NPC Town-building Game

chương 09: tôi thiếu kiên nhẫn để xây dựng ngôi làng một cách trôi chảy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: ReadNovelForFun

Edit: Độc Cô Toàn Bại (dctb)

--------------------------------------

Hai tuần trôi qua kể từ khi tôi chơi game này.

Mỗi ngày tôi đều nhận được một bưu kiện từ Ngôi Làng Định Mệnh và giờ tôi nó xem nó như điều bình thường. Tôi sợ nó sẽ trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi.

Tôi không nghĩ mình sẽ nhận thứ gì đó nguy hiểm nhưng để đề phòng, tôi liệt kê những thứ không được gửi và gây rắc rối trong lời sấm. Tôi tin họ không làm vậy cả khi tôi không nói gì cả vì họ biết cái nào tốt, cái nào xấu.

Lễ vật tốt nhất hiện tại mà tôi nhận được là thức ăn. Gia đình tôi rất thích chúng.

“Mình có thể yêu cầu những trái cây lúc trước không nhỉ? Mình cảm thấy tốt hơn sau khi ăn chúng.”

“Miếng thịt cũng rất ngon nữa.”

Sau khi xem xét, tôi đưa ra yêu cầu thông qua lời sấm.

Kể từ đó, lượng lễ vật là thức ăn ngày càng tăng.

Hơn nữa, tôi rất ngạc nhiên. Không chỉ những quả giống như táo lúc đầu mà tôi còn nhận được nhiều loại trái cây khác. Cá nhân tôi thì tôi thích mấy quả trông như nho nhưng vị lại không giống nho.

Ngoài ra, lễ vật cơ bản vẫn là… mấy khúc gỗ.

Vào ngày kia… Tôi nhận từ mẹ một viên quang thạch được sử dụng để chiếu sáng ở trong hang mà dân làng sống, đặt nó ở góc phòng của mình và ánh sáng đang toả ra từ đó dù chỉ là một hòn đá.

Có lẽ, nó được tạo ra với hình dáng một hòn đá và trang bị một bóng đèn bên trong, nhưng tốt hơn là không nên đưa cho gia đình xem nó.

Vào ban đêm, tôi có thể bảo đảm nguồn sáng mà không cần sử dụng điện.

Nhờ những món quà mà tôi nhận được mỗi ngày, mẹ tôi không còn yêu cầu tôi tìm việc nữa và mối quan hệ của chúng tôi đang dần cải thiện, trở về khoảng thời gian tốt đẹp khi tôi còn là sinh viên.

Tôi ngày càng mắc nợ dân làng nhiều hơn. Tôi cũng làm việc rất nghiêm túc.

Làm thế nào để kiếm Điểm Định Mệnh một cách hiệu quả và loại lễ vật nào sẽ cho nhiều điểm hơn.

Tôi thống kê lượng điểm tăng thêm hàng ngày trong phần mềm bảng tính và tính được số điểm cần có để đạt được mục tiêu.

Sau đó, tôi đã bắt đầu tìm hiểu về chế biến gỗ... Nói về chuyện đó, có một điều vào tuần trước---

“Nó khó hơn mình nghĩ. Mình đã làm đúng? hay hỏng rồi?”

Tôi đang rán sức chế tác khúc gỗ ở trước mặt.

Có rất nhiều vụn gỗ của mấy khúc gỗ nằm trong vườn. Tôi đang học cách xử lý chúng vì điều này có thể giúp ích cho dân làng trong tương lai.

“Ôi đệch. Mờ quá đi mất.”

Sau bữa tối, tôi kéo cửa sổ trượt từ phòng khách rồi đi ra vườn với chút ánh sáng lọt từ cửa sổ.

Tôi mang một cái đèn lớn từ kho và đặt trong vườn.

“OK, cái này có vẻ tốt đây.”

Tôi nhìn qua mấy cuốn sách chế biến gỗ nằm trên bàn.

Có rất nhiều điều mà người ta không thể hiểu nếu không chịu cố gắng. Nếu đây là trò chơi, việc xây dựng một ngôi nhà hoàn chỉnh từ những khúc gỗ chỉ cần click chuột là xong ngay tức khắc.

Khi tôi cố kiểm tra làm thế nào để làm điều đó trong cuốn sách, đột nhiên ánh sáng trên đó mờ đi một lúc.

Khi nhìn lên, cha tôi đang đứng kế bên và nhìn tôi.

“Con đang làm gì vậy?”

“Thật lãng phí khi không sử dụng những khúc gỗ mà con nhận được và con biết điều đó thật tệ. À mà con có được phép sử dụng những công cụ này không?”

“Không vấn đề gì.”

Tôi chậm rãi cắt góc một khúc gỗ. Có phải trước tiên là tôi nên học cách sử dụng cưa với phương pháp này?

Tôi tiếp tục đẩy lưỡi cưa tới và cố gắng làm tốt hơn trong lần này, nhưng...

Thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn không khá khẩm hơn là bao, có vẻ như tôi đã đẩy cưa quá mạnh.

“Đưa cưa cho cha.”

Có vẻ như ông ấy không thể đứng nhìn tôi mãi như vậy và đến đi đến khu vườn trong đống lộn xộn của tôi.

Thao tác cưa của cha tôi rất nhuần nhuyễn và cắt gỗ với tốc độ rất nhanh.

“Oh, tuyệt quá!”

“Cưa sử dụng như này…”

Tôi rất ngưỡng mộ khi ông ấy dạy tôi trong khi tôi đứng sau lưng của ông.

Có thể bạn sẽ tức giận khi ai đó không nói chuyện với bạn, nhưng tôi biết đó là do sự bối rối của cha tôi… Đây là gia đình của tôi.

Sau đó, cha tôi bắt đầu đưa ra lời khuyên, và vào cuối tuần trước, tôi đã cùng ông làm việc để chế biến gỗ thành mấy tấm ván và sửa chữa hàng rào vườn.

――Nhờ Ngôi Làng Định Mệnh, tôi đã bắt đầu nói chuyện bình thường với cha mẹ mình.

Gần đây, tôi tự hỏi không biết tôi đang giúp họ hay ngược lại?

Lúc trước tôi chỉ chơi game này như là để giết thời gian nhưng bây giờ mỗi ngày đều chứa đầy ý nghĩa.

Điều tốt nhất mà tôi thay đổi đó là lịch trình hoạt động hàng ngày.

Vì nó phù hợp với thời gian sinh hoạt của dân làng, nên tôi bắt đầu ngủ lúc mười giờ đêm và thức dậy lúc sáu giờ sáng.

Tôi kiểm tra dân làng ngay khi thức dậy và tìm kiếm lại nhật ký hội thoại trong lúc tôi đang ngủ.

Sau khi xác nhận rằng cha và em gái tôi đã đi làm, tôi xuống tầng trệt để ăn sáng. Mặc dù mối quan hệ của tôi với gia đình đang dần được cải thiện nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để ăn sáng cùng cha và em gái khi họ chuẩn bị đi làm vì tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng mình đang thất nghiệp.

Tôi trở về phòng và bắt đầu quan sát dân làng. Ngoài việc chế biến gỗ, tôi cũng đọc sách dạy nấu ăn và kỹ năng sinh tồn. Tôi đã cố gắng tìm cách giúp đỡ dân làng, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể cho họ lời khuyên hữu ích nào.

Vào bữa trưa, tôi tự làm một món đơn giản mà tôi đã học gần đây và ăn nó một mình. Mẹ tôi thường không ở nhà vào thứ sáu và do đó chỉ có tôi ở nhà.

Sau đó, tôi bắt đầu rèn luyện thân thể và viết một lời sấm cho dân làng. Vào buổi tối, tôi ăn tối cùng gia đình, đi tắm, nghiên cứu một số sách, nghĩ về việc sử dụng Điểm Định Mệnh ra sao và cuối cùng là đi ngủ.

Và cứ như thế vài ngày nữa trôi qua.

So với những ngày Ngôi Làng Định Mệnh bắt đầu, tình hình ngôi làng hiện nay khá yên ổn. Nhưng một sự thay đổi đã đến ngôi làng mặc dù tôi muốn tin rằng những ngày bình lặng này sẽ tiếp tục.

“Hàng rào xung quanh hang cuối cùng đã hoàn thành.”

Gams, người cắm mảnh gỗ cuối cùng xuống đất thở phào nhẹ nhõm.

Vì không còn cần thiết để xây nhà nữa, nên dân làng đã sử dụng tất cả đống gỗ để xây dựng một hàng rào xung quanh hang động.

Bởi quái vật tồn tại trong thế giới này, nên điều tiên quyết là xây dựng hàng phòng thủ chắn chắn. Có vẻ như nó đã hoàn thành.

Các mảnh gỗ mỏng được sắp xếp ngay ngắn và san sát nhau. Mấy con hắc cẩu xuất hiện trước đó có thể vượt qua bằng cách nhảy lên nhưng nó cần phải dừng lại để làm điều đó.

Và nếu chúng ngừng di chuyển, chúng sẽ bị dược sư Murus bắn hạ và dân làng sẽ có thời gian trốn vào hang động. Điều này đã làm giảm bớt mối quan ngại của tôi về phòng thủ.

Đối với thức ăn, có rất nhiều loại trái cây trên núi và cá trên sông.

Cho đến nay, lượng thức ăn dự trữ đang tăng lên và không có đói kém xảy ra. Dường như không có nhiều vấn đề về thức ăn trong thế giới này. Nếu họ có thể không có đủ thức ăn thì tôi sẽ yêu cầu họ ngừng gửi đồ ăn lại.

Tuy nhiên, mùa đông sẽ sớm đến và họ cần bảo quản nguồn thức ăn như thịt hun khói và cá.

Layla lúc trước có phàn nàn về việc thiếu gia vị cho thức ăn nhưng dường như có muối đá[note19793] trong hang.

Tôi nghĩ gia vị duy nhất trong thế giới này là muối, nhưng những gia vị khác cũng tồn tại, tuy nhiên chúng đắt tiền và do đó các loại thảo mộc thường được sử dụng để thay thế.

Lúc đầu bầu không khí có vẻ bình thản và thoải mái. Nó giống như tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì nhưng... Gần đây, hành vi dân làng đã trở nên kỳ lạ.

Mặc dù tôi biết họ giả vờ bình tĩnh nhưng tôi không thích họ như thế. Gamz luôn cảnh giác và trở nên phản ứng thái quá với những tiếng động nhỏ.

Dù những người dân làng khác đang sống sung túc hơn trước nhưng biểu hiện của họ đang trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày.

“Mình cảm thấy những cuộc trò chuyện hàng ngày đã trở nên căng thẳng.”

Dân làng có mối quan hệ tốt với nhau nhưng bầu không khí bây giờ có vẻ nặng nề.

Mọi người thường hay nhìn vào một cuốn lịch gỗ, đếm số trên ngón tay của mình và thở dài.

“Một ngày đặc biệt gì đó chăng? Mình không biết về phong tục của thế giới này.”

Thật ra, tôi muốn sử dụng một chút Điểm Định Mệnh, nhưng tôi đã dừng lại vì nghĩ rằng tốt hơn là để chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp sau khi tôi kiểm tra hành vi của dân làng.

Tôi đã lắng nghe toàn bộ các cuộc trò chuyện của dân làng nhưng tôi vẫn chưa tìm ra lý do cho những lo lắng của họ.

Nhưng hôm nay thì khác. Một trong những dân làng cảm thấy không thoải mái về bầu không khí này giống như tôi đã nói lên quan điểm của mình.

“Sao trông cha mẹ sợ sệt vậy?”

Carol ngắt lời và hỏi khi mọi người chuẩn bị ngủ sau bữa tối.

Làm tốt lắm Carol!

Dường như con bé cũng chẳng hiểu gì như tôi.

Tôi lăn cuộn chuột để phóng to hình ảnh và bắt đầu nhìn lén họ.

“À không, cha và mẹ không có sợ gì cả.”

“Đúng vậy, mọi thứ đều ổn.”

Cặp đôi khoác vai nhau với nụ cười trên khuôn mặt và cố gắng che giấu cô con gái điều đó. Carol nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt nghi ngờ.

“Vậy là con lầm ạ? Mọi người cứ nhìn vào lịch với vẻ mặt sợ hãi.”

Hành vi của họ rõ ràng đến mức một đứa trẻ cũng có thể nhận ra.

Lodis và Lyra buồn phiền vì phát biểu của cô. Họ nhìn về phía Gamz để cầu cứu và thì thầm điều gì đó với nhau.

Lodis nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con gái của mình và quyết định giải thích sự thật.

“Ừ thì… chúng ta không muốn con phải lo lắng. Hãy nhớ… khi còn ở trong làng, mọi người thường ngủ sớm vào ngày cuối cùng của tháng và không được phép ra ngoài…”

“Vâng! Ra khỏi làng là điều không tốt. Người lớn đã rất sợ hãi vào ngày hôm đó, họ trông thực sự tức giận và khó chịu khi bị hỏi về điều này.”

“Đó là để bảo vệ trẻ con. Carol, con biết về những tháng trên lịch chứ”

“Vâng. Có bảy vị thần thay phiên phụ trách các tháng trong năm. Đó là Thần Ánh Sáng, Thần Mặt Trăng, Thần Lửa, Thần Nước, Thần Tự Nhiên, Thần Sét và Thần Đất.”

Ồ, vậy ra đó quan niệm của thế giới này. Tôi đã ghi chú lại vì nó là một thông tin quan trọng.

...Mà khoan? Tôi là Thần Định Mệnh và tôi không được đề cập tới.

“Carol thông minh quá. Con đã nói đúng rồi đấy.”

“Nhưng cha ơi. Tại sao chúng ta chỉ nói tới bảy vị thần trong khi còn nhiều vị thần khác nữa? Mặc dù có mười hai kỳ trăng tròn tương ứng với một năm. Còn về phần còn lại trong năm vị thần thì ở đâu ạ?”

Hay lắm Carol. Con bé như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

“Oh, hãy nghe cha nói. Ban đầu, bảy vị thần này phụ trách các ngày trong tuần.”

“À, Ánh Sáng (Chủ Nhật), Mặt Trăng (Thứ Hai), Lửa (Thứ Ba), Nước (Thứ Tư), Tự Nhiên (Thứ Năm), Sét (Thứ Sáu) và Đất (Thứ Bảy).”

Tôi thấy đây là các thiết lập trong thế giới của này. Vì thời gian trôi đi trong trò chơi đồng bộ với thời gian thực, có vẻ như lịch cũng được điều chỉnh cho phù hợp.

“Đúng thế. Những vị Thần Vĩ Đại phụ trách từng ngày kể trên được gọi là Chính Thần[note19791] của thế giới này. Dưới trướng của những vị thần đó, là những anh em họ[note19792] của mình, và một trong số họ là Thần Định Mệnh đang trông chừng chúng ta.”

Tôi đoán tôi là một trong những vị thần đi theo ai đó trong bảy vị Chính Thần. Tôi có thể hiểu vai trò của mình một chút.

“Thuở ban sơ, Bảy ngày được lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng sau đó nổ ra một cuộc chiến lớn giữa các vị thần. Trong tháng đầu tiên, gió lạnh thổi đến và vào tháng thứ tư, phe Thần Tự Nhiên chiếm ưu thế, vào tháng thứ sáu, Thần Nước và Thần Sấm đã chiến đấu kịch liệt với nhau, vào tháng thứ tám, Thần Lửa là kẻ hung hăng nhất và mất 12 tháng để các vị thần đình chiến.”

Tôi cảm thấy nó như một cuộc cãi vã kéo dài một năm vậy nhưng những câu chuyện thần thoại này thực sự tuyệt vời đến mức có thể đã diễn ra vài trăm, vài nghìn năm hoặc thậm chí là hơn nữa.

Lời giải thích này của Lodis là dành cho Carol, nhưng bây giờ mọi người có mặt đều lắng nghe.

“Đó là lý do tại sao phe của những vị thần chiến thắng trong cuộc chiến sẽ có được quyền kiểm soát thế giới. Và những vị thần phụ trách các ngày trong tuần, đã trở thành Bảy Vị Thần Tối Cao”

“Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với những vị thần bại trận?”

Carol thật sự rất tinh ý. Tôi cũng thắc mắc điều đó.

“Các vị thần bại trận được gọi là Ác thần và bị phong ấn ở tận cùng trái đất nhưng hắn ta vẫn còn sức mạnh và cho quái vật vay mượn mỗi tháng một lần để xuất hiện trở lại thế giới này. Ngày hôm đó được gọi là 《Cám Dỗ Của Ác Thần》, xảy ra vào cuối tháng.”

“Vì vậy, rất nguy hiểm khi đi ra ngoài vào ngày cuối cùng của tháng bởi vì vào ngày đó sức mạnh của quái vật tăng lên và chúng trở nên cực kỳ hung tàn.”

Cuối cùng, câu chuyện đi đến hồi kết.

Dân làng chuẩn bị đi ngủ ngay khi câu chuyện kết thúc.

Tôi không rõ mối đe doạ vào cuối tháng đó nguy hiểm cỡ nào nhưng tốt hơn hết là cứ đề phòng cho chắc.

Đó có lẽ là lý do cho hành động kỳ lạ của dân làng.

Tôi nhấp vào cuốn lịch trong hang và nó hiển thị cùng ngày với lịch thế giới thật.

Hôm nay là ngày 20/11

Cho đến ngày 30/11, vậy là còn mười ngày nữa.

Nếu bạn nghĩ đó là một sự kiện trong trò chơi, thì nó sẽ là cuộc tấn công của quái vật vào ngôi làng mỗi tháng một lần.

Quy mô của cuộc tấn công chưa được xác định nhưng có vẻ như tôi sẽ cần phải nghiêm túc giúp dân làng một tay.

Truyện Chữ Hay