên?”
-Các quốc gia khác nhau có các giá trị khác nhau. Nếu ở thế giới khác, có lẽ chẳng có gì lạ khi có sự khác biệt về quy luật và hiện tượng vật lý.
Dù sao thì nó là game mà.
Vì đồ họa hết sức chân thật, nên đôi khi tôi lầm tưởng rằng tôi đang xem một thế giới khác thông qua một camera.
“Oh..hiệu quả của việc cúng kiếng đây sao.”
Điểm Định Mệnh hiện tại của tôi đã tăng lên đáng kể.
Một tin nhắn hiện lên như dự đoán.
《Điểm định mệnh được tạo ra không chỉ bởi lòng biết ơn mà còn bởi các lễ vật. Các lễ vật càng có giá trị, bạn càng kiếm được nhiều điểm. Hãy làm hết sức mình để nhận được nhiều cống phẩm hơn từ dân làng!》
Tuy nhiên, thật tuyệt khi biết rằng điểm sẽ tăng ngay cả khi họ dâng lên một thứ gì đó.
Những lễ vật này không nên trở thành gánh nặng cho dân làng, vì vậy tôi không ép buộc họ.
Câu này thì thế nào?
Nó có giống như tôi khiêm tốn và cầu xin không?
Không, nó rất ổn. Tất cả dân làng ở đây đều thuần khiết và tốt bụng.
Tôi hơi lo lắng, nhưng khi tôi đưa ra lời sấm, những phản ứng của dân làng như: “Ngài ấy thật khiêm nhường”, “Ngài ấy quan tâm đến chúng ta”… khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.
Tuy vậy, họ quá thuần khiết, nên tôi có phần lo lắng về dân làng. Nếu ở Nhật Bản hiện đại, rất có thể họ sẽ bị lừa bởi những trò bịp bợm hay một giáo phái nào đó.
Tất nhiên, không phải họ đang bị một giáo phái lừa đâu đấy ???
Dù sao, tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì nếu nó trở thành Điểm Định Mệnh ngay cả đó là mấy khúc gỗ hay đồ thừa.
Sau đó, tôi đã tìm hiểu trên mạng để có thêm kiến thức về chế biến gỗ có thể hữu ích cho dân làng… Một lúc sau, tôi mới chú ý những điều khác.
Mắt tôi mỏi mệt và khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả bầu trời đã nhuộm trong sắc đỏ. Nó không đáng ngại, thay vào đó là màu ấm áp của hoàng hôn.
“Tối rồi sao, thời gian như trôi nhanh hơn khi mình chơi Ngôi Làng Định Mệnh nhỉ.”
Vì chú tâm vào màn hình khá lâu rồi, thế nên tôi dừng trò chơi lại và nghỉ ngơi một chút,
“Yoshio! Có một bưu kiện gửi cho con này!”
Mẹ gọi tôi từ tầng dưới.
Tôi lại trúng thưởng trong trò rút thăm lần nữa chăng?
Thật tuyệt nếu tôi trúng xổ số hơn là giành được các phần thưởng kiểu này, nhưng nó có quá xa vời?
Khi tôi xuống cầu thang và nhìn, mẹ đang cầm trong tay một cái hộp có bìa cứng bọc bên ngoài.
“Nó rất nặng. Có gì bên trong vậy?”
“Hmm, địa chỉ…
Nhãn gắn vào bìa cứng ghi người gửi là [Ngôi Làng Định Mệnh].”