Trans: ReadNovelForFun
Edit: Độc Cô Toàn Bại (dctb)
-----------------------------------
Tất cả dân làng ngoại trừ Gamz bắt đầu dọn dẹp lại hang.
Cũng khá may mắn là những vật dụng quét dọn bị bỏ lại đây khi các thợ mỏ rời đi.
Sau khi tìm được chổ ở mới, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có một điều làm cho tôi chú ý.
Một thứ trông như quả bóng chứa lời thoại nhân vật trong mấy cuốn truyện tranh cùng dòng chữ
“Giấc mơ” hiện lên ở đó nổi lềnh bềnh trên đầu của Gamz khi anh ta đang ngủ.
Nó là một hiện tượng kỳ lạ, nhưng có vẻ chỉ có tôi thấy được điều đó vì không dân làng nào phản ứng với nó cả.
"Cái gì thế này? Mình hiểu ý nghĩa của nó, nó viết giấc mơ, nên nó chắc là những gì mà Gamz đang mơ…”
Có thể đó là một bảng thông báo trạng thái rằng Gamz đang mơ nhưng ý định của trò chơi là gì khi thông báo điều đó?
“Không, không, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình nhấp vào nó?”
Tôi đưa con trỏ chuột chỉ vào chữ “Giấc mơ” và nhấp vào nó.
Trước khi tôi có thể làm điều gì khác, màn hình chuyển sang màu đen và phong cảnh thay đổi.
Nơi này là đâu? Phải chăng là giấc mơ của Gamz?
Một con hẻm tối tăm và heo hút hiện ra trên màn hình, các màu sắc khác gần như đều bị bóng tối nuốt chửng. Có lẽ tôi đang ở trong lòng của một thành phố lớn.
Có những mảnh băng kết tụ lại trên đá cuội, và một lượng nhỏ những bông tuyết trắng xoá đang rơi xuống từ bầu trời.
Những chiếc đèn đường trông như đèn lồng treo rải rác dọc bên đường, vì vậy có thể nhìn thấy xung quanh ở một mức độ nào đó, nhưng nó không thể nào so sánh được với ánh sáng của Nhật Bản hiện đại.
Một chàng trai trẻ cùng một cô gái đi cạnh nhau trong trong khi họ đan tay lại trong màn đêm buốt giá.
Nếu là ban ngày thì đó hẵn sẽ trở thành một khung cảnh đẹp nhưng với tình huống và địa điểm hiện tại thì có gì đó không ổn.
Khuôn mặt của chàng trai trẻ nhăn nhó và cô gái dường như sắp khóc.
Anh ta mặc trên người một bộ giáp da. Anh ta có thể là một kiếm sĩ hoặc thợ săn vì anh ta có kiếm trên lưng và thắt lưng.
“Gamz, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Ít nhất là không phải ở đây, Chem à.”
À, nếu tinh ý thì bạn sẽ thấy họ là một cặp anh em.
Một bầu không khí khá căng thẳng bao quanh họ. Chuyện gì đã xảy ra?
Không tốt chút nào khi mang một Chem nhỏ bé ra ngoài vào thời tiết lạnh giá như thế này.
“Này, sao anh lại đột nhiên làm vậy? Cha và mẹ sẽ lo lắng đấy.”
“Không sao hết. Họ không phải cha mẹ thực sự của chúng ta hoặc điều gì đó tương tự.”
“Nhưng nếu chúng ta không về sớm, họ sẽ nổi giận…”
Tay của Chem run rẩy nhưng tôi chắc chắn không phải vì lạnh.
“Ổn cả thôi vì chúng ta sẽ không còn thấy họ thêm lần nào nữa. Em không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Gamz nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Chem. Anh cố mỉm cười để làm dịu đi căng thẳng trong cô, nhưng nét mặt anh vẫn cứng ngắc.
Theo như cuộc trò chuyện của họ...Có phải họ đã bỏ nhà đi không?
Người thực hiện hành động này chỉ có thể là Gamz, người đã đạt đến giới hạn chịu đựng khi bị cha mẹ ngược đãi quá mức.
Sau đó, họ bắt đầu bước đi trong tĩnh lặng nhưng chẳng mấy chốc, đôi chân của Chem dần chậm lại. Cuối cùng, cô dừng lại và cúi đầu xuống mặt đất.
“Em không thể đi tiếp nữa.”
Gamz cuối xuống cùng với cô, một tia hối hận hiện lên trong mắt anh.
“Anh xin lỗi, Chem. Vì đã khiến em chịu cảnh này.”
Đó là khi Chem bấu víu vào Gamz.
Khuôn mặt dường như sắp khóc trước đó giờ đây đã nhẹ nhõm đi phần nào.
Lần này họ đi bộ với tốc độ chậm hơn.
“Anh ơi... Cha và Mẹ...ghét Chém...Có phải em là đứa trẻ hư không. Em luôn làm họ tức giận.”
“Điều đó không đúng chút nào cả.”
Khi Gamz phủ nhận với một giọng lớn và cơ thể run lên vì tức giận, anh vô tình làm Chem sợ hãi.
“Không phải là như thế, bởi vì họ là những kẻ tồi tệ.”
“Ngay cả khi em có là trẻ hư đi nữa...không bậc làm cha làm mẹ nào lại bán con mình như nô lệ...Họ quá vô dụng...vô dụng đến hết đời này…”
Anh không còn giữ bình tĩnh được nữa.
Không dễ gì để một người quyết định từ bỏ ngôi nhà của mình. Cha mẹ của họ đáng khinh hơn tôi tưởng.
“Chem. Đừng nghĩ họ là cha mẹ của chúng ta nữa vì họ chỉ là thứ rác rưởi mà thôi. Họ chỉ biết tiêu xài mà không chịu làm việc, vay tiền một cách không kiểm soát và rồi để xoá mấy cái khoản nợ đó, họ cố gắng bán em đi. Anh định đưa em đi sau khi có một công việc ổn định để kiếm sống như thợ săn. Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải hành động sớm hơn.”
“Nhưng em rất mừng vì anh đã đồng hành cùng em.”
“Vậy thì hãy vui lên nào. Từ giờ chúng ta có thể làm bất cứ điều thú vị gì mà chúng ta muốn.”
“Vâng. Em yêu anh, anh trai.”
Chem bám chặt vào cổ anh trai mình và vùi mặt vào gáy anh ấy.
――Hành vi này cho thấy cô ta chính là một brocon…
Người anh trai đã kéo cô ấy khỏi cuộc sống đau khổ. Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy lại quấn quýt anh mình đến như vậy.
Khi giấc mơ kết thúc, màn hình quay trở về lúc ban đầu.
Như thường lệ, khi tôi ngồi xác nhận lại tổng số Điểm Định Mệnh thì đã quá trưa. Tôi mệt rã người, và đôi mắt của tôi cũng không khá hơn, vì vậy tôi rời mắt khỏi màn hình và đi ra ngoài phòng.
Khi tôi bước ra hành lang để xuống tầng dưới, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
“Hôm nay là ngày lễ à??”
Câu hỏi đột nhiên bật ra từ miệng tôi khi một người bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Ngoài trường hợp mất đi nhận thức về ngày trong tuần, có lẽ tôi đã quá chìm đắm trong Ngôi Làng Định Mệnh và hoàn toàn lờ đi mọi người xung quanh. Có phải hôm nay là Chủ Nhật?
Tôi vẫn còn buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cơn buồn ngủ của tôi biến mất sạch.
Thật là tệ!!!
Em gái tôi đang ở đây, và trông em ấy CỰC KỲ tức giận.
Mối quan hệ anh em giữa chúng tôi chẳng giống Gamz một chút nào cả.
Một cô em gái, với những đường nét thanh thoát trên gương mặt mà ngay cả anh trai của mình cũng phải công nhận cô là một cô gái xinh đẹp. Khi tôi còn là sinh viên, em ấy đã được người khác tỏ tình rất nhiều và luôn tìm đến tôi để xin ý kiến.
...Và em ấy người càng trở nên xinh đẹp hơn như bây giờ.
Có vẻ như em ấy đã hút hết những gen tốt từ bố mẹ, còn tôi thì chẳng có cái nào.
Mái tóc đen bóng mượt duỗi thẳng xuống vai, tạo ra bầu không khí khó tiếp cận kết hợp với đôi mắt sáng của cô.
Em ấy không trẻ hơn tôi bao nhiêu, nhưng những nét thanh xuân của em ấy lại khiến tôi ghen tị.
“Anh chỉ đang đi vệ sinh thôi.”
Tôi nói vậy và đi về phía nhà vệ sinh trên tầng hai.
Tôi định sẽ đi ăn trưa, nhưng giờ hãy dẹp chuyện đó qua một bên. Nó sẽ chỉ tổ làm tình hình giữa hai chúng tôi tệ hơn thôi.
“Tốt thôi. Nhưng đừng có mà bén mảng vào nhà vệ sinh ở tầng một.”
Một giọng điệu gắt gỏng thốt ra từ em ấy, nhưng tôi đã quen với nó.
Tôi không có quyền nói bất cứ điều gì và thậm chí tôi còn chẳng muốn phàn nàn. Em tôi làm việc chăm chỉ và kiếm tiền ở nhà. Tôi thì ở vị trí khác, ăn không ở không.
“Anh hiểu”
Tôi còn chẳng muốn dùng chung nhà vệ sinh, nhưng tôi luôn được nhắc là chỉ nên sử dụng nhà vệ sinh ở tầng hai.
Ngay từ đầu, không việc gì phải xuống dưới khi tầng tôi ở đã có sẵn nhà vệ sinh, vì thế hiếm khi tôi sử dụng nó.
“Thảm hại thật...Xin lỗi nhưng tôi không phải con ngốc, vậy nên ít ra cũng nói lại gì đi chứ.”
Câu cuối cùng không đến được tai tôi khi em ấy biến mất xuống tầng dưới.
Bất kể tôi có làm gì thì em ấy cũng không hài lòng.
Chúng tôi từng là một cặp anh em thân thiết nổi danh trong khu phố, nhưng giờ nó thành ra như thế này đây.
Nguyên nhân thì quá rõ ràng. Sau khi vỡ mộng với mọi thứ và không thể đảm bảo một công việc cho bản thân, mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên như những người xa lạ. Thậm chí một cuộc trò chuyện bình thường cũng trở nên khó khăn.
Hồi đó tôi...Mà thôi. Giờ tôi có hối hận và nhớ về quá khứ của mình thì cũng chẳng thay đổi được gì, bởi vì không ai có thể quay ngược thời gian.
Dường như đó là lý do mà ngày hôm nay tôi cảm thấy buồn rầu khi tôi thấy quá khứ của Gamz và Chem.
Một anh trai đáng tin cậy và một anh trai vô dụng. Sau khi thấy được điều đó...tôi luôn mang bản thân ra so sánh với anh ta kể cả khi tôi không thích nó.
Ngay cả em tôi cũng muốn một người anh giống như Gamz hơn là tôi.
Tôi mất hết cảm giác ngon miệng và trở về phòng, theo dõi dân làng cho đến tối.
Cho đến bây giờ, họ đang sống một cuộc sống khó khăn nhưng lại không có bất kỳ lời phàn nàn nào. Họ làm việc với sự tôn trọng và đùm bọc lẫn nhau.
Chem, người vừa mỉm cười vừa phát nước uống cho dân làng.
Gamz, người đang tuần tra cả khi vết thương chưa bình phục hẵn.
Tôi, người đang đắm chìm trong sự hối tiếc…
♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦
“Mình muốn thay đổi.”
Tôi ngạc nhiên bởi những từ đã thoát ra miệng của tôi.
Và...
Một thứ gì đó rơi vào mu bàn tay sau những lời kia.
Một thứ gì đó ấm áp đang chảy trên đôi tay tôi.
――Một thứ gì đó ướt át đang trượt dài trên đôi gò má của tôi.
“Tại sao, tại sao mình lại khóc???....Haha...Khóc vì hối tiếc ư, thế thì tại sao…mày từ trước đến giờ chưa từng làm gì có ích...Tại sao mày vẫn còn ngồi ì ở chỗ quái này…”
Cảm xúc lấn át tất cả mọi thứ trong tâm trí tôi... Cùng những giọt lệ muộn màng cứ rơi mãi không dứt.